Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 390. CÁC NGƯỜI ĐẾN TRỘM XÁC CHẾT À?

Chương 390. CÁC NGƯỜI ĐẾN TRỘM XÁC CHẾT À?


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Rốt cục là một người như thế nào, mới có thể bất chấp sự sống chết tồn vong của con cháu mình, vào ở trong một khu nhà như thế này?

Mục đích của y, lại là gì?

Tư duy của tôi vận hành nhanh như bay, đồng thời phát hiện Âm tiên sinh cũng đang chăm chú nhìn khu nhà này.

Âm tiên sinh tinh thông Âm trạch Táng pháp, mà xem phong thủy, cũng là một dạng của Âm trạch Táng pháp, ông ta chắc cũng có thể nhìn ra một số vấn đề?

“Đông tây chỗ rộng không tương đồng, Nam Bắc ngắn ngủi người chết trẻ. Mỏng mảnh nhiều thêm người mỏng mảnh, sau này cát khánh tất phồn vinh.” Âm tiên sinh đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trong mắt ông ta lại thêm mấy phần sắc bén, nói: “Cậu biết tại sao y lại dùng loại nhà trạch này không?” “Có thể sống đến tận giờ, làm bao nhiêu việc ác như vậy, người này rất tàn độc, cũng biết lựa chọn giữ lại và buông bỏ.” Âm tiên sinh tuy không nói rõ ràng.

Nhưng cũng đã cho tôi đầy đủ gợi ý!

Tôi giống như được khai sáng vậy, làm nhiều điều ác là phải chịu báo ứng, y có thể sống bao nhiêu năm vẫn không chết, chẳng phải là nói y đem những báo ứng này của y, toàn bộ đều chuyển hết lên trên người con cháu của mình sao?

Vừa hay đây lại là một khu nhà phong thủy chết con cháu, như vậy, y có thể bình yên vô sự mà sống tiếp!

Còn bản thân phong thủy của khu nhà này, cũng có thể bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của y.

Tôi nghiêm trọng gật gật đầu, ra hiệu mình đã biết rồi.

Âm tiên sinh nhìn tôi một cái rồi bèn nhanh chóng bước đi thuận theo mé bên phải của khu nhà.

Thời gian lúc này, đã gần đến mười hai giờ, giờ tý chính khắc.

Tường bao ở mé bên phải của khu nhà không cao, còn có một cánh cổng ngách.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước cổng, tôi thì đang tính xem làm sao trèo qua tường, chẳng biết tình hình ở bên trong như thế nào.

Thẩm Kế người nhẹ như bấc, hai ba phát là đã lên trên đầu tường.

Cũng chỉ mười mấy giây đồng hồ, tiếng két két khẽ vang lên, cửa ngách mở ra rồi...

Tôi bất giác nuốt một miếng nước bọt, thân thủ của cô ả Thẩm Kế này, hơi có chút khoa trương.

Hai người tôi và Âm tiên sinh bước vào trong khu nhà, ông ta vẫn cứ khoát hai tay sau lưng, thần sắc bình thản chắc nịch. Tôi không nén được sự hồi hộp căng thẳng trong lòng, nhỏ giọng noi: “Nếu như bà nội tôi có đây, thì chắc là rất dễ tìm thấy, bố tôi và ông nội tôi có hai cỗ quan tài.”

Thẩm Kế trầm ngâm mấy giây, đột nhiên quay người bước nhanh vào bên trong khu nhà.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, gần như chẳng có tiếng bước chân, rồi lại vọt lên trên nóc nhà.

Còn tôi thì quan sát trái phải, phát hiện chỗ này chắc là một khu nhà nhỏ độc lập.

Chẳng biết bên trong nhà có người ở hay không, bây giờ tất cả đều phải thận trọng.

Đây cũng là thời cơ mà chúng tôi có được không dễ dàng gì!

Thẩm Kế ở trên nóc nhà, dừng lại chừng mười mấy giây rồi nhảy xuống phía bên kia, biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi vốn còn tưởng chúng tôi phải tự đi tìm, bây giờ nhìn biểu hiện của Thẩm Kế, thì rõ ràng là chẳng cần, mà còn có thể giảm thiểu rất nhiều khả năng bại lộ.

Đại khái tầm bốn năm phút trôi qua, Thẩm Kế cuối cùng cũng quay lại.

Cô ta khẽ nói với Âm tiên sinh: “Trong một dãy nhà nhỏ đúng là có phát hiện quan tài, tổng cộng hai cỗ, trong phòng có một bà già, có điều người đó có chút quái dị, không giống như người sống, mà giống xác chết.”

Đầu mày Âm tiên sinh hơi nhíu lại.

Tôi lập tức cảm giác tức giận đến máu nóng cuộn trào, trong mắt cay xè từng cơn, giống như bị xung huyết vậy.

Cũng không kiềm chế được mà nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, huyệt thái dương co giật không ngừng.

“Đừng hành sự theo cảm xúc, bà nội cậu chưa chắc đã xảy ra chuyện, Dương Hạ Nguyên cũng không ngu, không thể nào cậu còn chưa tới đã hại người trước, đi qua đó xem trước rồi nói sau.” Âm tiên sinh ấn lấy vai tôi, tôi mới cố nén cảm xúc lại.

Ông ta nhìn Thẩm Kế một cái, THẩm Kế lập tức bước lên trước dẫn đường.

Bởi vì tôi không cách gì trèo tường dỡ ngói được, vậy nên chỉ có cách đi bộ, chỉ là chẳng biết thân thủ của Âm tiên sinh ra sao.

Khu nhà phong thủy này của Dương Hạ Nguyên không lớn, nhưng càn khôn bên trong lại chẳng ít, vòng qua rẽ lại đi chẳng biết bao nhiêu đường vòng lối rẽ, trong đó cũng ngầm hợp với đường hướng của Kỳ môn độn giáp. Đổi thành người bình thường khác, chắc chắn sẽ lạc đường ở trong khu nhà này.

Nếu như để tôi đi tìm, cũng sẽ phải mất một chút công sức.

Thẩm Kế không chỉ thân thủ giỏi, mà thuật phong thủy của cô ta nhất định cũng không yếu, nếu không tuyệt đối không có cách nào đi dò đường trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà có thể phân biệt rõ ràng hướng đi ở bên trong khu nhà được, cô ta chắc là cũng đã có sự chuẩn bị sẵn lúc đi dò đường.

Đồng thời tôi cũng cảm giác có chút quái dị, bên trong khu nhà lớn như thế này, mà đúng là lại yên tĩnh đến mức có chút kỳ quái.

Theo lý mà nói, Dương Hạ Nguyên kể cả con cháu không nhiều, nhưng y chắc cũng rất có tiền, kiểu gì cũng không thể nào đến một người làm công cũng chẳng có được...

Vậy mà nguyên cả khu nhà lại cho tôi một thứ cảm giác đầy chết chóc...

Trong bóng tối dường như có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vậy, khiến người ta không kiềm chế được mà toát mồ hôi lạnh.

Chỉ là hai người Âm tiên sinh không có biểu hiện gì khác thường ra ngoài, khiến tôi cảm giác, đây lẽ nào là ảo giác của tôi chăng?

Nhưng tôi vẫn cứ không nhịn được, khẽ hỏi Âm tiên sinh một câu, ý tứ của tôi cũng là, chẳng sợ gì cả chỉ sợ nhỡ đâu..

Âm tiên sinh hạ giọng bảo với tôi, chỗ có nhiều người chết là như vậy, âm u chết chóc hoặc có người oán khí không tan, cũng sẽ có quỷ quái hoành hành.

Câu nói này lại khiến lòng tôi bức bối ngột ngạt, cảm giác sự việc sợ là không đơn giản như vậy.

Mười mấy phút sau, Thẩm Kế dẫn chúng tôi vào trong một dãy nhà khác.

Vừa bước vào trong, tim tôi đã như ngừng đập.

Sân nhà không lớn, vị trí góc sân, đích thực đặt hai cỗ quan tài!

Gỗ quan tài đen xì toát ra thứ cảm giác âm u. Đêm hôm nay cũng chẳng có trăng, trên đầu tường có một bóng đèn huỳnh quang công suất rất nhỏ, ánh sáng chỉ đủ để chiếu sáng trong sân.

Sự tồn tại của quan tài, khiến tim tôi đập thình thịch không ngừng. Tôi cố nén sự căng thẳng, lại nhìn sang Thẩm Kế.

Còn chưa đợi tôi nói ra miệng, rằng tôi muốn xem bà già kia ở đâu trước.

Thẩm Kế đã liền dẫn tôi đi về phía cửa một căn phòng.

Cô ta cũng chẳng đến trước cửa, mà đứng ở dưới bậc cửa.

Tôi bước đến trước cửa phòng, đưa tay ra định đẩy mở cửa.

Có điều tôi lại cố nhịn, sợ sẽ có biến cố gì khác, trước cửa có một khe hở, tôi bèn ghé sát lại trước, nhìn vào xem bà già ở bên trong rốt cục có phải là bà nội tôi không. Nhỡ đâu không phải thì sao?

Dù gì Thẩm Kế cũng chưa từng gặp bà nội tôi, những gì Âm tiên sinh nói cũng có lý, Dương Hạ Nguyên dù sao cũng không ngu.

Áp sát lên trước khe hở, tôi nhìn vào bên trong.

Nhưng trong phòng lại quá tối, tối đến mức có thể nói là giơ tay ra không nhìn thấy ngón.

Tôi chỉ có cách bỏ cuộc, vẫn cứ phải vào trong trước.

Cũng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng xoẹt khẽ vang lên, âm thanh này giống như tiếng cây diêm quẹt vào hộp diêm, rồi lại là một tiếng phụt, một ngọn lửa sáng lên.

Vị trí ánh lửa sáng lên ở ngay gần trước mặt tôi, thậm chí tôi còn có thể ngửi thấy mùi bột diêm xộc vào mũi.

Ngọn lửa màu cam khiến tầm nhìn trước mắt tôi từ tối chuyển thành sáng.

Ngọn lửa kia châm sáng một cây nến. Phía sau ngọn lửa nến bập bùng lay động, là một khuôn mặt trắng bệch.

Con mắt mờ đục, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, mái tóc càng là màu hoa râm.

Bà ta đang ngẩn người nhìn tôi, lớp da miệng giật một chút kiểu mặt cười mắt không cười.

Bà cụ già này rõ ràng là đang đứng chờ ở đây kia kìa!

Tôi vừa nãy lại gần muốn nhìn vào trong, bà ta liền cứ nhìn tôi, còn châm nến...

Bà ta căn bản không phải là bà nội tôi!

Lòng tôi ớn lạnh, vụt lùi ra sau hai bước, bà cụ già đẩy mở cửa phòng.

Bà ta cầm cây nến kia, ngọn lửa đung đưa trên khuôn mặt trắng bệch rợn người của bà ta, ngoài vết đồi mồi màu nâu đen của người già, còn có một số vết bầm màu tím đỏ.

Bà ta tuy đang cười, nhưng nụ cười đó giống như không có hơi thở vậy, lồng ngực cũng chẳng có chút phập phồng lên xuống nào.

“Thấy có đứa trộm chó bắt gà, chứ trước giờ chưa có ai dám đến nhà của người chết để mò mẫm, các người đến ăn trộm xác chết à?” Giọng nói của bà cụ già khô khốc, trên người lờ mờ còn có chút mùi thối bay lại, khiến người ta buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận