Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 718. RƠI XUỐNG NƯỚC

Chương 718. RƠI XUỐNG NƯỚC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Đấm một cú chắc nịch lên trên sống mũi của tên Phong thủy sư đó.

Trong một tiếng hét thảm, hắn liền cứ thế bị Phùng Bảo đấm lại vào bên trong Đạo trường.

Phùng Bảo nhổ một bãi nước bọt ra đất, chửi một câu: “Ai cho mày cái gan, dám ăn nói như thế với La tiên sinh?”

Tiếp đấy Phùng Bảo lại quay đầu lại, hắn ngược lại cười một phát với tôi, nói: “La tiên sinh, đây là do gia chủ dặn, bình thường chúng tôi không giúp được gì cho cậu, gia chủ nói đến Trần Thương, nếu như có ai bất kính với cậu, thì động thủ.”

“Nhà họ Phùng có tiền, nhà họ Thích có quặng, đứa nào không có mắt, thì bảo tôi đánh cho nó mở mắt ra.”

Tôi không chỉ nhìn ngẩn cả người, mà những lời này của Phùng Bảo càng khiến tôi nghe ngớ người ra.

Tôi không khỏi buồn cười, trong lòng được cái cũng khoan khoái hơn không ít.

Trên mặt Đường Đức cũng toát ra nụ cười lúc ẩn lúc hiện, tên Phong thủy sư kia sau khi bò dậy, lại đi đến cổng, có điều hắn không dám ra ngoài nữa, mà trốn phía trong Đạo trường, căm hận chằm chằm nhìn chúng tôi.

Hai chân sai vặt mặc áo xanh kia cũng không dám nói gì thêm.

Đường Đức thì ngược lại làm một động tác mời, nói: “La tiên sinh nếu đã nói trịnh trọng như vậy, tôi đi mời thiếu gia ra nói chuyện.”

“Không phải tới vì Cố tiểu thư, đối với thiếu gia mà nói, chắc là có thể thương lượng được.”

Đường Đức quay qua liếc tên Phong thủy sư kia một cái, thần sắc lạnh nhạt, đến một câu cũng chẳng nói thêm.

Tôi không hề giải thích nhiều, dưới sự dẫn đường của Đường Đức, vào trong Đạo trường.

Đạo trường này mấy tháng trước với bây giờ không hề có khác biệt gì.

Đường Đức đưa chúng tôi vào trong Đại điện xong, bèn quay người đi qua chỗ khác.

Thời điểm này, tên Phong thủy sư vừa nãy ăn nói lỗ mãng bị Phùng Bảo dạy dỗ kia, lại đến ngoài cửa Đại điện.

Hắn đứng ở phía sau một cây cột trụ, tôi lờ mờ cảm giác được bên ngoài có thêm không ít người, dường như đang âm thầm chặn lấy cổng rời khỏi Đạo trường.

Mấy phút sau, tiếng bước chân truyền lại.

Lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, ngoài Đường Đức, còn có một người khác.

Người này là Dương Hưng! Có điều nhìn hắn, lại cho tôi một thứ cảm giác xa lạ mãnh liệt!

Bởi vì Dương Hưng không còn mang bộ dạng quần âu áo vest nữa, mà hắn đã mặc lên người một bộ Đường phục!

Dáng người dong dỏng thẳng đứng, mái tóc đầu đinh, ngũ quan toát ra chút cảm giác góc cạnh như dao gọt vậy, trong thoáng chốc, lại có vài phần rất giống với Dương Thanh Sơn...

Lòng tôi hơi hơi nghiêm trọng.

Tôi biết ngay Dương Hưng sẽ có thay đổi, quả nhiên, sự thay đổi của hắn lại là thành dạng khả năng lớn nhất mà tôi suy đoán!

“La Thập Lục, hao tâm tổn tứ kiếm cớ đến gặp tao, có ý nghĩa gì? Hôm đó ở cái miếu Thành Hoàng đấy, mày chẳng phải đã tỏ rõ thái độ rồi sao? Không cứu Nhược Lâm. Bây giờ lại định liên tục đeo bám à?” Ánh mắt Dương Hưng lạnh băng nhìn tôi, lời nói cũng là trong vẻ lạnh lùng toát ra ý thù địch.

“Trương Nhĩ sẽ tới tìm mày, lão bây giờ hoặc giả đã tới rồi, tao cần mày phối hợp với tao.” Tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đồng thời ngậm miệng không đề cập đến Cố Nhược Lâm.

“Trương Nhĩ?” Sắc mặt Dương Hưng càng lạnh hơn, hắn đột nhiên nói một câu: “Lão tới cũng vô dụng, Nhược Lâm chính là Nhược Lâm, sẽ không có bất cứ thay đổi nào, hai linh hồn thì đã làm sao, nhổ bỏ một trong hai là được. La Thập Lục mày không chịu làm, thì tao làm.”

“Phối hợp? Mày xứng sao?”

“Thiếu gia, những gì La tiên sinh nói...” Đường Đức ở cạnh hạ giọng mở miệng.

Dương Hưng đột nhiên nói: “Đường Đức, anh đừng có quên, Đạo trường là ông nội tôi cho anh, kinh phí để tiếp tục vận hành cũng là do nhà họ Dương chi, anh định ăn cây táo rào cây sung à?”

Đường Đức khẽ thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.

Tôi không ngờ rằng, Dương Hưng vẫn cố chấp như vậy.

Giây tiếp theo, Dương Hưng lại nói: “La Thập Lục, cho mày một cơ hội tự mình đi ra ngoài. Trương Nhĩ cho dù có muốn tới, lão cũng không vào trong Đạo trường này được, vào được rồi, có ra ngoài được không, thì không phải là việc bản thân lão có thể quyết định được nữa.”

Tôi không khỏi thầm nghĩ trong lòng, sự đáng sợ của Trương Nhĩ, lại là thứ Dương Hưng có thể lý giải được sao?

Tôi đang định tiếp tục mở miệng khuyên Dương Hưng, thì Liễu Dục Chú đột nhiên nói một câu: “Ít vào thế tục, ta còn chưa biết, con cháu Dương Hạ Nguyên hóa ra đã không còn chút lễ giáo nào, đồ của nhà họ Dương, lại là ai cho các ngươi đây?”

Dương Hưng nhìn sang Liễu Dục Chú, hắn nheo mắt lại, nói một câu: “Mày lại là ai? Làm thuyết khách cho La Thập Lục?”

Dương Hưng cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói: “La Thập Lục, tao không cần mày giúp, cũng không cần mày giả từ bi, tự đi ra ngoài đi.”

“Nếu không chúng mày sẽ bị người ta ném ra ngoài!” Giọng điệu Dương Hưng cao ngạo, thần sắc lạnh nhạt. Chưa đợi tôi nói gì, Liễu Dục Chú đã nhìn tôi một cái, rồi gã lại bước đi ra bên ngoài Đạo trường trước.

Liễu Dục Chú đi một phát thế này, tôi bèn chẳng còn cần thiết phải ở lại nữa.

Có điều rõ ràng, vừa nãy Liễu Dục Chú đã mở miệng nói, sợ rằng gã muốn nhúng tay vào.

Bản thân tộc Khương đã định thanh tẩy môn phái...

Tôi còn suy nghĩ, trước thời điểm đó nếu có thể nói thông được Dương Hưng, hoặc giả có thể nể mặt Dương Thanh Sơn, mà giữ lại cho Dương Hưng chút sĩ diện... Bây giờ xem ra, đã chẳng còn khả năng đó nữa.

Đi ra bên ngoài Đạo trường, Liễu Dục Chú bình thản nói một câu: “Đêm nay, tộc Khương sẽ tiếp quản nhà họ Dương, Trương Nhĩ nếu chưa tới, thì việc này dễ xử lý hơn nhiều, lão không phải muốn Cố Nhược Lâm và Dương Hưng sao? Đưa bọn họ qua tộc Khương, Trương Nhĩ bèn sẽ qua tộc Khương, dụ rắn vào rọ.”

Những lời này của Liễu Dục Chú, cũng khiến tim tôi bắt đầu đập thình thịch lên.

Trước khi tới tìm Dương Hưng, tôi đều cảm thấy xác suất lớn là Trương Nhĩ đã tới rồi, sau khi tới đây xong phát hiện lão chưa tới, thái độ nói chuyện của tôi lúc nói chuyện với Dương Hưng mới tương đối ôn hòa, phản ứng của Dương Hưng cũng là lạnh nhạt lãnh đạm.

Bởi vì Trương Nhĩ không tới, Dương Hưng không có cảm giác nguy hiểm, không có cảm giác đá phải tấm sắt, hắn đương nhiên sẽ không tin tôi.

Nhưng việc này cũng có lợi ích trên một phương diện khác, chính là những gì Liễu Dục Chú nói, đưa Dương Hưng Cố Nhược Lâm qua tộc Khương, còn sợ Trương Nhĩ không tới?

Vấn đề duy nhất, chẳng qua là dùng cả một tộc Khương để động tới Trương Nhĩ mà thôi.

Nghe ý tứ trong lời của Liễu Dục Chú, tộc Khương không sợ Trương Nhĩ...

Nghĩ lại một chút, một nhóm dân tộc tồn tại mấy trăm năm, hiện nay có bao nhiêu đạo sĩ mạnh như thế, còn từng có dạng Phong thủy sư có thể sáng tạo ra Táng ảnh quan sơn như Khâu Xử Đạo.

Dương Hạ Nguyên cũng đều là Phong thủy sư phản bội tộc Khương ra ngoài, có thể tưởng tượng được, bản thân tộc Khương tuyệt đối không yếu, bên trong nói không chừng còn tồn tại các kiểu trận pháp Phong thủy, Trương Nhĩ vào tộc Khương, đồng nghĩa với việc vào sân nhà của mấy người Liễu Dục Chú.

Ít nhất là so với việc chúng tôi chủ động đi đối phó với Trương Nhĩ, nói không chừng còn dẫm phải các kiểu cạm bẫy của lão, thì tốt hơn nhiều.

“Được.” Suy nghĩ hết xong, tôi gật gật đầu nói.

Phùng Bảo đi đến trước mặt, đang định lái xe đưa chúng tôi rời đi, kết quả tôi lại đột nhiên phát hiện, nước ở bên ngoài Đạo trường này, dường như đã có thay đổi vài phần...

Trong thoáng chốc, dường như dòng nước chảy trở nên đục thêm vài phần.

Tôi thuận theo đó đi lên trước vài bước, đến cạnh bờ sông cúi đầu nhìn xuống dưới, phát hiện nước sông vốn tĩnh lặng nay lại trở nên hơi có chút chảy xiết.

Kiểu chảy xiết bên dưới mặt nước này, khiến cho bóng người đều trở nên nhòe nhoẹt hơn không ít.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác hình bóng trong nước lại trở nên rõ nét vài phần, dường như có một khuôn mặt sắp nổi lên trên mặt nước vậy.

Tôi vô thức sáp lại gần nhìn, bất giác, cơ thể chúi nghiêng ra ngoài không ít.

Giây phút lúc tôi tỉnh táo lại, nửa thân người của tôi đều đã thò ra ngoài, ngã chúi xuống phía dưới nước rồi!

Da đầu tôi lập tức như nổ bung ra, chỉ nghe thấy tiếng gió rít mạnh bên tai, giây tiếp theo, tôi bèn ngã thẳng xuống dưới nước.

.......,,,.......

Lời dịch giả: Tuần này cảm ơn tuankhodo đã đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn HOANGHUONGTAM, rongdenbay001 đã donate cho truyện. Lịch up ngày mai vẫn là 4c như thường lệ! Chúc cả nhà Trung thu đoàn tụ vui vẻ và hạnh phúc!

PS: Nhờ donate của các đại lão trên các vị diện, nên sang tuần mình lại bắt đầu cày để tháng 10 làm một đợt bạo chương cảm tạ các đại lão đã ủng hộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận