Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 756 - Ước Nguyện Xưa (18) - Quỷ Nhập Tràng (2)



Chương 756 - Ước Nguyện Xưa (18) - Quỷ Nhập Tràng (2)




Chương 756: Ước Nguyện Xưa (18) - Quỷ Nhập Tràng (2)
Khi tấm vải đỏ được thả xuống, ánh nến bên ngoài bị che khuất hoàn toàn, trước mắt Dư Hạnh chỉ còn một màu đen kịt, khả năng nhìn ban đêm của hắn bị hạn chế, giờ chẳng khác gì người bình thường, chỉ cảm thấy giơ tay lên cũng không thấy được ngón tay.
Nhưng dường như Triệu Nhất Tửu lại nhìn rất rõ, hắn ta đặt tay lên vai Dư Hạnh để giúp Dư Hạnh xác định vị trí.
Hắn ta dùng giọng nhẹ nhàng đến mức chỉ hai người nghe được mà nói: “Cậu vào đây bằng cách nào thế?”
Dư Hạnh ngại ngùng, không nằm dài lười biếng nữa, hắn lật người ngồi dậy: “Cách giống như cậu thôi.”
Ngụ ý là, đều lợi dụng lúc phu nhân không chú ý mà liều vào.
Dường như Triệu Nhất Tửu tự do hơn trong bóng tối, ngay cả cảm giác u ám thường bị kìm nén cũng tiêu tan chút ít, hắn ta lại nói: “Định ngồi đây xem kịch à? Bên ngoài còn ba người, có giúp không?”
“Dải lụa đỏ bị ảnh hưởng bởi Lưu Tuyết, lát nữa bắt đầu lễ bái đường, dải lụa sẽ không động đậy, ba người đó sẽ không sao.” Dư Hạnh đứng gần, nhạy bén cảm nhận được sự khác lạ của Triệu Nhất Tửu, hắn có chút ngạc nhiên với sự thoải mái của Triệu Nhất Tửu trong bóng tối, lòng càng thêm tò mò về quá khứ của hắn ta.
“Phương Phiến nói cậu ta có cách vào, cộng thêm Tự vẫn luôn đào bới cốt truyện bên cạnh phu nhân, đội của bọn họ muốn đạt sáu mươi phần trăm khám phá chắc cũng không khó. Nhưng tổ của Lạc Lương thì...” Triệu Nhất Tửu dùng giọng điệu lạnh lùng phân tích, người không biết lại tưởng hắn ta đang lên kế hoạch giết người.
“Cậu muốn giúp không?” Dư Hạnh nhướng mày trong bóng tối.
Triệu Nhất Tửu trầm ngâm một lát: “Tùy cậu.”
Ý là, cậu nói giúp thì giúp, cậu nói không giúp thì thôi.
Dư Hạnh bật cười, hắn nói khẽ: “Tuyến Chính Đạo, đáng sợ như vậy à."
Triệu Nhất Tửu cựa mình, rồi rầu rĩ lên tiếng: “Tuyến Chính Đạo có gì không tốt chứ."
“Không không, rất tốt, tôi rất thích chính đạo tuyến.” Dư Hạnh vừa đùa vừa phủ nhận, hắn thực sự rất ngưỡng mộ những suy diễn giả tuyến Chính Đạo, chỉ là bây giờ đang cảm thán, kiểu người lạnh lùng như Triệu Nhất Tửu này, được phân vào tuyến Chính Đạo cũng không phải không có lý, vì dưới vẻ băng giá bên ngoài, trái tim hắn ta vẫn khá ấm áp.
Hơn nữa, Triệu Nhất Tửu cũng không phải kiểu người thánh mẫu, hắn ta chỉ lựa chọn giúp đỡ người khác trong điều kiện an toàn cho bản thân, hơn nữa còn tối đa hóa việc lấy ý kiến từ người đồng đội là hắn đây.
Dư Hạnh mỉm cười đồng ý: “Được rồi, đợi khi Đại Sư làm xong việc cần làm và rút lui, chúng ta sẽ tìm cách kéo Lạc Lương và đồng đội của anh ta vào đây.”
Triệu Nhất Tửu hỏi: “Nhỡ đâu Đại Sư và phu nhân muốn xem xong lễ bái đường mới đi thì sao?”
“Nếu vậy, tôi sẽ phá hỏng buổi lễ này. Dù sao thì... Nếu không có sự kiểm soát của Đại Sư, quỷ hồn của Phương thiếu gi và Lưu Tuyết dù có mất trí đến đâu cũng sẽ không tấn công tôi trước, chắc chắn sẽ tìm kẻ thù cũ để trả thù!”
Diện tích của hỉ đường không khác gì linh đường trong giai đoạn đầu, đủ để thấy rằng, đối với Phương thiếu gia, hỉ đường được trang trí với bóng đỏ lay động này chẳng khác gì một linh đường tang tóc, khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ áp lực và tuyệt vọng.
Ít nhất trong sự liên tưởng từ hình ảnh này, Dư Hạnh có thể khẳng định thái độ của Phương thiếu gia đối với hôn lễ mang đậm màu sắc tang lễ này.
Về cơ bản, vị thiếu gia này cũng có cùng quan điểm với họ, dù chính hắn ta có mang tính nguy hiểm nhất định, nhưng bọn họ vẫn có thể lợi dụng hoặc giúp đỡ.
Dư Hạnh đoán rằng Triệu Nhất Tửu có thể nhìn thấy mọi thứ, cứ coi đây là một phép thử đi. Nói xong, hắn giơ ngón tay thành hình chữ “V” về phía Triệu Nhất Tửu.
Giọng của Triệu Nhất Tửu có chút kỳ quái: “Cậu làm gì thế?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn xem cậu có nhìn thấy không thôi. Này, cậu có khả năng nhìn trong đêm mạnh như thế à?”
“... Ừ.”
Phu nhân có lẽ nằm mơ cũng không ngờ rằng, lại có hai người to gan đến thế, dám trốn dưới bàn thờ, trong hỉ đường lạnh lẽo, âm u mà trò chuyện rôm rả như thế.
Nói đôi ba câu, Dư Hạnh lại vén một góc khăn trải bàn lên, lần này hắn cẩn thận quan sát cách bày trí của hỉ đường.
Trong không gian hình chữ nhật rộng rãi, những cây nến đỏ được cắm trên các giá nến đặt trên sàn nhà, ở giữa phòng là hai chiếc ghế gỗ trống, giữa hai ghế treo một cặp câu đối.
Phía trên câu đối treo một đóa hoa tròn màu đỏ, trông rất rực rỡ vui tươi.
Theo quy định, khi bái đường, trên ghế gỗ phải ngồi công công bà bà, còn bên kia là lễ kính trời đất, chỉ không biết trong đám cưới tang lễ này, thứ gì sẽ ngồi trên ghế.
Các cây cột trong phòng đều dán chữ “Hỷ” màu đỏ, bên cạnh bậu cửa đặt một chậu than chưa được đốt...
Có vô số chi tiết giống hệt với đám cưới thông thường, nhưng bất kể nhìn thế nào, hỉ đường của Phương phủ vẫn không thể thoát khỏi bầu không khí kỳ dị đó.
Bởi vì, trước ghế gỗ, có một chiếc quan tài lớn màu đen nằm ngang.
Ánh mắt của Dư Hạnh vô thức liếc về phía quan tài, sự hiện diện của nó quá mạnh mẽ, chẳng kém gì thi thể mặc hỉ phục đỏ rực ngồi trên chiếc ghế trống phía bên kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận