Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 487. TAO THẤY KHÔNG VẤN ĐỀ GÌ

Chương 487. TAO THẤY KHÔNG VẤN ĐỀ GÌ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Ánh mắt Từ Thi Vũ quá thẳng thắn.

Lời nói của cô ta cũng quá thẳng thắn.

Khiến tôi muốn lùi không được, muốn tránh không xong.

Kỳ thực trên đường từ quần thể núi Nam Sơn quay về, tôi cũng đã suy nghĩ về việc này rồi.

Lúc đó hỏi Lưu Văn Tam và Trần mù.

Ý của Lưu Văn Tam thì là muốn giảng giải tử tế với tôi, về mánh khóe trong việc tặng quà cho con gái.

Còn bên chỗ Trần mù, thì lão lại thấy phải tặng thứ cần thiết, ví dụ như bói cho cô ta một quẻ.

Lúc đó hai người bọn họ còn tranh cãi với nhau.

Sau khi về xong thì chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, ngược lại chẳng cho tôi cơ hội để chủ động nhắc đến.

Bây giờ Từ Thi Vũ đã mở miệng rồi, về việc này, tôi cũng chẳng có lý gì để tránh né nữa.

Hơi nghĩ ngợi một chút, tôi trả lời một câu mang tính thăm dò: “Tôi với chú Trần từng nói chuyện, hay là, tôi bói cho cô một quẻ?”

“Hả?” Vẻ mặt vừa nãy vẫn còn nghiêm túc của Từ Thi Vũ, lập tức chuyển thành ngạc nhiên.

“Bói một quẻ?” Cô ta thậm chí còn có chút biểu cảm dở khóc dở cười.

“.....” Tôi cũng không ngu, lập tức liền biết Trần mù nói sai rồi....

Ngoài việc ngại ngùng, tôi cũng vội vàng nói: “Thôi bỏ chuyện này đi, quà tôi còn chưa chuẩn bị xong, gần đây quá nhiều chuyện, có điều tôi sẽ chuẩn bị chu đáo.” Từ Thi Vũ che miệng cười khẽ, dường như thấy tôi ngượng ngùng, cô ta ngược lại càng vui hơn.

“Không, thôi cứ bói một quẻ đi, nhưng tôi không biết nên bảo anh bói cái gì.” Từ Thi Vũ bỏ tay xuống, biểu cảm của cô ta vẫn cứ rất nghiêm túc.

Tôi vẫn còn rất xấu hổ, mới nói: “Quẻ phải bói, quà cũng phải tặng, tôi không lừa cô.”

Mắt Từ Thi Vũ sáng lên, cô ta khẽ nói: “Thế nói chắc nhé.”

Cũng vào lúc này, phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.

Từ Thi Vũ đứng dậy nói một tiếng mời vào.

Người đẩy cửa bước vào chính là Hà Thái Nhi.

Trên mặt bà ta đầy vẻ vui mừng, trong tay xách một cái bình ủ.

Đến bên cạnh giường bệnh, bà ta liền ân cần hỏi han.

Lại bảo là Lưu Văn Tam kêu ca đòi qua đây tận mấy lần, nhưng bà ta không cho đi, nói tôi còn chưa tỉnh.

Đợi chút nữa bảo tôi ăn xong, nghỉ ngơi khỏe rồi, thì bà ta gọi Lưu Văn Tam tới thăm tôi.

Chung quy hơn nửa ngày sau đó, tôi cũng chẳng còn cơ hội nghỉ ngơi nữa.

Sau khi Lưu Văn Tam và Trần mù tới thăm tôi xong, người nhà họ Phùng cũng tới, cuối cùng còn có cả Sài Dục nhà họ Sài.

Mấy người trước còn đỡ, Lưu Văn Tam và Trần mù cùng với nhà họ Phùng, đều có ý để tôi nghỉ ngơi thêm, nên chẳng mấy chốc đã rời đi.

Sài Dục ngoài mặt cũng rất cảm kích tôi, thậm chí còn đem một món quà tới, là một món đồ cổ có giá trị không nhỏ.

Có điều trong câu chữ lời nói của ông ta, lại liên tục đang ngầm hỏi tôi, lúc nào có thể giúp nhà ông ta sửa phong thủy, rồi lại điểm một chỗ mộ táng đẹp cho con trai ông ta.

Tôi thì cũng chẳng phản cảm, vốn dĩ tướng mặt của Sài Dục là kiểu mũi mỏ ưng chỉ biết đến lợi ích, lần này có thể tóm được Lý Đức Hiền, đúng là nhờ nhiều vào sự bán đứng của Sài Dục.

Chỉ là nghĩ ngợi một chút, nhưng tôi cũng đúng là cũng chưa nghĩ được lúc nào đi giúp ông ta làm việc này.

Từ Thi Vũ vừa hay giúp tôi giải vây, cô ta trực tiếp nói với Sài Dục, lần này đối phó với Lý Đức Hiền, tôi trả giá rất đắt, cơ thể cũng suy sụp cả rồi, kiểu gì cũng phải để tôi nghỉ ngơi tử tế, nếu không lê cái thân người bệnh hoạn đi, cũng không thể nào giúp nhà họ Sài sửa phong thủy tốt vào đâu được cả.

Sài Dục liền không nói thêm gì, chỉ cười hề hề nói bảo tôi nghỉ ngơi tử tế, vài hôm nữa ông ta lại đến thăm tôi, hơn nữa ông ta cũng xin lỗi, nói đúng thật do ông ta suy nghĩ không chu toàn.

Sau khi Sài Dục rời đi xong, Từ Thi Vũ liền hạ phẳng giường bệnh xuống, bảo tôi mau nghỉ ngơi, ngủ một giấc.

Khoảng thời gian trước đây, có mệt mỏi đến thế nào, tôi cũng chẳng cảm giác mấy.

Bây giờ nằm trên giường, chỉ là nói thêm mấy câu, mà tôi đều thấy mệt mỏi khác thường.

Tôi cũng không gắng gượng, nhanh chóng nhắm mắt nghỉ ngơi, hồi phục thân thể.

Trước khi ngủ, tôi cũng suy nghĩ nên tặng cho Từ Thi Vũ một món quà như thế nào.

Kỳ thực việc này cũng không khó xử lý, thứ con gái thích tổng cộng cũng chỉ có chừng đó, Từ Thi Vũ cho dù có kiên cường đến đâu, thì cô ta cũng nằm trong phạm trù phụ nữ, tôi khả năng phải đi thỉnh giáo Lưu Văn Tam một chút.

Việc khó làm là bói quẻ, tôi chắc chắn không thể chỉ đơn thuần là bói một quẻ.

Bởi vì tôi hồi tưởng lại, lúc đó Trần mù còn từng nói, bảo tôi dùng thuật phong thủy, cho Từ Thi Vũ thứ mà cô ta cần.

Từ Thi Vũ sẽ cần đến gì?

Tôi mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc ngủ.

Giấc ngủ này vô cùng ngon lành.

Đợi lúc tôi tỉnh lại, phát hiện Từ Thi Vũ ngủ ở giường bệnh bên cạnh, trên đầu giường còn có một cái bình ủ đã được thay mới.

Nhìn thời gian trên điện thoại một cái, bây giờ là hơn năm giờ sáng. Giấc ngủ này của tôi, hóa ra đã ngủ gần mười tiếng đồng hồ rồi...

Thay vào đó, là tinh thần hồi phục không ít.

Hơi hoạt động cổ và tay một chút, thân người cũng khá hơn trước rất nhiều.

Tinh thần và tư duy cũng vô cùng tỉnh táo, tôi nhón chân nhón tay xuống khỏi giường.

Đi vệ sinh một chút, rồi lại đứng chỗ cửa sổ một hồi, ở trong phòng bệnh đúng thật có chút ngột ngạt.

Tôi cũng mãi chẳng nghĩ ra Từ Thi Vũ cần thứ gì.

Hơi do dự một chút, rồi tôi liền rón rén ra khỏi phòng bệnh.

Trong thời gian này, tôi cũng bảo đảm không khiến Từ Thi Vũ tỉnh giấc.

Hành lang bệnh viện về đêm, phải nói là yên tĩnh đến cực điểm, gần như nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tôi đi thẳng đến bên ngoài phòng bệnh của Lưu văn Tam, gõ gõ cửa.

Người ra mở cửa cũng là Lưu Văn Tam, lão chống một cái nạng, rõ ràng cũng đang ngái ngủ.

Nhìn thấy tôi, lão rõ ràng rất kinh ngạc.

“Thập Lục, mày đúng thành cú đêm thật rồi à... tình trạng cơ thể như thế nào mà nửa đêm còn qua đây?” Lưu Văn Tam hơi có chút nghiêm khắc.

Tôi cười khổ, nói tôi ngủ nhiều quá rồi, vừa hay lúc này tỉnh giấc, kỳ thực là có chuyện muốn hỏi lão và Trần mù.

Lưu Văn Tam nhường lối cho tôi vào trong phòng.

Trần mù nằm trên một chiếc giường bệnh khác cũng đã tỉnh lại, lão ngồi dậy.

Tôi mới nói thẳng luôn ý mình, một là hỏi Lưu Văn Tam, tặng thứ gì thì tốt, chủ yếu nhất vẫn là hỏi Trần mù, thuật phong thủy này có thể cho Từ Thi Vũ thứ gì?

Lưu Văn Tam lập tức liền cười lên thành tiếng, lão châm một điếu thuốc, bập bập hai phát, chậc lưỡi nói Trần mù căn bản không hiểu đàn bà, lần này thì lật thuyền luôn rồi nhé.

Trần mù không đếm xỉa đến Lưu Văn Tam, con ngươi màu xám trắng của lão nhìn sang tôi, rồi mới nói: “Bố mẹ nó mất sớm, ông nội độc ác, một đứa con gái đơn độc sống từng ấy năm, thứ nó thiếu là một cái nhà. Ngoài ra, cuộc sống của nó cũng chưa chắc đã dư giả bao nhiêu.”

“Nếu mày đã quyết định sẽ dùng thuật pháp phong thủy, thì chú Trần đề nghị mày giúp nó điểm một chỗ đất nhà, giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tận Tây Phương, tiền của chỗ đất nhà này, mày không thiếu, mày có thể trực tiếp trả luôn.”

“Còn về việc trên đất xây nhà gì, thì mày chắc còn hiểu hơn chú Trần.” Trần mù thế này đúng là một lời trúng đích.

Lời của lão nói càng thấu triệt trực tiếp hơn.

Lưu Văn Tam ai da một tiếng, vụt vẩy mạnh tay hai phát.

Rõ ràng là bị tàn thuốc đốt dính đầu ngón tay.

Lão kinh ngạc và lấy làm lạ trợn mắt nhìn Trần mù, nói: “Trần mù, là ông điên rồi, hay Thập Lục điên rồi thế? Điểm đất nhà, xây nhà phong thủy?”

“Đối đãi với vợ cũng chỉ đến thế mà thôi, Từ Thi Vũ đúng là không tồi, nhưng nó còn chưa gật đầu, Thập Lục còn chưa làm gì kìa, ông thế này chẳng phải coi Thập Lục thành cái túi tiền, vung bừa bãi ra ngoài sao?”

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, nói: “Tao thấy chẳng vấn đề gì. Huống hồ căn nhà này chưa chắc Thập Lục đã không được ở. Nó chẳng phải cũng phải mua nhà à?”

“Mày mà thấy không thỏa đáng, thì chúng ta có thể bảo Thập Lục gọi một “người” ra, cùng nói chuyện xem.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm kích ‘Chứng nhận đại thần’ và ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn.

Cảm kích ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Hoằng Lâm.

Cảm kích ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của An Đệ.

Chương mới hôm nay kết thúc rồi.

Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận