Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 780 - Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (3)



Chương 780 - Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (3)




Chương 780: Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (3)
Triệu Nhất Tửu: “...”
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta đã chuyển sang lườm Dư Hạnh, tỏ rõ thái độ “Cậu muốn thấy tôi ăn mắng đến vậy cơ à”, nhưng ngay sau đó, cũng không biết hắn ta nghĩ tới chuyện gì, lập tức dời mắt đi nơi khác, nhìn chiếc ly trong tay, im bặt không hé nửa lời.
Triệu Mưu chú ý tới cảnh tượng này, anh ta thở dài một tiếng, tiếng thở dài rất khẽ, dường như không thể phát hiện ra được, hắn giải thích với Dư Hạnh: “Tình trạng này của A Tửu… Nếu như cậu ta cứ nhìn chằm chằm cậu, cậu sẽ có cảm giác khó thở vô cùng, như khi bị lệ quỷ theo dõi vậy, cho nên cậu ta không dám nhìn cậu.”
Dư Hạnh xua tay: “Không sao hết, năng lực tiếp thu của tôi siêu mạnh, muốn nhìn tôi thì cứ việc nhìn đi, dù sao tôi cũng đẹp trai như thế.”
Triệu Mưu: “…”
Triệu Nhất Tửu: “…”
Sự thật đã chứng minh, Dư Hạnh luôn là người có thể dễ dàng khiến đối phương nghẹn họng.
“Bỏ đi… Đổi đề tài khác vậy.” Triệu Mưu day trán, đứng dậy, vỗ lên đầu Triệu Nhất Tửu mấy cái: “Có lẽ bây giờ tôi nói gì thì cậu cũng chẳng có lòng nào mà nghe, để tôi đi tìm cách chữa mắt cho cậu, trong vòng ba ngày, nhất định phải áp chế lệ quỷ trong cơ thể cậu.”
Triệu Nhất Tửu tránh ra đằng sau: “Đừng có động tay động chân.”
“Hừ, cậu xấu hổ cái gì cơ chứ, tôi là anh ruột của cậu cơ mà.” Triệu Mưu bị chọc tức tới mức bật cười: “Cậu cứ thế này mãi thì quen bạn gái kiểu gì đây? À, bạn gái quỷ cũng được thôi.”
“Cút đi.” Triệu Nhất Tửu lạnh lùng liếc xéo anh ta: “Tôi không cần.”
“Đúng, đúng, cậu có cánh tay phải là đủ rồi!” Nhân lúc Triệu Nhất Tửu còn chưa nổi đóa lên mà đánh người. Triệu Mưu nhanh chân chạy về phía cánh cửa. Anh ta hắng giọng, chất giọng hơi khàn do ban nãy không được uống nước ấm, bàn tay chạm lên then cửa: “Khoảng thời gian sắp tới, tôi sẽ rất bận, ngoài việc tìm cách áp chế lệ quỷ trong người cậu, tôi còn phải xử lý rất nhiều chuyện liên quan đến gia tộc và suy diễn. Ha, Linh Nhân chó má đó đúng là giỏi bới việc cho người khác làm… Tôi không cần xin gì từ cậu, chỉ có lời này thôi…”
“Cậu phải luôn đặt tính mạng lên hàng đầu, khi ở một mình, đừng làm ra những chuyện liều mạng.” Anh ta mở cửa, đẩy gọng kính bên trên sống mũi, ánh mắt hướng về phía Dư Hạnh: “Khi có người đáng tin cậy ở bên, cũng đừng làm chuyện quá liều mạng.”
“Được, lát nữa nghỉ ngơi đủ rồi thì quay trở lại phòng của mình đi, đừng có làm loạn hết đồ đạc trong phòng của tôi.”
Nói xong câu cuối cùng, Triệu Mưu đóng cửa, rời đi, để lại Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu, một người cắn hạt dưa, một người vươn tay lấy lại chiếc mũ lưỡi trai mà đội lên.
Hai người im ắng hồi lâu, không ai nói chuyện với ai, bầu không khí trong phòng càng lúc càng ảm đạm, Dư Hạnh điện thoại di động ra, quan sát thời gian cùng với những tin tức xuất hiện mấy ngày nay, bỗng cười thành tiếng:
“Cậu có biết anh trai cậu đột ngột bỏ đi như thế là vì sao không?”
Thấy Dư Hạnh chủ động bắt chuyện, trong lòng Triệu Nhất Tửu thầm thở phào nhẹ nhõm: “Anh ta bận.”
“Đúng vậy, có lẽ anh ta còn phải tranh thủ bàn chuyện với mấy người quan trọng trong gia tộc của, để cậu có quyền tự do lập đội.” Dư Hạnh không có ý định đứng dậy khỏi chiếc sô pha mềm mại, càng ngồi càng lún sâu, chiếc áo lông trắng tinh khiến hắn ta chẳng hề đáng sợ chút nào: “Cậu có thấy ánh mắt của anh ta lúc nãy không? Anh ta định buộc chặt cậu với tôi rồi đấy.”
Triệu Nhất Tửu gật đầu, hắn ra hiểu rõ, điều Dư Hạnh nói rất có khả năng xảy ra.
Triệu Mưu là một tên cáo già, vì đã biết rõ thực lực và tốc độ tiến bộ của Dư Hạnh, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ chiếc đùi to đang trong quá trình trưởng thành này, hơn nữa nhà họ Triệu và Linh Nhân bây giờ nhất định sẽ thuộc về hai chiến tuyến, nếu như có thể đưa Triệu Nhất Tửu vào đội ngũ cố định của Dư Hạnh, chuyện này chắc chắn là lợi nhiều hơn hại.
Hoặc cũng có thể nói, với tình hình trước mắt, gần như chẳng có gì là thua thiệt, bởi vì Dư Hạnh không chỉ là một cái đùi, còn là một cái đùi đối xử với Triệu Nhất Tửu rất tốt.
“Còn một nguyên nhân nữa.” Dư Hạnh học theo kiểu bắt chéo chân của Triệu Nhất Tửu ban nãy: “Anh ta muốn để cậu tự nói với tôi, đôi mắt của cậu, và lệ quỷ trong người cậu, rốt cuộc là chuyện ra làm sao. Nào? Nói nghe xem?”
“Thì là vậy đó, ý trên mặt chữ.” Hiện giờ Triệu Nhất Tửu đã không còn bối rối như khi mới bị Linh Nhân vạch trần nữa, hắn ta có thể nhìn ra được, Dư Hạnh vốn chẳng hề chán ghét con người và quỷ vật hợp thể như lời Linh Nhân nói.
Hắn dùng ly nước nóng hổi vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút để làm ấm tay, bắt đầu nhớ lại, sau đó cố gắng chuyển hóa ký ức của mình thành ngôn ngữ: “Khi còn nhỏ, chắc là vào khoảng năm, sáu tuổi, nhà tôi xảy ra chút chuyện. Có một người chú mà tôi cực kỳ yêu mến… Độ dị hóa nhân cách của ông ta quá cao, đã biến thành quái vật.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận