Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 745. MỘT NGƯỜI LẬP ĐỊA, DƯỚI CÓ CỬU THI

Chương 745. MỘT NGƯỜI LẬP ĐỊA, DƯỚI CÓ CỬU THI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Những người này quần áo trên người khác nhau, có người mặc Đường phục, thậm chí còn có mấy người tôi nhận ra, là Phong thủy sư lần đó cùng chúng tôi vào núi, chính là người trong chuyến đi cùng Dương Hạ Nguyên lần trước, bởi vì khơi ra Thiên Long Điểm Huyệt mà mất mạng.

Lúc đó bọn họ đã thành xác sống huyết sát rồi, chúng tôi đối phó cực kỳ khó nhọc mà đều không có cách gì tiêu diệt bọn họ, chỉ có thể trấn sát, lúc đó toàn bộ dựa vào việc có tận mấy chiếc la bàn nhái, cùng với thân thủ của Thẩm Kế.

Ngoài bọn họ ra, số còn lại, chắc chính là những người chết ở trong Phị Phát Quỷ bao nhiêu năm nay rồi.

Tôi không khỏi nghẹt thở một phát, cỗ quan quách đó, rõ ràng chính là của Xác âm luyến dương.

Liễu Dục Chú làm sao tìm được tới đây vậy...

Tôi nghĩ đến đây, mới phát hiện có chút bất thường, bởi vì phía trước cỗ quan quách đó, còn có hai người...

Hai người đó mặc đạo bào, vị trí bả vai phân biệt móc xuyên hai cái móc sắt, thân người bọn họ đều đang không ngừng run rẩy, rõ ràng là vô cùng đau đớn, nhưng cố nhịn không phát ra âm thanh, cũng không có dấu hiệu định tháo chạy.

Hai người này chẳng phải chính là hai đạo sĩ bên cạnh Liễu Dục Chú sao?!

Lúc này tôi mới chú ý đến biểu cảm của Liễu Dục Chú, trên trán gã gân xanh không ngừng co giật, mồ hôi đang thi nhau rơi xuống, trong mắt cũng có phẫn nộ và sát khí không đè nén nổi.

Tôi còn phát hiện một điểm bất thường, chính là lỗ mũi của Liễu Dục Chú có nhét thứ gì đó, giây tiếp theo tôi mới ý thức đến việc trong mũi tôi cũng có nhét đồ, chắc là vừa nãy lúc Liễu Dục Chú bịt miệng tôi nhét vào.

Trong một tiếng động nặng nề, cỗ quanh quách bằng cẩm thạch trắng đó đã bị mấy cái xác sống huyết sát mở ra...

Nắp quan quách rơi sang một bên, lại là một số tiếng động nho nhỏ, một người từ trong quan quách đứng dậy.

Khoảng cách thế này, tôi không nhìn rõ bộ dạng của hắn, trên người hắn mặc một bộ quan phục màu xanh đen, cực kỳ âm u lạnh lẽo.

Lần trước lúc gặp phải Xác âm luyến dương, tôi không hề chú ý đến bộ quan phục này của hắn, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện, phần nền của quan phục và chỗ tay áo, cổ áo đều có chỉ vàng thêu hoa văn rồng, xem ra chắc là Hoàng bào dùng táng cho Hoàng đế sau khi chết...

Âm thanh loáng thoáng, vang vọng ở xung quanh.

“Chẳng phải nghe Một người lập địa, dưới có cửu thi”

“Từ cổ chẳng nước nào không mất, chẳng mộ nào không phá, đều do số cả!”

“Đến nay có người lạ, Xác âm luyến dương phải dậy, thèm Dương nên phải cống!”

Âm thanh này ban đầu rất nhỏ, sau đó bèn trở nên lớn khác thường.

Không ngừng vang vọng trong khu rừng!

Lòng tôi thất kinh, bởi vì những câu này, nghe thì giống như xa lạ, nhưng trên thực tế lại rất quen thuộc...

Tôi cuối cùng cũng nhớ lại chi tiết này, trước đây tôi đúng là quên sạch sẽ luôn!

Xác âm luyến dương khi đó, không phải xuất hiện một cách vô duyên vô cớ!

Lúc đó Dương Thanh Sơn đang đánh đấu với Dương Hạ Nguyên và Âm tiên sinh!

Khi Dương Thanh Sơn sắp không địch lại, hắn bèn hô ra đoạn chú pháp này.

Cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng của Xác âm luyến dương, mới từ trong đầm nước xuất hiện!

Khi dư âm của chữ cuối cùng tiêu tan, Xác âm luyên dương trong quan quách, đã cứng đờ bước ra ngoài!

Thân thể và hai chân của hắn cứng ngắc thẳng đơ như nhau.

Đám huyết sát và hai đạo sĩ kia đều tỏ vẻ vô cùng cung kính, gần như đều phủ phục dưới đất, giống như thần tử đang quỳ bái quân vương.

Một lát sau, Xác âm luyến dương đến trước mặt hai đạo sĩ đang quỳ rạp dưới đất đó.

Hắn giơ tay lên, dường như là đang dùng bàn tay vuốt ve đỉnh đầu của hai tên đạo sĩ.

Chi tiết càng tỉ mỉ hơn thì tôi không nhìn rõ nữa.

Mà hai đạo sĩ kia từ run run đã biến thành run rẩy kịch liệt.

Mấy giây sau, rầm rầm hai tiếng khẽ vang lên, hai tên đạo sĩ đồng thời đổ sang hai phía, không còn tý chút động tĩnh gì...

Tôi cắn thật chặt lấy môi dưới, móng tay đã sắp cắm vào trong da thịt.

Trơ mắt nhìn người ta chết, không đi cứu người, đây hoàn toàn không phải là phong cách của Liễu Dục Chú...

Duy có một khả năng là, gã không cứu nổi...

Mắt của Liễu Dục Chú gần như sắp nhỏ máu rồi.

Lúc này, cái Xác âm luyến dương đó lại nhìn sang một hướng khác...

Mặt của hắn, hình như hướng về phía tôi và Liễu Dục Chú bên này!

Chúng tôi bị phát hiện rồi?!

Không, không đúng... Nếu như là ánh mắt nhìn đối diện, thì cái kiểu giác quan thứ sáu đó sẽ vô cùng mãnh liệt.

Thứ hắn nhìn không phải là chúng tôi, chỉ là nhìn về hướng này mà thôi.

Giây tiếp theo, đám huyết sát bên cạnh hắn, đột nhiên động rồi.

Tốc độ bọn chúng không hề nhanh, phân ra đại khái bốn tên, nhích về hướng bên này.

Cùng lúc bọn chúng đi lại, Xác âm luyến dương cũng quay vào trong quan quách, số xác sống huyết sát còn lại, đem nắp quan tài lần nữa đậy về chỗ cũ.

Còn về hai xác chết đạo sĩ trên mặt đất, đã chẳng còn bất cứ động tĩnh nào nữa.

Hiện giờ sinh khí trong Phị Phát Quỷ không bằng trước đây, nếu như vẫn giống như trạng thái lần trước lúc chúng tôi tới đây, bố cục Lộc tồn Hành long do hai mươi bốn núi hình thành, tất cả long khí rót vào trong Phị Phát Quỷ, sinh khí dồi dào đến mức độ cực điểm, thì hai đạo sĩ kia tuyệt đối sẽ trực tiếp hóa sát luôn.

Nhưng hiện giờ lại không biết, bọn họ liệu có còn hóa sát nữa không.

Nhìn bộ dạng, người đã chết hẳn không còn hơi thở, hóa sát cũng sẽ không còn là xác sống, chỉ đơn thuần là xác sát?

Nắp quan tài đóng kín xong, đám xác sống huyết sát còn lại cũng chẳng có động tĩnh gì nữa, toàn bộ đều dựa vào quan tài ngồi xuống.

“Trên người bọn chúng có thứ có thể mê hoặc tâm trí con người, đợi chút lúc bọn chúng lại gần cần nín thở.”

Liễu Dục Chú ghé tai tôi hạ giọng thì thầm:

“Lần thứ hai cậu xuống nước xong, liền thò ra mấy con huyết sát, thân thủ càng linh hoạt hơn, tôi phát hiện muộn một chút, hai người bọn họ trúng chiêu, tim phổi bị phá, không cứu nổi nữa, tôi theo đến đây xem xem rốt cục là tình trạng gì.”

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú bèn ngậm miệng không nói.

Âm thanh sột sột soạt soạt bắt đầu tới gần, tôi cẩn thận nín thở, càng không dám phát ra bất cứ tiếng động gì.

Bên trên truyền lại tiếng gió rít, liên tiếp bốn con xác sống huyết sát nhảy qua, không hề phát hiện ra chúng tôi.

“Bọn chúng lại định qua bên cạnh đầm nước, Lưu Văn Tam lên bờ rồi?” Mấy giây sau, Liễu Dục Chú đột nhiên hỏi.

Kỳ thực lúc này lòng tôi cũng nóng như lửa đốt, rất rõ ràng, mấy con xác sống huyết sát này sắp qua bên đó.

Có Liễu Dục Chú ở cạnh, ngay trước mặt gã còn chẳng phòng bị nổi.

Lưu Văn Tam làm sao mà chống đỡ được?

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú lại từ dưới hố nhảy một phát ra ngoài.

Gã không hề đưa tôi theo, ngược lại vào lúc cuối cùng, hạ giọng nói một câu: “Cậu ở đây canh chừng, nghĩ cách xem làm thế nào đối phó Xác âm luyến dương, tôi có chuẩn bị, mấy con huyết sát này không phải là đối thủ của tôi, tôi sẽ đưa Lưu Văn Tam qua đây động thủ.”

Giây phút giọng nói tan đi, Liễu Dục Chú cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Trên trán tôi đã đẫm mồ hôi, nhưng đây không phải do Liễu Dục Chú coi thường tôi, mà là lựa chọn duy nhất của chúng tôi...

Trong tình trạng gã có thể đối phó mấy con huyết sát đó, đưa theo tôi chính là lãng phí nhân lực.

Hơn nữa muốn diệt Xác âm luyên dương, thì chỉ có thể do tôi nghĩ cách...

Yên tĩnh...

Sau khi Liễu Dục Chú đi xong, thì là yên tĩnh đến cực độ.

Tôi cúi khom người, sức chú ý liên tục hướng lên trên cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng của Xác âm luyến dương.

Lúc này quan quách không có bất cứ động tĩnh khác thường nào, đám huyết sát kia dường như cũng đã ngủ say vậy.

Xác âm luyến dương với tư cách là xác chết đặc thù thân Âm hướng Dương, bản thân nhìn như cân bằng, nhưng trên thực tế lại không cân bằng.

Âm khí trong cơ thể hắn quá mạnh, vậy nên mới cần dương khí của người sống để bổ sung.

Chứ nếu không, hắn không nên chỉ rút sinh khí Dương khí của người sống, đám huyết sát này cũng chạy không thoát mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận