Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 102. THẤT PHU VÔ TỘI, GIỮ BẢO THÀNH TỘI

Chương 102. THẤT PHU VÔ TỘI, GIỮ BẢO THÀNH TỘI


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Mã Bảo Trung đột nhiên thất khướu chảy máu, khiến tôi sợ lùi lại tận hai bước.

Mà mấy câu Mã Bảo Trung nói... Càng khiến tôi không rét mà run.

Gã lại dám khẳng định Lưu Văn Tam sẽ chết!

Hơn nữa trước khi lão chết, vợ lão treo cổ, thằng mù chết chìm... Sau khi chết không có người đưa tang, lại còn bị đưa đến nghĩa trang núi Mã...

Vợ lão là Hà Thái Nhi, thằng mù, là chỉ Trần mù à?!

Tôi nhìn chằm chằm Mã Bảo Trung, con mắt gần như trợn lồi cả ra ngoài.

Lưu Văn Tam vẫn không ngừng chửi bới: “Mịe! Cái mồm quạ thối này, tắt thở vẫn còn phải trù bố mày mấy câu, có điều mạng của bố mày, chẳng ai lấy đi nổi!”

Nhưng tim tôi vẫn cứ tiếp tục đánh trống, loạn không chịu được.

Lưu Văn Tam dường như nhìn ra tâm trạng của tôi, gọi tôi một câu, bảo tôi đừng có nghĩ ngợi lung tung.

Tiếp đấy lão lại an ủi tôi một câu: “Mã Bảo Trung tuy có cái mồm quạ, nói linh một số chuyện, nhưng nó không có chuyện linh cả trăm phần trăm, chứ không thì những thứ nó muốn lấy đã về tay nó từ lâu rồi, cũng chẳng thể nằm trong ổ mà bị chúng ta đến hốt, rồi tắt thở luôn!”

Rồi Lưu Văn Tam còn cười cười, thần sắc có đôi chút hung hãn, tiếp tục khuyên bảo tôi: “Thập Lục, mày cũng đừng có sợ, mày xem nó cũng định trù mày, rồi thành trù chết nó luôn, một cái xác sống đã tắt thở, thì còn bản lĩnh gì hại người nữa?”

“Kể cả trước đây cái mồm quạ của nó linh nghiệm được hơn một nửa, thì giờ nó cũng chẳng còn bản lĩnh đó nữa.”

Những lời này của Lưu Văn Tam, cuối cùng cũng làm tôi nhẹ người phân nửa.

Đúng thế, người làm việc ác, thì cũng phải còn sống mới làm được!

Còn quỷ quái thì hồn phi phách tán, hoặc xác sống thì tắt thở bị trấn xác, thì còn bản lĩnh gì để làm xằng làm bậy?

Tôi chú ý nhìn Lưu Văn Tam.

Lão lôi thẳng hết đinh gỗ đào trên người ra, lại lấy cái búa trên tay tôi, rồi đóng một loạt đinh vào các vị trí trên trán, huyệt nhân trung, xương gò má hai bên mặt, cùng với huyệt thái dương của Mã Bảo Trung.

Rất nhanh, mặt mũi Mã Bảo Trung đã hoàn toàn biến dạng, máu đen rỉ ra từ các vị trí trên mặt, trông càng âm u rợn người hơn.

Tiếp đấy, lão lại xử lý y chang đóng đinh vào các khớp tứ chi.

Tôi ngẩn người nhìn cái đầu của Mã Bảo Trung, vô thức lẩm bẩm.

“Xương nhật nguyệt giác chủ mệnh phú quý, hai bên đầy đặn.”

“Xương phục hy chủ khí vận, sống mũi cao hơn ấn đường, kéo dài tới thiên đình, là tướng đại quý.”

“Xương dịch mã chủ tụ tài, cũng đầy đặn... Xương gò má cao dày sáng sủa, chủ dã tâm...”

“Có bốn xương đại quý, Mã Bảo Trung nếu không đi vào con đường tà đạo, sợ là sẽ thành người vang danh bên ngoài.”

“Cho dù đã chết, cái kiểu tham tài dã tâm của gã cũng chẳng hề giảm đi... Để rồi rơi vào kết cục trung khu đứt gãy, tắt thở tán hồn.”

“Chú Văn Tam, chú còn biết phá xương mặt à? Đinh đóng chuẩn thế, hủy sạch cả bốn cái xương này của nó, cả trung khu cũng bị đâm xuyên.” Tôi nói xong những lời này, ánh mắt kinh ngạc nhìn sang Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam thì ngơ người nhìn tôi, nói: “Thập Lục, mày nói gì?”

“Ơ, phá xương mặt ấy!” Tôi lại giải thích lần nữa.

Có điều, phản ứng của Lưu Văn Tam lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Lão chẳng hiểu tôi đang nói cái gì!

Tôi hít sâu một hơi, lập tức giải thích, nói: “Khả năng là cháu chưa nói rõ ràng, cháu cũng chỉ mới đọc qua một lượt quyển Cốt tướng, ý của cháu là, chú Văn Tam đến Tướng mặt Mò cốt cũng biết sao?”

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu: “Chú Văn Tam mày chẳng biết cái quái gì cả.”

Lão lại liếc Mã Bảo Trung một cái, chỉ vào mặt gã, nói: “Thập Lục, ý mày là, vị trí chú đóng đinh rất chuẩn, đúng không?”

Tôi vội gật đầu.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, bập bập hai hơi, đầu mày hơi nhíu lại, tiếp đó, thần sắc lại giống như phiêu bồng tiên cảnh.

“Đây là thủ đoạn trấn xác của người vớt xác, mấy chỗ xương đó đều là nơi thông oán khí sát khí, đánh gãy đi, bất kể là người hay xác, cho dù có dữ đến đâu, cũng đều nằm luôn, lão tổ tông mấy trăm năm truyền lại đấy.”

Tôi nghe vậy mới biết, im lặng nghĩ ngợi.

Lưu Văn Tam thì lại chằm chằm nhìn tôi, ánh mắt không dời đi tý nào.

“Chú Văn Tam... Đêm hôm thế này, trên mặt cháu có vấn đề gì sao?” Bị lão nhìn mãi một lúc, trong lòng tôi cũng thấy hơi hoảng.

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu, rồi đột nhiên thở dài một tiếng, biểu cảm trên mặt lão có hơi phức tạp, chẳng biết là đang cười, hay đang lo lắng.

“Thập Lục, đồ trên người mày, nhiều quá!”

“Mày là âm sanh tử, Lưu âm bà bảo mày đi đỡ âm linh, chú thấy mày rất có thiên phú, gan cũng to, thích hợp ăn bát cơm này. Thậm chí còn từng định cho mày kế thừa nghề vớt xác của chú.”

“Thế nhưng mày lại tự học được thuật khám phong thủy, cái này trong tam giáo cửu lưu, đã thuộc trung thượng lưu rồi.”

“Thậm chí trình độ phong thủy của mày, chú Văn Tam cũng chẳng hiểu, lại có thể thay đổi được khí vận của một quả núi.”

Lưu Văn Tam lại châm một điếu thuốc, lão còn đưa cho tôi một điếu.

Tôi vô thức cầm lấy, cũng mượn bật lửa của lão châm thuốc.

Bập mồm rít một hơi, khói thuốc xộc vào khiến tôi ho sặc sụa, có điều cái cảm giác cay nồng vụt qua đốt nóng lồng ngực, khiến tôi tỉnh táo hơn chút.

Lưu Văn Tam mới tiếp tục nói: “Đây có lẽ là phúc duyên của nhà họ La mày, cũng là cơ duyên của mày, dù gì đỡ âm linh của Lưu âm bà, rồi thuật phong thủy trấn xác năm đó của ông nội mày, phạm vi trăm dặm quanh đây, cũng coi như không ai là không biết.”

“Chỉ là mới trong có vài hôm... Mấy câu mà mày nói, chú Văn Tam đã hoàn toàn không hiểu rồi, cái mẹ gì mà phá xương, rồi tướng mặt mò cốt.”

“Nhưng chú Văn Tam cũng rõ, đây là thủ đoạn của thượng tam lưu rồi. Không phải là thứ mà chú Văn Tam có thể tiếp xúc được.”

“Thập Lục à, tham nhiều nhai không nhuyễn, đây là đạo lý tự cổ chí kim vĩnh hằng bất biến, bảo vật tuy nhiều, nhưng cũng phải từ từ tiêu hóa, nếu không tiêu hóa được, thì đừng có ăn. Nếu không, sau này chắc chắn sẽ phải khổ đấy.”

“Ngoài ra mày cũng phải nhớ thật kỹ, thằng ăn mày chó chết Mã Bảo Trung này, chỉ là một lời cảnh cáo cho mày. Nó ở đây lâu rồi, mấy chục dặm quanh vùng, chuyện mấy chục năm trở lại nó đều tìm hiểu rõ ràng, biết được bảo vật nào rơi vào tay ai.”

“Bây giờ nó mất rồi, đối với mày mà nói là chuyện vô cùng tốt, sau này, bất kể mày học được bao nhiêu, những thứ trên người mày, đều không được để cho một người nào khác biết! Kể cả là người mà mày thích! Cũng không được, biết chưa?”

Hút hết điếu thuốc, Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, tiếp tục đi xử lý xác chết của Mã Bảo Trung trong quan tài.

Kỳ thực Lưu Văn Tam cũng chẳng nói gì quan trọng lắm, nhưng mấy câu nhắc nhở của lão, khiến tôi chợt tỉnh ngộ.

Tham nhiều chắc chắn nhai không nhuyễn.

Tôi cũng phát hiện, vận may của tôi đúng là tốt đến ly kì.

Trạch kinh thực ra tôi vẫn chưa hiểu hết, hoàn toàn là do may mắn, phát hiện trâu sắt dưới núi Nội Dương, đây cũng may là có Cố Nhược Lâm nhắc nhở.

Đỡ âm linh thì hoàn toàn nhờ vào tôi gan to, cùng với việc Âm sinh cửu thuật đơn giản dễ hiểu.

Còn về quyển Cốt tướng, tôi đến tý lông cũng chưa học được, chỉ là nhìn được mấy lượt, biết được mấy thuật ngữ.

Ban nãy nói ra như thế, cũng chẳng có ý khoe khoang gì, chỉ là nghĩ xương mặt của Mã Bảo Trung, khả năng khớp với một số cốt tướng.

Đỡ âm linh là hạ cửu lưu ăn cơm người chết, khám phong thủy thuộc thượng trung của cửu lưu, còn tướng mặt phá cốt thuộc thượng tam lưu.

Từ thấp hèn đến thượng lưu, gần như đều tập trung hết trên người tôi!

Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến bốn chữ giết người đoạt bảo, Mã Bảo Trung tìm tới tôi, đeo bám tôi, cũng chỉ khiến tôi cảm thấy xui xẻo thôi.

Đến bây giờ tôi mới rõ, những nguy hiểm ẩn núp ở trong đó!

Thất phu vô tội, giữ bảo thành tội!

-------------

[Giải thích từ dịch giả] Về bốn xương được đề cập đến trong chương này. Trước tiên, vui lòng mở link ảnh dưới đây, rồi đối chiếu các vị trí xương được đề cập trong chương:

http://5b0988e595225.cdn.sohucs.com/images/20200219/d777fb1c65864482a3e1317800df6b8b.jpeg

17 = Xương nhật giác

18 = Xương nguyệt giác

19 = Thiên đình

28 = Ấn đường

Vùng xương nằm giữa hai đầu mày dọc lên đến chân tóc thuộc xương Phục hy (bao gồm 41+28+25+22+19+16+15+88+89).

Hai vùng tam giác giữa 85-86-27 và 91-92-26 là xương dịch mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận