Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 160. BỘ ĐƯỜNG PHỤC NÀY, CÓ VỪA KHÔNG?

Chương 160. BỘ ĐƯỜNG PHỤC NÀY, CÓ VỪA KHÔNG?


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Trong mắt Hà Thái Nhi, lại lộ ra một vẻ kinh sợ.

Tôi dìu bà ta ngồi xuống ghế chờ trước cửa phòng phẫu thuật, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh.

Như vậy mới thư giãn hơn một chút, lúc này trên người tôi vẫn còn rất đau đớn.

Hà Thái Nhi cúi đầu xuống, dường như đang trầm ngâm.

Phải tới tận mấy phút sau, bà ta mới kể lại quá trình cho tôi.

Lúc đó sau khi bà ta xuống nước, thuận theo xoáy nước rất nhanh đã xuống tới dưới chân đập, chỉ có điều dây thừng không đủ dài, bà ta không tới được gần chỗ xác chết của Khổ Nhi ở bên lỗ hổng.

Đang lúc bà ta cởi bỏ dây thừng, thì Lưu Văn Tam đuổi tới nơi, Lưu Văn Tam chém đứt một đoạn của sợi dây thừng buộc người bà ta, rồi kéo lấy dây thừng mới khiến bà ta từ từ tiếp xúc được tới phạm vi của lỗ hổng.

Lúc đó bà ta cũng từng có sợ hãi, bởi vì quá trình này không hề dễ dàng chút nào, sức mạnh của xoáy nước rất lớn, nếu như không có sợi thừng này làm chỗ dựa, bà ta chắc chắn không thể chạm được tới cái lỗ hổng đó, mà sẽ bị cuốn đi tới chỗ khác.

Tôi nghe mà sợ phát khiếp, cũng nín thở, không dám ngắt lời Hà Thái Nhi.

Hà Thái Nhi cũng tiếp tục kể, tới khi bà ta rút thanh mã tấu ra xong, đột nhiên có mấy con quỷ nước xông ra, vồ lên người Lưu Văn Tam tấn công lão.

Trong lúc Lưu Văn Tam giãy giụa, cũng kéo sợi dây thừng của bà ta buộc vào thắt lưng, kết quả vốn chỉ có bốn con quỷ nước, thì nay lại đột ngột thò ra thêm nữa, còn có một con quỷ nước lông đã mọc thành màu xám trắng xông lên.

Vừa mới đập vào người Lưu Văn Tam xong, thì sợi thừng trên lưng Lưu Văn Tam cũng đứt luôn.

Lúc đó Lưu Văn Tam sắp bị hút vào trong xoáy nước của lỗ hổng, bà ta thì đã bị hút vào mất nửa người.

Lưu Văn Tam lại túm lấy chân con quỷ nước lông xám trắng kia, ngoài ra còn tóm lấy được một con quỷ nước thông thường nữa.

Trong đó có hai con quỷ nước chưa phản ứng lại, cũng bị Lưu Văn Tam quẳng vào trong xoáy nước, rồi bị hút vào trong lỗ hổng.

Rõ ràng mấy con quỷ nước đó rất khiếp sợ lỗ hổng, liều mạng bơi ra phía ngoài, cũng chẳng để ý tiếp tục đấu với Lưu Văn Tam nữa, người bà ta cũng được kéo ra khỏi lỗ hổng.

Lúc đó bà ta cũng rất rõ, Lưu Văn Tam chắc chắn có ý định để quỷ nước kéo bọn họ ra khỏi xoáy nước.

Nếu như không phải bà ta ở quá gần lỗ hổng, quỷ nước chắc chắn đã kéo Lưu Văn Tam ra ngoài rồi.

Nếu cứ giằng co như thế này tiếp, đến lúc đó sợ là hai người bọn họ đều không lên được.

Thêm việc bà ta có bình dưỡng khí, còn Lưu Văn Tam thì không.

Bà ta bèn dự tính liều một phen, liền dùng luôn mã tấu chặt đứt dây thừng.

Bởi vì bà ta rất rõ, kể cả bà ta có được kéo lên, ra khỏi phạm vi của xoáy nước, đấu nhau với quỷ nước bà ta cũng chỉ là gánh nặng. Mà còn liên lụy Lưu Văn Tam.

Sau khi dây thừng đứt, bà ta liền bị hút vào bên trong lỗ hổng, thời khắc cuối cùng cũng nhìn thấy Lưu Văn Tam được quỷ nước kéo ra khỏi phạm vi xoáy nước.

Sau đó nữa thì bà ta chẳng nhìn thấy gì nữa, sau khi bị hút vào trong lỗ hổng xong, nước chảy quá xiết, cũng quá tối, bà ta chỉ còn có thể bảo vệ lấy đầu và mặt.

Cũng may bà ta không bị va đập vào đâu, cuối cùng đột nhiên lại cảm giác như trôi vào một chỗ nào đó, áp lực vô cùng lớn! Không chịu nổi lực đẩy đó, nên ngất đi.

Đợi lúc bà ta tỉnh lại, thì đã ở trong bệnh viện rồi.

Bà ta cũng hôn mê rất lâu, vừa tỉnh dậy đợi ở ngoài phòng phẫu thuật khoảng hai ba tiếng đồng hồ.

Tôi thở phào một hơi dài.

Hà Thái Nhi gần giống với tôi, chuyện miêu tả đối với sự việc đều rất nhạt nhòa, thậm chí có thể nói là đơn giản.

Nếu đổi lại là Lưu Văn Tam, chắc chắn sẽ kể rất sinh động.

Dù gì bản thân chuyện này cũng vô cùng nguy hiểm!

Tôi biết rất rõ sự nguy hiểm trong đó, cũng càng nể phục phán đoán mà Hà Thái Nhi đưa ra trong thời khắc nguy hiểm! Cùng với sự gan dạ của một người đàn bà như bà ấy!

Trong đó tuy rằng có sự bốc đồng, nhưng cũng đâu phải không có chấp niệm của bà ta đối với con trai?

Chuyện sau đó tôi cũng có thể đoán được, Lưu Văn Tam chắc chắn ở dưới nước có một trận đấu sinh tử với đám quỷ nước kia, mới có thể nổi lên mặt nước được.

Sau đó nữa thì là những gì mà tôi nhìn thấy.

Cùng với việc Hà Thái Nhi bị đẩy ra từ chỗ phương vị của quẻ Chấn, còn Khổ Nhi thì bị đẩy ra chỗ kênh ở vị trí quẻ Tốn từ trước đó.

Còn về thứ áp lực cực lớn khiến Hà Thái Nhi không chịu nổi mà bà ta nói đến, chắc là vị trí trung tâm nhất của đập Giang Đê, đó là huyệt nguồn!

Cả con đập sông Dương là một bố cục phong thủy, vị trí huyệt nguồn, là trung tâm nơi long khí hội tụ, sau đó lại phân luồng đến các vị trí bát quái.

Bà ta chỉ là một người bình thường, không thể chịu nổi là chuyện quá đỗi bình thường.

Tôi dẹp bỏ việc nghĩ ngợi, cũng cười cười an ủi Hà Thái Nhi: “Dì Thái dì yên tâm đi, chú Văn Tam mạng cứng lắm, rồi chú ấy còn phải đi tìm sông Dương tính sổ nữa kìa! Chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Dì nhìn thấy Khổ Nhi chưa?” Hà Thái Nhi lúc này mới vội vàng gật gật đâu: “Nhìn thấy rồi, bây giừo nó đang ở trong phòng bệnh của gì. Lần này nhà họ Phùng cũng giúp không ít chuyện.”

Tôi hít sâu một hơi.

Hà Thái Nhi nói không sai.

Nhà họ Phùng đâu chỉ có giúp một chút ít? Phải nói là giúp đỡ rất nhiều!

Không nói giúp đẩy bỏ đám gai chống ngựa kia, sau đó còn lái thuyền ra sông Dương, đấy không phải là việc mà thủ hạ của một gia tộc thông thường có thể làm được.

Cả một sông chết đổ, còn cả lũ quỷ nước đáng sợ kia nữa!

Trời sáng tuy rằng rất kịp thời, đuổi tan đám chết đổ kia ở đúng thời điểm then chốt.

Nhưng thuyền của nhà họ Phùng, cũng kịp thời y chang.

Lưu Văn Tam không trụ được lâu, nếu như không có thuyền, trạng thái đó của lão mà rơi xuống nước, thì cũng chết chắc không cần bàn cãi.

“Đợi chú Văn Tam tỉnh, chúng ta đi cảm ơn Phùng Chí Vinh gia chủ một cách tử tế.”

“Tuy rằng chú Văn Tam vớt con trai ông ta lên bờ, nhưng ông ta cũng đã trả giá, món nợ ân tình này của ông ta, chúng ta đều phải ghi nhớ.”

Hà Thái Nhi cũng khe khẽ gật gật đầu.

Cũng vào lúc này, đèn bên trên phòng phẫu thuật, đột nhiên từ màu đỏ chuyển sang màu lục!

Tôi có hơi hoảng.

Hà Thái Nhi cũng bất an đứng dậy.

Giây tiếp theo cửa bị đẩy mở, y tá đẩy cáng xe của Lưu Văn Tam ra.

Lưu Văn Tam đôi mắt nhắm nghiền, vẫn đang truyền nước, sắc mặt cũng vàng vọt hết nói, mất máu quá nhiều và yếu ớt, đây còn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng thảm hại đến mức này của lão.

Chỉ có điều, hơi thở của ông ta rất đều đặn.

Vị bác sĩ phụ trách phẫu thuật cũng bước từ phía sau ra.

Ông ta tháo khẩu trang xuống, lau bỏ mồ hôi trên trán: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, ý chí của bệnh nhân này rất mạnh mẽ, lúc trước đã tiêm thuốc mê, mà anh ta vẫn không hôn mê, mãi tới lúc thuốc mê hết tác dụng, anh ta mới ngất đi, thời gian phẫu thuật quá dài nên lại tiêm thêm một liều, anh ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

Hà Thái Nhi mừng đến phát khóc.

Tôi tới lúc này mời hoàn toàn thở phào ra được.

Lúc này tôi cũng quan sát tướng mặt của Lưu Văn Tam.

Cái cảm giác mày như than cháy kia, cũng tiêu tan triệt để rồi.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, nhưng lại càng kính sợ nhiều hơn đối với hai chữ Tướng mặt.

Ban nãy cùng với y tá đưa Lưu Văn Tam vào phòng bênh, tôi cũng nhìn thấy, đây chắc là phòng bệnh của Hà Thái Nhi.

Đứng ở vị trí góc phòng chắc là xác chết của Khổ Nhi, trên đầu còn phủ một mảnh vải trắng.

Mấy y tá rõ ràng có chút sợ hãi, vội vàng sắp xếp xong cho Lưu Văn Tam, bác sĩ phẫu thuật tới dặn dò một số điều cần chú ý, rồi đều nhanh chóng rời đi.

Hà Thái Nhi bảo tôi cứ ngồi xuống nghỉ ngơi trước, còn chưa đợi tôi nói gì, Phùng Khuất đột nhiên ở sau lưng tôi nói nhỏ một câu: “La âm bà, nếu cậu không có việc gì, thì đi với tôi một chuyến?”

“Lúc trước gia chủ chúng tôi có nói, đợi cậu tỉnh, thì muốn gặp cậu.”

“Tôi thấy cậu sốt ruột muốn xem tình hình của Lưu tiên sinh, nên mãi không nói với cậu, ban nãy gia chủ còn gọi điện cho tôi, quan tâm tình trạng sức khỏe của cậu kìa.”

Tôi chỉ do dự chốc lát, bèn gật đầu luôn: “Được, tôi đi.”

Chào một câu với Hà Thái Nhi, tôi liền theo Phùng Khuất về lại phòng bệnh của mình.

Quần áo của tôi, còn cả bộ tiểu quái vải đay, cùng với mấy món đồ nghề kia, Phùng Khuất đều cất hết vào một cái ba lô.

Thậm chí còn chuẩn bị cho tôi một bộ đường phục sạch sẽ.

Tôi mặc lên người xong cảm thấy có đôi chút kì cục, cũng bất chợt nhớ ra, năm đó lúc ông nội tôi làm Âm thuật tiên sinh, có phải cũng mặc như thế này không?

Rời khỏi bệnh viện, Phùng Khuất cung kính dẫn tôi lên xe, rồi đưa tới khu nhà họ Phùng.

Đã hai ngày trôi qua, nhà họ Phùng đã tháo bỏ chỗ vải trắng kia từ lâu, giống như là chưa từng làm đám tang cho đại thiếu gia nhà họ bao giờ vậy.

Tôi gặp Phùng Chí Vinh ở gian chính của khu nội viện.

Cũng mới hai ba ngày không gặp, Phùng Chí Vinh rõ ràng cũng già đi mấy phần.

Tuổi già mất con, kể cả là vị thổ hoàng đế này của sông Dương, cũng chẳng có cách nào đi ngược lại nhân luân, cuối cùng cũng tiều tụy đi.

Đương nhiên, sự sắc bén trong con mắt Phùng Chí Vinh, thì vẫn không giảm bớt chút nào.

Tôi với ông ta đối mặt nhìn nhau, ông ta hơi hơi gật đầu, cũng đưa tay lên vỗ vỗ tay.

Tiếng bốp bốp giòn giã khác thường!

“Quả nhiên không hổ là La Thập Lục! Quả nhiên không hổ là cháu trai của Âm thuật tiên sinh La Trung Lương!”

“Người trẻ tuổi như cậu, đúng là khiến cho Phùng mỗ tôi, mở mang tầm mắt!”

“Thế nào, bộ Đường phục này, có vừa người không?”

“Năm đó tôi với ông nội cậu cũng từng tiếp xúc hai lần, vốn dĩ định mời ông ta tới nhà xử lý việc, đã chuẩn bị sẵn lễ đầy, cũng lệnh cho thợ may giỏi nhất trong nước, may bộ Đường phục này, chuẩn bị tặng cho ông ta.”

“Chỉ có điều, lúc tôi đi tìm ông ta, ông ta lại nói chẳng còn mấy thời gian, không có duyên giúp nhà họ Phùng tôi.”

“Nhưng không ngờ rằng hơn hai mươi năm sau, Phùng Chí Vinh tôi và La Thập Lục cậu, cũng coi như tiếp xúc hai lần, nhà họ Phùng và nhà của Âm thuật tiên sinh, cũng coi như có duyên rồi!”

Tôi ngẩn người, cúi đầu nhìn bộ Đường phục trên người.

Bộ quần áo này, hóa ra là năm đó Phùng Chí Vinh định tặng cho ông nội tôi sao?

Có điều trong mắt tôi chẳng có mấy đau buồn, ngược lại là một chút nét cười.

Bởi vì tôi cảm thấy, tôi không làm mất mặt ông nội!

Giây tiếp theo tôi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phùng Chí Vinh, cũng nói lời cảm ơn ông ta.

Ánh mắt của Phùng Chí Vinh thì lại nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “La Thập Lục, lời cảm tạ thì không cần phải nói nữa, Phùng mỗ tôi đích thực có giúp cậu, nhưng tôi cũng là một người làm ăn.”

“Người làm ăn không lợi không dậy sớm, tôi muốn nhờ cậu làm một việc, coi như bù trừ cho ân tình tôi giúp cậu lần này, tôi sẽ còn đem lễ vật năm đó chuẩn bị tặng cho ông nội cậu, tặng cho cậu.”

“Thế nào?!”

........,,,........

Lời dịch giả: Cảm ơn 9xpropk, abcdefghjk đã đẩy kim phiếu cho truyện. Hai ngày cuối tuần dắt thần thú đi chơi thật là “phê” vàng cả mắt. Chúc cả nhà tuần mới vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận