Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 608. CÓ MỘT NGƯỜI BIẾT

Chương 608. CÓ MỘT NGƯỜI BIẾT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Dùng sức đẩy bỏ cái cây già còng queo kia ra, nó liền đổ ra phía sau, lực quán tính gây ra khiến gốc cây cũng bị nhổ bật từ trong lớp đất mộ tơi xốp ra ngoài.

Tôi đau đớn ôm lấy bả vai, nhánh cây bị gãy đó vẫn đã đâm xuyên một phần da của tôi.

Ánh nắng lại lần nữa trở nên ấm áp, tôi cách xa cái mả đó ra một chút, mới biết một phút ngắn ngủi của giờ Đại âm đó đã trôi qua rồi.

Nếu như lại đợi lâu thêm chút nữa, sợ rằng tôi sẽ phải chết bất đắc kỳ tử trên đường xuống núi!

Bất kể là ảo giác trúng vong cũng được, hay là trùng hợp bị cái cây này đập trúng cũng xong, tôi đều hiểu rất rõ, trong vô tận đều là Lý Âm Dương muốn giữ tôi lại...

Gậy khóc tang bị ném bay ra ngoài bảy tám mét, cắm lên trên một nấm mồ đơn độc khác, tôi rút nó ra xong lại giắt vào thắt lưng, đột nhiên cũng nghĩ tới, vừa nãy có thể kết thúc được, khả năng cũng có liên quan đến cây gậy khóc tang này?

Dù gì nó cũng là một cây gậy đồng phá tà, bên trên thì càng có khắc Áp trấn thần chú!

Tốc độ bước đi không giảm, lại qua khoảng tầm một giờ đồng hồ, tôi cuối cùng cũng xuống dưới núi.

Dòng nước chảy đã hội tụ lại ở đây thành một con sông nhỏ, đây bèn là sông Tiểu Liễu.

Nước sông lặng lẽ chảy về phía trước, tốc độ chảy chầm chậm, tôi nhìn xung quanh một phát, vị trí này tương đối lạ lẫm, núi thấp xung quanh càng nhiều hơn, nhưng lại chẳng nhìn thấy nhà cửa gì cả.

Cứ thế thuận theo sông Tiểu Liễu đi về phía trước, cuối cùng cũng đến vị trí ngọn núi của núi Tiểu Liễu, tôi đã có thể nhận ra đường đi, trực tiếp về thôn luôn.

Cả quá trình này tôi đều không quay đầu nhìn lại thêm lần nào.

Đi qua khu nhà bỏ hoang của nhà họ Vương, đường thôn cũ, rồi đến đường thôn, tôi nhìn thấy ở cổng một số nhà dân có xe đỗ, đang có người chuyển đồ đạc.

Bọn họ nhìn thấy tôi xong, đều mang bộ dạng bị dọa không hề nhẹ, cúi đầu vào trong nhà, hoặc là lên xe.

Tôi nhìn một cái là có thể phân biệt ra được, những người dân thôn may mắn sống sót này, bọn họ đều không định trú ở thôn Tiểu Liễu nữa.

Về đến nhà, tôi cũng không ngừng nghỉ, cõng cái rương gỗ kia lên lưng, xong lại tìm quanh một vòng, đem theo di ảnh bài vị của mẹ tôi, rồi liền vội vã đi ra phía ngoài thôn.

Đến cổng thôn tôi cũng chẳng dừng lại chút nào, trực tiếp đi thẳng ra ngoài luôn.

Tôi đi bộ trên đường khoảng tầm gần một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng gặp xe của Phùng Bảo, sau khi lên xe vào thành phố xong, tôi cuối cùng cũng mới thở phào một tiếng. Ban đầu Phùng Bảo mãi không nói gì, lúc này mới ngạc nhiên hỏi tôi: “La tiên sinh, cậu liên tục toát mồ hôi, lại xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Tôi nghe bọn họ nói chuyện nhà họ Thích rồi, cậu ở lại thôn xử lý hậu quả?”

Tôi lắc lắc đầu, nói không liên quan gì đến nhà họ Thích, bảo hắn đừng hỏi thêm chuyện này nữa, đối với hắn mà nói chẳng ích lợi gì.

Phùng Bảo nghe vậy mới vội ngậm miệng lại.

Tôi lại bảo Phùng Bảo đưa thuốc lá cho tôi, tôi châm một điếu, rít mạnh một hơi, cảm giác cay nồng chạy qua phổi, khiến tôi trấn tĩnh hơn nhiều.

“Đưa tôi qua chỗ nhà chú Trần.” Tôi trực tiếp mở miệng nói luôn.

Kỳ thực Trương Nhĩ với tư cách là một phong thủy sư, lão chắc có biết một số thông tin về Thi đan của Ác thi, dù gì lão cũng từng giúp tôi lấy Thi đan trong bụng ra.

Chỉ có điều việc này quá cần kíp, hơn nữa thái độ của bà nội tôi đối với Trương Nhĩ không rõ ràng, lão chắc có quen biết với ông nội tôi, tin tưởng sơ sơ Trương Nhĩ, hợp tác một số việc, thì tôi chẳng có vấn đề gì cả.

Nhưng bảo tôi đem chuyện Thi đan của Ác thi kể cho Trương Nhĩ biết, thì tôi lại không làm được.

Người tôi có thể hoàn toàn tin tưởng ngoài bà nội ra, thì chỉ có Lưu Văn Tam và Trần mù, bây giờ cũng chỉ có thể lựa chọn nói với Trần mù thôi.

Trên đường lái xe qua Triều dương trạch của Trần mù, tôi định thần lại xong cũng hỏi Phùng Bảo, mấy người Mao Nguyên Dương và Trương Nhĩ có qua nhà họ Phùng không.

Phùng Bảo gật gật đầu: “Trương tiên sinh vẫn luôn ở tại nhà họ Phùng, Mao quan chủ cũng đến rồi, bọn họ đều đang đợi tin tức, Trường Thanh Đạo Quán thương vong không nhỏ, hôm kia đã chết luôn bốn người, hai ngày hôm nay cũng có người cấp cứu không qua khỏi, tổng cộng chắc là chết khoảng bảy tám người.”

“Mấy vị phong thủy sư thì đỡ hơn chút ít, có điều có một vị tên là Phương Đường Minh, hơi có chút thê thảm, anh ta tuy tỉnh lại rồi, nhưng giống như bị mất thần trí vậy, ngây ngây dại dại ra.”

“Gia chủ cũng nghe ngóng được một số thông tin, đám người kia nhà họ Thích chắc đều sẽ bị tuyên án, có điều không phải là tất cả người nhà họ Thích đều tham gia vào vụ này, giống như mấy người Thích Lan Tâm cũng bị gọi đi hỏi chuyện rồi, đã thoát quan hệ với vụ này, còn có một số lẻ tẻ ở bên ngoài cũng không tham gia vào. Bây giờ Thích Lan Tâm đang xử lý khắc phục hậu quả chuyện của nhà họ Thích, tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Thích.”

Phùng Bảo một hơi gần như đều kể hết một lượt những việc tôi muốn biết ra.

Tôi hơi hơi gật đầu, trong đầu cũng đang suy nghĩ, chắc là lão già đó bị chúng tôi đánh cho trở tay không kịp, mất đi cơ hội lần này, đang ẩn nấp tìm thời cơ mới?

Có điều tôi cũng có thể xác định, lão không thể tìm ra được một đám người giống như thôn Tiểu Liễu nữa, cái bát thọ đó nếu đúng là cần hồn của bao nhiêu người hận tôi đến xương tủy như vậy, thì nhất định sẽ có một sơ hở cực lớn!

Khoảng chừng bốn giờ chiều, xe đến căn nhà hai tầng nhỏ của lão Đinh.

Tôi bảo Phùng Bảo ở đây đợi tôi, rồi lại đi bộ đến cổng căn Triều dương trạch gõ cửa.

Người ra mở cửa vẫn là Hoa Cô.

Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi tôi tại sao lại đến nữa? Chẳng phải đã đem Tiểu Hắc đi rồi sao? Chú Trần không muốn ra khỏi nhà, cũng không đồng ý giúp tôi.

Tôi cười khổ một cái, bảo Hoa Cô cho tôi vào nhà, tôi lần này đúng thật có chuyện quan trọng cần bàn bạc với chú Trần.

Hoa Cô do dự một chút, rồi nghiêm túc nói một câu: “Vào trong cũng được, có điều cậu chuẩn bị sẵn tâm lý, chú Trần sẽ không đi với cậu.” Xong cô ta mới nhường lối cho tôi.

Sau khi vào trong Triều dương trạch xong, trên người nóng lạnh giao thoa, có điều ở đây so với chỗ mộ của Lý Âm Dương, phải nói là trẻ con gặp người lớn. Một loạt các loại thực vật nặng âm trong vườn như chuối tây, cây đào, tre trúc... đều sinh trưởng rất tươi tốt.

Tôi nhìn thấy Trần mù ở trong sân.

Trần mù lúc này, mặc một bộ quần áo vải của người già thông thường, lưng lão còng hơn nhiều, đang ngồi dưới đất đan xe nôi tre.

Cấu trúc đại khái tôi có thể nhận ra được, đây là xe nôi cho trẻ sơ sinh được làm từ tre mà nông thôn thời trước hay dùng.

“Chú Trần.” Tôi gọi lão một tiếng.

Trần mù lúc này mới ngẩng đầu lên, con ngươi màu xám trắng nhìn quét tôi một cái, máy môi nói: “Đi lấy cho Thập Lục một bát cháo huyết chó, chân nó có chút liêu xiêu, dương khí không đủ, cho Thập Lục bổ một chút đã.”

Tôi xua xua tay, nói không cần phiền phức thế.

Trần mù mới hỏi tôi, gặp phải chuyện gì bản thân đúng thật không giải quyết được à, mà phải tới tìm lão?

Tôi khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói chuyện liên quan đến lão già trộm thọ đó, mà đơn giản kể vài câu về việc ông nội tôi đào mộ tổ nhà mình, rồi táng Lý Âm Dương.

Tiếp đấy tôi lại móc viên Thi đan cất trên người ra, đưa đến trước mặt Trần mù, đồng thời tôi cũng hỏi lão, tôi khoét lấy Thi đan của Lý Âm Dương đi, ông ta chắc sẽ không ra ngoài được chứ?

Và còn viên Thi đan của Ác thi này, có thể có tác dụng gì được?

Thân người Trần mù ngay lập tức chấn động một phát, con ngươi màu xám trắng của lão nheo lại thành một đường rãnh, đón lấy Thi đan.

Lão ước lượng đôi phát, rồi mới lẩm bẩm nói: “Đích thực là Thi đan, có điều vào tay lạnh ngắt, có khác biệt về bản chất với viên Thi đan của Thiện thi ở chỗ chú.”

Trần mù lại lắc lắc đầu, rồi lão mới nói: “Thập Lục, mày tìm chú Trần, coi như tìm sai người rồi. Thi đan chú Trần vốn cũng chẳng hiểu, giữ viên Thiện thi đan đó lại, cũng là muốn giúp mày bớt chút rắc rối.”

“Xác vũ hóa mất đi Thi đan, có một người chắc chắn biết được sẽ phát sinh chuyện gì.”

Thân người tôi mất tự nhiên mà cứng đờ lại một phát, cười khổ nói: “Phải đi tìm Trương Nhĩ à?”

Tôi vốn định nói nghi hoặc của tôi về thân phận của Trương Nhĩ, cùng với nguyên nhân tôi không dám quá tin tưởng Trương Nhĩ.

Nhưng Trần mù lại lắc lắc đầu, nói: “Không phải là Trương Nhĩ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận