Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 744. ẨN NẤP

Chương 744. ẨN NẤP


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tiếng gọi của tôi vang vọng trong lòng Phị Phát Quỷ trống trải, hồi âm lởn vởn bên tai không dứt!

Tầm nhìn lướt qua cả khu đá loạn, hai bên trái phải là rừng cây đen xì nhìn không thấu.

Hồi âm đến cuối cùng trở thành run rẩy kéo dài, bên trong dường như còn pha trộn với âm thanh khác, giống như có người khóc lóc, lại giống như có người đang cười.

Tôi suýt nữa thì chẳng phân biệt rõ được, âm thanh phía sau này là bởi tinh thần tôi căng thẳng nên xuất hiện ảo giác, hay là, ở những chỗ không nhìn thấy đó, lại có thứ gì đang mò ra ngoài...

Lần thứ hai tôi xuống nước đến bây giờ chẳng qua mới chỉ hai ba phút, mấy người Liễu Dục Chú lúc trước đều đang yên đang lành đứng ở bên bờ, bây giờ lại đi đâu rồi?

Kể cả là có thứ gì ra ngoài, thì lẽ ra cũng phải để lại dấu vết đánh đấu mới đúng chứ.

Huống hồ, Liễu Dục Chú không phải là đạo sĩ thông thường, kể cả Xác âm luyến dương có mạnh đến đâu, cũng không thể nào hai ba phút là có thể giải quyết được gã...

“Thập Lục, lại đây giúp tý đã, lôi quan tài lên trên, rồi chúng ta đi tìm đầu bò sau.” Phía sau truyền lại tiếng gọi thở dốc của Lưu Văn Tam.

Tôi quay đầu lại, Lưu Văn Tam đang ở bên bờ lôi quan tài, quỷ nước ở phía sau đẩy.

Ở dưới nước quan tài có lực nổi, rời khỏi nước, cộng thêm đá loạn không bằng phẳng bên bờ, liền chỉ có thể cố kéo, rất khó lôi lên trên.

Nhìn như quan tài mỏng manh, nhưng trọng lượng thì thực sự không nhẹ.

Vỏ cây trên quan tài già đến mức xù xì hết cả, cành nhánh mọc ra bên trên vẫn được coi là non nớt.

Tim tôi liên tục đập thình thịch, lần trước sau khi mở quan, cảnh tượng Dương Hạ Nguyên lên vách núi hút máu xác Thiện thi Khâu Xử Đạo, vẫn còn như diễn ra trước mắt.

Tôi có một sự thôi thúc, muốn mở quan tài gỗ dẻ ra xem ngay bây giờ.

Dương Hạ Nguyên không chỉ muốn Thi đan, đồng thời y còn muốn tất cả thuật phong thủy của Khâu Xử Đạo.

Theo lý mà nói, trên người Khâu Xử Đạo chắc vẫn còn một bản Táng ảnh quan sơn.

Không biết là bản này, liệu có khác biệt gì với bản trong tay Kế Nương không?

“Đầu bò đang làm trò quỷ gì thế, có mấy phút đã bị người ta thủ tiêu rồi?” Lưu Văn Tam vuốt bỏ nước ở trên đầu, sắc mặt lão không mấy dễ nhìn.

Tôi nén các suy nghĩ khác xuống, khàn giọng trả lời: “Chuyện đấy chắc chắn là không thể.”

Tôi chằm chằm nhìn cỗ quan tài gỗ dẻ một hồi, do dự qua lại mãi mới nói: “Bọn họ không thấy đâu chắc chắn có vấn đề, còn có khả năng là đi tìm thứ gì đó rồi, chú Văn Tam, cháu phải đi thăm dò xem, chú canh giữ quan tài, đừng đi đâu hết.”

Lưu Văn Tam mò mẫm trên người, chẳng biết móc từ đâu ra một chai Nhị Oa Đầu, lão nhấp một ngụm, lẩm bẩm một câu: “Chai cuối cùng rồi, phải uống dè chút, Thập Lục, mày cảnh giác tý, có vấn đề thì lập tức gọi, chúng ta giờ đang liều mạng, không được nương tay.”

Tôi gật đầu, biểu thị bản thân đã rõ rồi.

Cúi đầu nhìn mặt đất, trên khu đất đá loạn, không có vết chân.

Có điều hơi đi lên trước vài bước, tôi liền phát hiện, trên mấy tảng đá loạn, hóa ra lại có một vết tích màu trắng.

Vết tích màu trắng này rõ ràng không có bụi đất gì, càng không có vết tích phong hóa, vô cùng rõ nét, chắc là mới hình thành.

Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, trong quá trình đi lên trước, tôi lại nhìn thấy tận mấy chỗ có vết tích màu trắng kiểu này, nên càng khẳng định, đây là ký hiệu mà Liễu Dục Chú để lại!

Trong nháy mắt tôi đã đến phía trước vạt rừng ở mạn bên phải kia.

Rừng cây đen xì xì, cây cối bên trong đại bộ phận đều rất lớn, phần nhiều hơn đều bị chôn vùi mất quá nửa, hơn nữa rừng cây so với khu đá loạn thì còn có chút sụt lún, đại khái phải sâu tầm hai ba mét...

Bên trên một thân cây ngả tựa về phía khu đá loạn có vết chân hỗn tạp.

Tôi thuận theo thân cây ấy trèo xuống dưới, đến phần đáy của cái hố sụt này, ánh sáng ở đây tối đến rợn người, không đến mức độ giơ tay không thấy năm ngón, nhưng trên cơ bản cũng chẳng khác gì giữa đêm khuya.

Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, thậm chí tôi còn có thể phát giác được nhịp đập khe khẽ ở huyệt thái dương của mình.

Trong đây dường như có thứ gì đó vậy, tôi cứ cảm giác trong bóng tối có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn tôi...

Tôi móc điện thoại trên người ra, lần mò mở đèn pin điện thoại ra soi sáng.

Cuối cùng trong tầm nhìn cũng có thể thấy rõ một số thứ.

Trên đất vẫn có vết chân, cây cối cành lá một vùng lộn xộn.

Tôi đột nhiên cảm thấy, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều, trên người trong nháy mắt nổi đầy da gà.

Hơi chú ý nhìn xuống dưới thêm một phát, mới phát hiện dưới chân tôi không phải thực sự là dẫm trên nền đất, mà phần nhiều là đá loạn được đắp lại thành bề mặt trông có vẻ bằng phẳng, nhưng nhìn kỹ thì lại có rất nhiều kẽ hở.

Tiếp tục đi lên trước thì bèn không còn ký hiệu gì nữa.

Trong lòng tôi giống như bị treo một tảng đá, vừa đi lên trước, vừa nâng Dương Công Bàn lên, đối chiếu với kim chỉ bên trên tiến về phía trước.

Kim chỉ tuy loạn, nhưng vẫn có thể phân rõ được loại chuyển động của nó.

Tôi không ngừng thay đổi phương hướng, trên phương hướng nào kim xoay thể hiện nhiều hơn, tôi liền đi về hướng của phương vị đó!

Rất đơn giản, có thể dụ được mấy người Liễu Dục Chú đi, quyết không phải là thứ tầm thường gì, ở đây thứ hung ác hoặc là Xác âm luyến dương, hoặc là Sát!

Đương nhiên, cũng có khả năng là Dương Hạ Nguyên...

Tôi quyết định là sẽ dùng kim xoay để tìm trước, nếu như cuối cùng thực sự không tìm thấy, thì tôi tiếp tục dùng kim nghịch, Dương Hạ Nguyên chính là kẻ ngỗ ngược bất hiếu!

Bảy tám phút sau, tôi đã đi sâu vào trong vạt rừng này không biết bao xa, chung quy ngoài Dương Công Bàn ra, tôi đã không còn cảm giác phương hướng khác nữa...

Trong tiếng soạt soạt, kim xoay trên Dương Công Bàn càng ngày càng mạnh!

Giống như sắp sửa từ trong la bàn bật ra ngoài vậy!

Đột nhiên phía bên trên vai tôi truyền lại một tia khí lưu yếu ớt.

Vốn dĩ tôi không đủ để phát giác ra thứ biến hóa nhỏ xíu này, nhưng bởi vì ở đây quá yên tĩnh, nên nó mới vô cùng rõ nét.

Tôi đang định ngẩng mạnh đầu lên, thì đột nhiên bên tai lại cảm giác được một luồng gió mạnh vụt qua, còn chưa đợi phản ứng lại, tôi đã liền bị bịt chặt lấy miệng.

“Suỵt...” Tiếng suỵt vô cùng khẽ, toát ra một thứ cảm giác quen thuộc mạnh mẽ.

Chẳng phải chính là giọng của Liễu Dục Chú sao?

Toàn thân tôi thả lỏng xuống, không tiếp tục phản kháng nữa.

Bả vai cũng bị một bàn tay kéo lấy, nhanh chóng lướt sang phía bên cạnh, giây tiếp theo, chúng tôi liền rơi vào trong một vị trí càng lõm hơn nữa.

“Tắt đèn.” Giọng nói lần nữa truyền vào tai, tôi lập tức làm theo lời Liễu Dục Chú nói, tắt bỏ đèn pin điện thoại.

Ánh sáng ở đây vẫn tối mờ, có điều rõ ràng vẫn tốt hơn nhiều so với kiểu tối đen lúc trước.

Hơn nữa chỗ này đích thực là một cái hố lõm càng sâu hơn, nhưng không hề lớn.

Mấy tảng đá lớn ở bên cạnh đẩy lên, còn có hai thân cây ở trên đỉnh.

Liễu Dục Chú không hề nhìn tôi, thân người gã hơi sấp xuống, rõ ràng đang nhìn ra phía chếch bên ngoài của cái hố.

Tôi thuận theo đó đứng dậy, cùng nhìn ra phía đó.

Khoảng chừng mười mấy mét bên ngoài, trong khe hở giữa đám cây hỗn loạn, lờ mờ có thể nhìn thấy một cỗ quan tài.

Không! Đấy là một cỗ quan quách, đang hơi tỏa ra quầng sáng.

Bên cạnh quan quách, chồm hỗm không ít “người”...
Bạn cần đăng nhập để bình luận