Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 243. TỪ BẠCH BÌ

Chương 243. TỪ BẠCH BÌ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Tôi như ngừng thở, lão già này, biết chuyện đêm qua tôi và Từ Thi Vũ có dậy?

Nếu như thế thì, chẳng phải tất cả những gì chúng tôi làm đều nằm trong tầm mắt của lão ta sao?

Lúc này mặt Từ Thi Vũ đã đỏ hết cả lên, cô ta cầm lấy cuốn sổ kia cất đi.

Trong mắt là cơn giận không thể kiềm chế nổi, lấy điện thoại ra định gọi điện.

Từ Thi Vũ vốn đã có suy nghĩ và thái độ riêng.

Cô ta từ việc không tin có quỷ thần cho đến tin, cũng đã biết bố mẹ cô ta chỉ là bạch sát, sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên cứng rắn.

Nhưng tôi lại rất rõ, đường lối trong chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Tôi đưa tay ra, ấn lấy tay của Từ Thi Vũ, không cho cô ta bấm gọi đi.

Hít sâu một hơi, tôi nhìn chằm chằm lão già kia và Từ Đại Mẫn, nói một câu: “Tiền tôi đưa, xác chết các người thả ra, những chuyện khác, thì chẳng còn quan hệ gì nữa, chúng tôi không quản chuyện bao đồng, các người cũng đừng sinh sự vô cớ.”

Lão già lại cúi đầu xuống rít tẩu thuốc, con mắt nhìn chằm chằm lên bàn, không nói một lời.

Từ Đại Mẫn thì mặt mày hớn hở, hỏi tôi chuyển khoản, hay là đi rút tiền mặt?

Còn Từ Thi Vũ thì ngẩn người, cô ta vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi, định mở miệng nói. Tôi thuận tay bịt miệng cô ta lại, không cho cô ta mở miệng.

“Chuyển khoản.” Tôi nói thẳng luôn.

Từ Đại Mẫn cười càng sảng khoái hơn, lập tức lấy ra một cái thẻ đưa số thẻ cho tôi.

Tôi nhanh chóng chuyển tiền, nhưng lại chú ý đến việc lão già kia liên tục cúi đầu nhòm chúng tôi.

Tiếp đấy, tôi lại kéo Từ Thi Vũ đi ra ngoài cổng, bảo cô ta ra lái xe vào trong, cứ dùng xe của cô ta chở bố mẹ cô ta đi, có chuyện gì đợi ra ngoài rồi nói.

Biểu hiện của tôi rất trịnh trọng, Từ Thi Vũ không nói một lời đi lấy xe.

Vốn dĩ tôi định đi cõng xác chết ra ngoài, nhưng Từ Đại Mẫn lại vào nhà trước, chẳng bao lâu, đã kẹp hai cái chăn bước ra ngoài.

Xác chết bị bọc bên trong chăn, vừa hay chỉ lộ ra ngoài hai cái đầu.

Dưới ánh nắng, trên mặt hai xác chết tuy rằng phấn nền rất dày, nhưng vẫn có thể thấu xuống dưới nhìn thấy màu da ánh sắc xanh.

Chẳng mấy chốc, phía ngoài cổng, Từ Thi Vũ đã đỗ xe lại.

Từ Đại Mẫn bảo tôi đi mở cửa xe. Sau khi làm theo, cũng chẳng xảy ra sai sót gì nữa, lão đem xác chết đặt vào trong xe.

Cũng may lúc này là ban ngày, bây giờ cũng chẳng có khả năng xác biến hóa sát.

Tôi ngồi vào ghế lái phụ, Từ Thi Vũ cắn môi, trong mắt cô ta càng đầy sự ngơ ngác khó hiểu.

Hỏi tôi tại sao phải chi món tiền đấy, bọn họ dựa vào đâu mà có thể đòi tiền?

Ban nãy cô ta gọi điện thoại là định kêu đồng nghiệp tới, xử lý theo pháp luật, kể cả để ông nội và bác cả cô ta ngồi tù, cô ta cũng nghĩ thông được.

Tôi hít sâu một hơi, bảo với Từ Thi Vũ chuyện này chắc chắn không phải đơn giản là việc cô ta có nghĩ thông hay không, một hai câu tôi cũng không nói rõ ràng ra được, bây giờ tôi đưa cô ta đi gặp một người.

Để lão xem qua xác chết, xong kể rõ chuyện tối hôm qua, là cô ta sẽ hiểu, tôi làm như vậy không có vấn đề gì hết.

Tôi lấy ra một tờ giấy, bảo Từ Thi Vũ xem địa chỉ.

Đầu mày cô ta nhíu lại một cái: “Căn nhà ở phía ngoài lò hỏa thiêu lần trước? Qua chỗ nhà đó làm gì?”

Tôi bảo cô ta, qua rồi sẽ biết. Chỗ đó cũng vừa hay ở gần lò hỏa thiêu, có thể đưa bố mẹ cô ta qua đó hỏa thiêu luôn.

Xe đi trên đường, cả nửa hành trình, Từ Thi Vũ đều không nói lời nào.

Cho đến lúc sắp ra khỏi nội thành, cô ta mới nói một câu, bảy mươi vạn cô ta đúng là không có thật, trên người cô ta còn mười mấy vạn, đây là số tiền những năm nay để ra được, đợi về rồi cô ta đưa cho tôi trước, chỗ còn lại cô ta viết giấy nợ cho tôi.

Tôi thì biểu thị, tôi kiếm tiền dễ hơn cô ta, tiền này tôi không lấy, coi như giúp cô ta thôi.

Sau này nếu tôi có chuyện gì tìm cô ta giúp đỡ, hy vọng cô ta cũng giúp lại tôi là được. Từ Thi Vũ lại im lặng không nói gì nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, qua khỏi lò hỏa thiêu, lại thuận theo con đường thôn đó đi xuống. Bèn đến căn nhà cũ mà ban đầu lão Đinh ở, lão Đinh là cái xác sống đầu tiên mà tôi gặp.

Ban đầu lão bị thằng con rể lang ben cho uống Bách Thảo Khô, chết vẫn không tắt thở. Còn là do tôi và Trần mù đưa lão đi hỏa thiêu, cuối cùng còn báo cảnh sát bắt con rể của lão, trong chuyện này Từ Thi Vũ cũng điều động cảnh sát giúp tôi.

Sau khi tôi xuất viện, Trần mù cũng chẳng qua nhà họ Phùng, địa chỉ lão đưa cho tôi chính là căn nhà này.

Tôi liền biết, lão tạm thời sống ở trong nhà của lão Đinh và Hoa Cô, dù sao trước đây quan hệ của lão và lão Đinh cũng không tồi. Thêm việc chỗ này cũng gần đường Hàng Giấy, có làm chuyện gì cũng tiện.

Xe dừng lại, tôi và Từ Thi Vũ xuống xe.

Cửa nhà cạch một phát liền mở ra, ngao sói vọt ra ngoài, ngoáy đuôi chạy liền mấy vòng quanh người tôi.

Hoa Cô vội vã bước ra ngoài, kêu là Tiểu Hắc đừng có vồ người ta.

Sau khi nhìn thấy tôi và Từ Thi Vũ xong, thần sắc cô ta thay đổi một chút, cũng chẳng phải là sợ, mà gọi vọng vào trong nhà một tiếng: “Chú Trần! La Thập Lục mà chú bảo, tới rồi này!”

Mấy phút sau, Trần mù khoác một chiếc áo khoác bước ra ngoài, lão vẫn kẹp một điếu thuốc lá cuộn như bình thường.

Chỉ có điều, giây phút bước đến trước mặt tôi, lão liền dừng lại.

“Hoa Cô, lấy hai cái chậu lửa ra đây! Cho hai đứa chúng nó bước qua chậu lửa xong hãy vào nhà.”

Tiếp đấy, con ngươi trắng xám của Trần mù lại nhìn chằm chằm tôi lướt qua lướt lại, rồi mới nói một câu: “Thập Lục, mày mới ra viện bao lâu? Chẳng để cho người khác yên tâm tý nào, dính cả một người toàn mùi hôi thối.”

Trong lòng tôi cũng rùng mình, lúc này mới phản ứng lại, ngao sói chạy vòng quanh người tôi rất bất thường.

Đợi Hoa Cô bê chậu lửa ra bảo chúng tôi bước qua xong, nó mới không chạy vòng quanh tôi nữa, mà ngược lại chạy đến cạnh xe của Từ Thi Vũ, đi qua đi lại, hít hít ngửi ngửi, còn sủa ầm lên mấy tiếng!

Rõ ràng, cảnh tượng này cũng khiến Từ Thi Vũ nhìn mà đơ cả người.

Trần mù hỏi tôi, đã đi những đâu, trên xe sao lại đưa xác chết tới?

Tuy lão không nhìn thấy, nhưng tôi rất rõ, bản lĩnh của Trần mù không chỉ có vậy.

Tôi đem chuyện nhà họ Từ ra kể sơ một lượt, sau đó nói qua đây hỏi lão, xác chết này có thể đem đi hỏa thiêu luôn được không, còn lại là vấn đề của mấy thứ kia.

Trần mù lại đột ngột cúi đầu xuống, sau đó lão vụt ngẩng đầu lên, con ngươi màu xám trắng nhìn chằm chằm Từ Thi Vũ.

“Ông nội mày, là Từ Bạch Bì?”

Từ Thi Vũ dạ một tiếng, gật gật đầu.

Trần mù lại quay người đi vào trong nhà, đồng thời còn nói: “Chúng mày vào đi, còn sống mà đến gặp chú, là số chúng mày may, cũng là do cái thằng già đấy không muốn lấy mạng chúng mày.”

“Thập Lục mày cuối cùng cũng học khôn được một bận, bỏ tiền tránh họa, không gây chuyện phiền phức.”

“Chồn vàng già thành tinh, Từ Bạch Bì hút tẩu thuốc.”

“Đụng phải lão, đến chú cũng đều phải tránh xa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận