Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 729. ÔN THẦN CHÚ

Chương 729. ÔN THẦN CHÚ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Gã đàn ông đó trong nháy mắt đã ngẩng đầu lên, rõ ràng chính là Dương Hưng.

Vẻ hoảng loạn xẹt qua trong ánh mắt hắn, giây tiếp theo trên mặt hắn bèn hiện lên nụ cười quái dị, nụ cười này vô cùng lạnh lẽo, đồng thời còn có một cảm giác oán hận độc địa không tả ra được.

Cánh tay buông thõng xuống vẫn đang nhỏ máu, dây vải và ga giường quấn bên trên, đã thành màu đỏ thẫm một cách triệt để rồi, vết máu tí tách tí tách rơi trên mặt đất hình thành một hoa văn.

Hai đạo sĩ kia mặt biến sắc mạnh, có điều chưa đợi bọn họ lên trước, Trần mù đã đi đến bên cạnh Dương Hưng, một tay liền túm lấy cánh tay của Dương Hưng.

Liễu Dục Chú theo sát sau lão, một phát bóp lấy miệng của Dương Hưng.

Lúc Dương Hưng bị bóp lấy cằm, mới bị ép há miệng ra, trong miệng hắn hóa ra cũng là một đám máu thịt bầy nhầy, hắn hướng về phía chúng tôi nhổ ra một bãi nước bọt lẫn với máu, “Bép!” một phát đập xuống mặt đất.

Giây tiếp theo, đầu của Dương Hưng ngoẹo sang bên cạnh một phát, không còn động tĩnh.

Liễu Dục Chú lập tức liền thăm mũi hắn, nói một câu: “Chưa chết, hôn mê rồi.”

Liễu Dục Chú vụt rút cánh tay bóp cằm Dương Hưng về, lật tay bèn lấy ra một thanh kiếm đồng thau, trực tiếp rạch một phát lên trên cánh tay Dương Hưng.

Rẹt một tiếng khẽ vang lên, vải vụn và ga giường rơi đầy đất, lộ ra trong tầm mắt, là một cánh tay máu thịt bầy nhầy.

Khiến người ta khiếp hãi là, trên cánh tay này đã không còn da nữa, một thứ phù văn quái dị, được khắc trên phần máu thịt lộ ra ngoài.

Lấy một chữ Xác (尸) mở đầu, phía dưới thì là Quỷ quái (魍魉), cùng với chữ Sát (煞), cuối cùng thu nét bằng hai chữ Ôn Thần (瘟神).

Mí mắt tôi giật điên cuồng, cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến tôi gần như nghẹt thở, Dương Hưng lúc này nước da trắng nhợt ánh lên chút vàng vọt, hơi thở nhanh chóng yếu đi, sinh mạng của gã dường như rất nhanh bèn sẽ bị tiêu hao hết sạch.

“Đưa qua Y đường, hắn không được chết.”

Hai đạo sĩ khác lập tức khiêng Dương Hưng lên, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

“Phù văn trên cánh tay hắn, cậu nhận ra không?” Liễu Dục Chú ngoảnh đầu nhìn sang tôi.

Tôi lắc lắc đầu nói: “Không nhận ra, chắc không phải là phù về mặt Phong thủy.

Vuốt xuôi lại tư duy, tôi đem hình dạng phù chú hình dung ra cho Trần mù, Trần mù nghe xong bèn cúi đầu bắt đầu suy nghĩ.

Hành vi này của Dương Hưng, khiến tôi cảm thấy rất mất khống chế.

Hắn thế này là định tự sát? Vẽ phù lên trên cánh tay, loại phù đó tuyệt đối không đơn giản...

Đồng thời tôi còn có điểm nghi hoặc, da trên cánh tay hắn đâu mất rồi?

Càng quan trọng hơn là, đến Liễu Dục Chú cũng không biết đây là phù gì, sợ rằng những đạo sĩ còn lại của nhà họ Liễu cũng không biết được.

Dương Hưng nếu cứ thế này mà chết, tuyệt đối sẽ rất dữ, hơn nữa bên chỗ Dương Thanh Sơn tôi cũng không cách gì giải thích.

Đúng vào lúc này, Trần mù đột ngột ngẩng đầu lên, lão hơi nheo mắt lại nói: “Đây là Ôn Thần chú, mệnh hắn cực bi, tâm hắn cực khổ, nếu sau khi chết xác hắn hút độc, không chỉ là xác dữ, mà càng là toàn thân độc xác chết, nó đúng thật là đang tự sát, thi triển chú pháp này cần lột da khắc lên thịt, tâm của nó đủ cứng, đối đãi với bản thân cũng đủ ác.”

“Mặt khác cũng có thể nhìn ra được, Dương Hạ Nguyên thu thập không ít thứ, thằng Dương Hưng này một khi nghĩ thông, lại còn có thể lấy được loại chú pháp này. Đây gần như là bí mật bất truyền của Quỷ bà rồi, chú cũng phải nghĩ rất lâu mới phản ứng lại.”

Thần bà chính là Quỷ bà, nhưng Trần mù gần như không hề tự xưng như thế.

Bây giờ đến Trần mù cũng tự xưng Quỷ bà rồi, có thể tưởng tượng được độ nghiêm trọng của nó.

Hơn nữa Dương Hưng lại còn dùng phương thức này để tự sát...

“Da của hắn, còn có tác dụng gì nữa sao?” Tôi do dự một chút, hỏi Trần mù.

Trần mù lắc lắc đầu nói: “Ôn Thần chú này cũng không cần hoàn toàn triệt để lột bỏ da xuống, lột bỏ một bộ phận là được rồi, không biết Dương Hưng tại sao lại quả quyết trực tiếp lột bỏ tất cả da trên cánh tay, việc này cần xem trên phương diện Phong thủy còn có tác dụng gì không.”

Kỳ thực trên Phong thủy, tôi vẫn chưa nghĩ ra tác dụng của thứ da người này, tôi chỉ liên tưởng đến trấn vật người gỗ dẻ mà Dương Hạ Nguyên làm, nhìn như trấn vật, nhưng bản chất nó lại rất tà ác.

Nỗi đau lột da, rồi dùng Ôn Thần chú tự sát, hai thứ này Dương Hưng đều có thể chịu đựng được, hắn nhất định sẽ không chỉ lột da một cách đơn giản như vậy.

Nếu như không có tác dụng, thì da cũng sẽ không phải đến bây giờ vẫn không tìm thấy tung tích.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức nói: “Tìm trong phòng, phải tìm ra xem chỗ da đó ở chỗ nào!”

Tôi vừa dứt lời, Trần mù đã bắt đầu tìm từ bên cạnh giường, Liễu Dục Chú thì đi sang một vị trí khác tìm kiếm.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn lên trên xà nhà ở bên trên, nói: “Liễu đạo trưởng, anh xem xem bên trên có hay không.”

Liễu Dục Chú sải bước một phát, một chân dẫm nhẹ lên mặt đất, bật lên một phát, lật người bèn lên trên xà nhà, hai tay ấn lấy xà ngang.

Tôi khom lưng, ngồi xổm xuống, bắt đầu mò mẫm dưới gậm giường, đặc biệt chú ý lần mò các kẽ hở trên mặt sàn, bởi vì trước đây tôi cũng từng giấu đồ dưới mặt sàn.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, đợi sau khi chúng tôi gần như tìm hết một lượt trong phòng xong, đã khoảng tầm nửa giờ trôi qua rồi.

Kết quả chúng tôi lại chẳng có thu hoạch gì, ngoại trừ một đống vết máu ở vị trí bên cạnh giường ra, đừng nói là da trên cánh tay Dương Hưng, đến cả thừa thêm một giọt màu cũng chẳng phát hiện.

Sắc mặt Liễu Dục Chú không mấy dễ nhìn, lòng tôi cũng cực kỳ nặng nề, đột nhiên tim tôi lại đập đánh thịch một phát.

Trong phòng không có, vậy thì chỉ có hai khả năng...

Thứ nhất, trước khi chúng tôi phát hiện đã có người từng tới đây đem da của Dương Hưng đi rồi, không biết Dương Hưng đã làm gì, nhưng chắc chắn không đơn giản.

Khả năng còn lại chính là, Dương Hưng để da trên người, vậy nên chúng tôi mới không phát giác.

“Qua Y đường.” Tôi hít sâu một hơi, ngoảnh đầu nhìn sang Liễu Dục Chú, nhanh chóng nói với hắn suy đoán của tôi, tiếp đó lại kể khái quát về quẻ bói lần đó tôi bói cho Dương Hạ Nguyên.

Trong quá trình này, ba người chúng tôi đã đi ra khỏi khu nhà, đầu mày Liễu Dục Chú liên tục nhíu chặt, tốc độ bước chân nhanh như bay, gã đột nhiên nói một câu bằng giọng điệu không mấy dễ nghe: “Trong tộc Khương còn có người của Dương Hạ Nguyên, hai việc này cộng lại với nhau, sợ rằng không phải là trùng hợp gì cả.”

Kỳ thực tôi cũng hơi có chút phỏng đoán, có điều nếu đúng thật là như vậy, sợ rằng sự việc sẽ phiền phức rồi.

Dưới sự dẫn đường của Liễu Dục Chú, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới một khu nhà khác, cổng khu nhà này đặt ba chiếc đỉnh đồng, đang bốc nghi ngút khói.

Đẩy cửa vào trong, tôi một phát liền nhìn thấy hai đạo sĩ vừa nãy đang đứng trong sân.

“Dương Hưng đâu?” Liễu Dục Chú trầm giọng hỏi.

Hai đạo sĩ kia được cái trấn tĩnh hơn rất nhiều, chỉ vào một cánh cửa ở phía trước.

Đúng vào lúc này, cửa cũng vừa hay được đẩy mở, bước ra ngoài là một người đàn ông râu tóc bạc phơ, mặc một bộ quần áo vải kiểu cũ, ông ta đưa tay quệt bỏ mồ hôi trên trán, vừa vặn nhìn đối diện với chúng tôi, lập tức liền nhíu mày nói với Liễu Dục Chú: “Người này là thế nào? Một lòng cầu chết? Thuốc có thể chữa người, nhưng chữa không nổi cái tâm cầu chết, hắn không muốn tỉnh, không muốn sống, ta chỉ có thể miễn cưỡng giữ lấy mạng của hắn.”

Tôi và Liễu Dục Chú nhìn nhau một cái, Liễu Dục Chú không tiếp lời, gã trực tiếp sải bước lên trước, đẩy cửa vào trong.

Tôi cũng nhanh chóng theo gã vào phòng.

Dương Hưng đang nằm trên một chiếc giường ván gỗ, phần áo nửa thân trên của hắn đã bị cởi bỏ rồi, cánh tay quấn vải xô chặt cứng.

Vị trí ngực, thì cắm rất nhiều kim bạc, đuôi kim đang hơi hơi rung lắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận