Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 391. GIẾT ĐỨA GIÀ

Chương 391. GIẾT ĐỨA GIÀ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lời của bà ta còn chọc đúng mục đích tới đây của chúng tôi.

Con ngươi mờ đục chằm chằm nhìn tôi.

Tôi bị nhìn chằm chằm như thế, trong lòng cũng bắt đầu thấy rờn rợn.

Nhìn kiểu gì, tôi cũng cảm thấy bà ta y như lời Thẩm Kế nói, không giống người sống.

Tôi trực tiếp liền định đi rút luôn gậy khóc tang ở thắt lưng ra, nếu không kịp thời quyết đoán, thì sợ là bà ta sẽ gây ra rắc rối khiến chúng tôi bị phát hiện!

Cũng vào lúc này, Thẩm Kế lại quát lên một tiếng: “Chưa từng thấy người chết lại còn châm nến cho mình, muốn thấy sáng, không biết ban ngày ra ngoài nhìn à?!” Giọng nói này không lớn, nhưng toát ra đầy áp lực.

Thẩm Kể giơ bàn tay lên, đánh về phía trán của bà già!

Giữa kẽ ngón tay của cô ta kẹp một đồng tiền đồng.

Tôi từng thấy ở chỗ Trần mù, gọi là tiền tuế, coi như là một loại trấn vật.

Thần sắc của bà già lập tức trở nên hung dữ, bà ta vụt một phát vứt cây nến trong tay đi, hai tay tóm về phía Thẩm Kế!

Bốp một tiếng giòn giã, bà ta còn chưa tóm trúng Thẩm Kế, tiền tuế đã đập lên trên đầu bà ta.

Toàn bộ thân người của bà già đều cứng lại, bất động không nhúc nhích nữa...

Trên người bà già này không mọc lông, không hóa sát, nhưng lờ mờ có khí xác chết.

Tôi đại khái có thể đoán được bà ta là thứ gì, chỉ có điều gặp phải ở chỗ này, tim tôi cũng bắt đầu như đánh trống, đầy lo lắng.

Đầu mày của Âm tiên sinh cũng nhíu chặt, ông ta liếc cỗ quan tài ở bên kia một cái: “La Thập Lục, xem bên trong là thứ gì trước, tính toán của chúng ta sợ là thành công cốc rồi.”

Những lời này của ông ta nói không sai...

Bà già chúng tôi gặp này, không phải bà nội tôi, tuy bây giờ bà ta bị trấn rồi, nhưng chuyện khu nhà này có người vào trong chắc chắn không giấu được.

Nếu như trong quan tài không phải là xác chết của bố và ông nội tôi... thì đúng là đem gầu thủng đi múc nước rồi.

Tôi bước nhanh đến phía trước quan tài, Âm tiên sinh cũng tới giúp, ông ta mò ra một cái xà beng, nhanh chóng bẩy bỏ đinh trên nắp quan tài đi.

Mở một trong hai cỗ quan tài ra, mặt tôi lại tiếp tục biến sắc...

Bên trong nằm một xác người chết tuổi trung niên, trên người xác chết này mọc đầy lông nhung màu đen, rõ ràng là một con hắc sát!

Đây cũng không phải là bố tôi, càng không phải là ông nội tôi!

Giây tiếp theo, cái xác chết đó đột ngột vèo một cái bật thẳng dậy, giống như bật xác vậy, liền muốn đứng dậy!

Tốc độ phản ứng của tôi cũng nhanh hơn không ít, rút gậy khóc tang ra, đập thật mạnh lên đỉnh đầu cái xác!

Bốp một tiếng giòn giã, trán xác chết bị lõm xuống một mảng, còn xẹt qua mấy tia điện và xèo xèo bốc khói trắng.

Xác chết cạch một phát, rơi lại vào trong quan tài, rồi rầm một phát ngã xuống.

Đám lông nhung màu đen trên mặt xác chết kia cũng bắt đầu nhanh chóng tiêu tan, lộ ra một khuôn mặt người chết tái xanh, cùng với một đôi mắt lõm sâu.

Tuy rằng mí mắt không mở ra, nhưng lại có một khe hở, có thể miễn cưỡng nhìn thấy cầu mắt khô đét bên trong.

Đầu mày Âm tiên sinh nhíu càng chặt hơn, ông ta nhìn cỗ quan tài còn lại, lắc lắc đầu: “Xem ra không cần mở ra nữa rồi.”

Nói thật, trong lòng tôi cũng bức bối lắm, nỗi thất vọng và hụt hẫng không che dấu nổi.

Thẩm Kế nhìn tôi một cái, trong ánh mắt cũng đầy vẻ ngạc nhiên.

Cũng vào lúc này, phía ngoài dãy nhà lại vọng lại tiếng bước chân khe khẽ.

Tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, phát hiện phía ngoài cổng, có bảy tám người đang đứng.

Những người này không một ngoại lệ, đều thần sắc u ám rợn người, trên mặt còn dày đặc lông nhung màu đen.

Bọn họ chằm chằm nhìn chúng tôi, trong con mắt chỉ toàn sự oán hận và hung hãn.

Những “người” này, đều là hắc sát!

“Con đối phó với bọn chúng, sư tôn thầy với La Thập Lục đi trước.” Thẩm Kế rút mạnh phía thắt lưng, lôi ra một cây roi dài mảnh, toát ra màu đỏ chu sa, dường như là từng được ngâm trong chu sa vậy, chẳng biết làm bằng chất liệu gì.

Đầu mày cô ta toát ra một vẻ anh dũng, hoàn toàn không hề sợ hãi!

Nhưng Âm tiên sinh lại không nhúc nhích.

Tôi cũng không cử động.

Bởi vì mấy “người” đó, bọn họ không hề xông vào trong, tuy oán hận hung dữ, nhưng chỉ đứng im ở trước cổng.

Hơn nữa bọn họ lại đang từ từ nhường ra một lối đi, chỉ đứng yên ở hai bên cổng.

Lại có tiếng bước chân đi lại gần, đồng thời còn có một giọng nói the thé đang kêu gào, đồ trộm cắp! Cái âm thanh đó giống như tiếng người, nhưng lại chẳng toát ra tý hơi người nào.

Hai giọng nói đồng thời vọng vào trong sân.

Một lát sau, một lão già còng lưng, đi qua đám hắc sát kia, bước vào trong cổng.

Lão già mặc một bộ đường phục, vẻ già nua hiện rõ, một mái tóc hoa râm xơ xác, khuỷu tay phải giơ lên, bên trên có một con vẹt màu xám đang đứng, con vẹt đó lúc này đang ngửa cổ, lắc lư từ trước ra sau, cái mỏ không ngừng gào ba chữ “đồ trộm cắp”.

Nói thật, thế này cũng đã rất rợn người rồi.

Lão già mặc bộ đường phục kia, tuy rằng lưng có hơi còng một chút, nhưng tôi lại không dám coi thường chút nào.

Ngũ quan của lão già bình bình không có gì nổi bật, thịt trên mặt không ít, che đi rất nhiều tướng cốt, chân mày có một nốt ruồi.

Cộng thêm việc tôi từng xem qua ảnh, nên nhìn một cái là có thể khẳng định, y là Dương Hạ Nguyên!

Chúng tôi đã cẩn thận như thế, mà vẫn bị y phát hiện ra...

“Cả đời La Trung Lương cũng được coi như chính trực thẳng thắn, không ngờ thằng cháu lại học được thói trèo tường trộm cắp, nếu như lão mà biết được, sợ là cũng chẳng yên lòng.” Dương Hạ Nguyên giọng có chút như vịt đực, rất khó nghe, còn có thứ hơi hướm của người già không sao che đậy được, giống như là cây già sắp mục vậy.

Y cũng ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng mí mắt lại rủ xuống, giống như chẳng có tinh thần gì cả.

“Đợi cậu rất lâu rồi.” Dương Hạ Nguyên lại nói một câu, dường như đã rất mệt, còn thở dốc mấy hơi.

Câu này theo như tôi thấy, thì là một lời hai ý.

Ý của y là bảo đợi tôi đến phá giải thế núi trong bố cục phong thủy kia rất lâu rồi, hay là bảo, biết chúng tôi sẽ lẻn vào trong đây, nên đợi rất lâu rồi?

“Cậu còn dắt theo hai người bạn? Sao lại không phải là Lưu Văn Tam và Trần mù?” “Sao thế, bọn họ chết rồi à?” Dương Hạ Nguyên lại nói một câu.

Sắc mặt tôi rất khó coi, nhưng lại cố nén sự sợ hãi trong lòng lại.

Không tiếp lời câu nói liên quan đến Trần mù và Lưu Văn Tam, tôi lạnh băng hỏi một câu: “Bà nội tôi ở đâu? Còn cả xác chết của bố và ông nội tôi đâu rồi?” Đồng thời, ánh mắt tôi cũng không rời khỏi người Dương Hạ Nguyên.

Nhớ lại tấm ảnh thời trẻ của y, trong thần sắc toát ra vẻ thờ ơ và máu lạnh. Cái bộ dạng già nua này, ngược lại chẳng khác gì so với người già thông thường. Y đã che dấu đến tận trong xương rồi. Chẳng trách có thể mai danh ẩn tích bao nhiêu năm như vậy, mà không ai phát hiện được.

“Tôi chẳng phải đã bảo với cậu rồi à?”

“Sau khi phá bố cục xong, cả nhà các cậu tự khắc được đoàn tụ, tôi chỉ cầu cửa sinh, không cầu gì khác.” Dương Hạ Nguyên lại nói một câu.

Rồi y lại chầm chậm lắc lắc đầu, dường như có chút tiếc nuối, nói: “Nhưng cậu lại không mấy tuân thủ quy tắc, lời của tôi trước nay đều là nói một là không có hai.”

“Bây giờ cậu lại dùng mánh khóe, tôi cũng nên phải làm chút gì đó, để dạy cho cậu một bài học, đúng chứ?”

Lòng tôi lạnh ngắt, chằm chằm nhìn y.

Còn chưa đợi tôi nói gì, con vẹt màu xám trên cùi tay y đã lại gân cổ lên, gào một câu: “Giết đi! Giết đi!”

Dương Hạ Nguyên cười ha hả hướng về phía con vẹt nói một câu: “Giết nó là không được, nó có tác dụng lớn.”

Con vẹt lông xám kia lại hướng về phía Dương Hạ Nguyên lúc lắc đầu.

Rồi bất thình lình thốt một câu kinh người: “Giết đứa già! Đứa già!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ các bạn đọc hôm qua đã khẳng khái ủng hộ, giúp “Ngụy Văn Thực Lục” leo từ top26 lên top25 bảng truyện hot của nền tảng. Món quà nhỏ mà mọi người tiện tay thưởng không chỉ giúp duy trì kế sinh nhai của lão La, mà còn có thể giúp Thập Lục đua top nền tảng, khiến càng nhiều độc giả trở thành fan của Thập Lục, Lưu Văn Tam, chú Trần và cả Tiểu Hắc! Càng là động lực để tôi viết thêm chương mới! Lão La đang tiếp tục nỗ lực viết!

Thứ hai tiếp tục thêm chương! Nỗ lực nhiều hơn tuần trước!

Ngoài ra thể theo yêu cầu của mọi người, tết này tôi không nghỉ tết để cày phím, nhất định viết thêm nhiều để bạo chương cho mọi người!

Ba mươi tết ngoài xem Xuân Vãn, còn xem La Thập Lục nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận