Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 471. SẤM LỚN KINH HỒN

Chương 471. SẤM LỚN KINH HỒN


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

“Máu của Sài Dục...” Vô thức, tôi cảm thấy cảm giác ngột ngạt càng trở nên mạnh hơn, không khí dường như cũng bắt đầu đặc quánh lại.

Mặt đất chỉ là nền xi măng thông thường, còn có không ít vết nứt, có chỗ máu thấm vào trong xong liền biến thành đường chỉ mảnh màu đen.

Thứ máu này, quyết không được dính vào thiếu gia nhà họ Sài, đây là trực giác bản năng của tôi!

Cùng lúc này, Trần mù cũng đã mở miệng, giọng điệu của lão vô cùng nghiêm trọng.

“Xác con nhuộm máu bố, ắt phải kinh xác mượn mạng, Sài Dục nếu chết, thì thiếu gia nhà họ Sài sẽ càng hung dữ hơn, Thập Lục, cõng xác chết lên.”

Tôi không dám có tý chút do dự nào, lời của Trần mù cũng trùng khớp với suy đoán của tôi, nên liền bước thật nhanh đến trước mặt thiếu gia nhà họ Sài.

Mắt nhìn máu chỉ còn chút nữa là sẽ lan đến người thiếu gia nhà họ Sài, tôi một phát liền giật gã từ dưới đất dậy, cõng lên trên lưng.

Nước da lạnh ngắt, khớp xương cứng đờ, cảm giác lạnh mà người chết gây ra cho người ta, là thứ cảm giác lạnh buốt như xuyên thấu vào tận trong xương tủy.

Đầu của gã vô lực rũ trên vai tôi, cằm đè trên bả vai tôi, khiến tôi khó chịu khác thường.

Máu lan đến dưới chân tôi, trên trán tôi toàn là mồ hôi, nhưng lại hơi thở phào một chút.

Có thể tạm thời tránh được xác biến, nhưng chúng tôi vẫn không ra ngoài được...

Bị giam ở trong đây, cũng chẳng biết Lữ Xảo Nhi còn có tính toán gì nữa, nhỡ mà Lý Đức Hiền tỉnh lại trước...

Thì tôi và Trần mù đúng thật là cá nằm trong rọ rồi.

Vô thức, tôi mò điện thoại ra nhìn một cái.

Bây giờ vừa tới giờ Tý, chúng tôi chắc vẫn còn không ít thời gian.

Gà gáy trời sáng, bất kể Lữ Xảo Nhi có hung dữ đến đâu, Lý Đức Hiền đều có thể tỉnh lại.

Cũng vào lúc này, đột nhiên có thể nghe thấy bên ngoài giống như có tiếng sấm nổ ầm lên.

Tiếng sấm quá lớn, cho dù chúng tôi đã ở bên dưới mặt đất mà vẫn còn cảm thấy điếc tai.

Động tác trong tay Trần mù đột nhiên cứng đờ hơn không ít, trên trán lão cũng rỉ ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

“Sắp mưa rồi.” Lão đột nhiên khàn giọng nói một câu.

“Chắc không sao chứ...” Tôi mất tự nhiên hỏi.

Trần mù lắc lắc đầu, từ bỏ luôn việc tiếp tục cạy cửa.

“Mưa cực âm, Sấm kinh hồn, nếu như sấm nhỏ mưa nhỏ, thì chẳng qua là khiến quỷ quái bạo ngược, nếu như là sấm to mưa lớn, thì sẽ khiến quỷ quái suy sụp, cây gậy khóc tang lôi kích mộc của mày, bèn có nguồn gốc từ sấm to sét dữ.” Trong lúc nói, Trần mù cũng ghé tai lên cửa lắng nghe.

Một lát sau, Trần mù lại mở miệng nói: “Mưa rất lớn, tiếng Sấm cũng rất to, nó đi rồi.”

Đầu mày tôi cũng nhíu chặt lại, lập tức lại hỏi Trần mù, con bé đi rồi là trực tiếp đi luôn, hay là khống chế Lý Đức Hiền rời đi?

Trần mù lắc lắc đầu: “Nó làm sao có thể buông tha cho Lý Đức Hiền được? Thằng Cố Thiên Lương này bị bẻ gãy tứ chi nhét vào trong hòm gỗ, là bởi vì nó cho rằng Cố Thiên Lương chết chắc, nên phải để thằng này chịu đựng những đau khổ này trước khi chết, sau khi chết không thấy ánh mặt trời, không thể hạ táng.”

“Bây giờ sấm lớn kinh hồn, nó nhất định càng nóng nảy bạo ngược hơn, chắc là sẽ giết Lý Đức Hiền, có điểu khả năng là không dễ giết như thế.”

“Sợ là không dễ như thế...” Tôi cũng nghiến răng nói tiếp một câu, gân xanh trên huyệt thái dương không khống chế được mà bắt đầu co giật.

Tôi cũng lập tức lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại cho Từ Thi Vũ.

Nếu Lữ Xảo Nhi và Lý Đức Hiền rời đi rồi, thì nhà họ Sài chẳng còn nguy hiểm gì nữa, có thể cho đám cảnh sát chìm kia vào trong rồi.

Chỉ có điều, điện thoại không gọi được, liên tục hiển thị không nằm trong vùng phủ sóng.

Sợ là việc này cũng có liên quan đến việc chúng tôi đang ở trong mật thất dưới lòng đất, bên ngoài cũng đang là mưa bão sấm chớp, nên bản thân sóng điện thoại cũng bị ảnh hưởng.

“Chú Trần, chúng ta sợ là phải đợi rất lâu rồi... Đợi người ở bên ngoài phản ứng lại rồi tới tìm chúng ta.”

“Chú Văn Tam lẽ ra phải đuổi theo được mới đúng, cũng chẳng thấy chú ấy đâu, mấy cảnh sát chìm kia cũng không nói có nhìn thấy chú ấy, chẳng biết có xảy ra chuyện gì không...” Lúc nói câu này, tôi vô cùng không cam tâm, đồng thời cũng rất lo lắng.

Nhưng có không cam tâm, thì cũng chẳng có cách gì cả.

Kế hoạch có chu đáo đến đâu, thì cũng chẳng theo kịp được sự thay đổi của tình hình.

Chúng tôi phá vỡ kế hoạch của Lý Đức Hiền, nhưng bản thân cũng không tính được việc chính Lý Đức Hiền cũng đã chuẩn bị đến biến số trong kế hoạch.

Bọn chúng muốn thừa loạn về lại nhà họ Sài đánh cắp Kỳ Lân đồng.

Việc này bèn dẫn đến việc hai bên chúng tôi, đều chẳng có một người nào đạt được mục đích.

Cũng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền lại tiếng ho khẽ, tiếng ho này yếu ớt khác thường, giống như đang đứng trước cửa tử vậy.

Cửa cũng từ từ bị đẩy mở ra rồi.

Tốc độ phản ứng của Trần mù rất nhanh, xẻng sắt cắm thẳng vào trong khe hở, thuận thế móc xuống một phát!

Cửa của căn hầm, lập tức liền bị mở ra.

Lòng tôi mừng húm, người mở cửa, hóa ra là Sài Dục.

Đầu ông ta toàn là máu, trên trán còn có một vết thương sâu thấy cả xương, trông vô cùng khủng khiếp đáng sợ.

Sắc mặt của Sài Dục cũng yếu ớt đến cực điểm, ông ta phải vịn vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng được, run giọng gọi một câu: “La tiên sinh... Trần tiên sinh... Hai người, không sao chứ?”

“Chú Trần...” Tôi vừa mở miệng, Trần mù đã lên trước đỡ lấy Sài Dục.

“Thập Lục mày ở đây đợi bọn chú, trông kỹ Cố Thiên Lương.” Trần mù dứt khoát cõng luôn Sài Dục lên lưng, tốc độ cực nhanh bước lên bậc thang.

Lão chẳng cần giải thích, tôi cũng hiểu.

Nhỡ lại có biến cố gì khiến Cố Thiên Lương chạy mất thì sao?

Tôi không mấy cho rằng Lữ Xảo Nhi có thể lấy được mạng của Lý Đức Hiền thật, nếu lão mà thoát ra, thì chắc chắn sẽ lập tức tới cứu Cố Thiên Lương.

Lúc này tôi cũng không còn nóng nảy như trước nữa.

Cố Thiên Lương là con trai lão, Lý Đức Hiền chạy được hòa thượng chứ chạy thế nào được miếu!

Thời gian từng giây từng phút, dường như đều trôi qua vô cùng chậm chạp.

Tôi quay lại bên cạnh cái hòm gỗ, kiểm tra hơi thở Cố Thiên Lương một phát, đã yếu hơn một chút so với ban nãy, có điều vẫn miễn cưỡng còn sống, vẫn còn hơi thở.

Đại khái qua tầm năm sáu phút, bên ngoài vọng lại tiếng bước chân vội vã.

Người vào dưới tầng hầm, chẳng phải chính là mấy cảnh sát chìm đó sao?

Không một ngoại lệ, trên người bọn họ đều ướt như chuột lột, rõ ràng là dính mưa.

Tôi cũng lập tức gọi bọn họ khiêng Cố Thiên Lương ra ngoài trước.

Vốn dĩ tôi còn định dặn, đừng chạm trực tiếp vào Cố Thiên Lương để tránh tổn thương lần thứ hai. Chúng tôi phải giữ lấy mạng của Cố Thiên Lương.

Kết quả là bọn họ rõ ràng còn cẩn thận hơn, khiêng thẳng cả cái hòm gỗ đi luôn.

Tôi im lặng, tiếp đó cũng thấy mình nghĩ rất thừa.

Cảnh sát dương sai làm gì lại không hiểu những thứ này?

Lúc đi ra khỏi tầng hầm, tôi cũng vô cùng cẩn thận.

Trên bậc thang đều là máu của Sài Dục, tôi chẳng dám để cho xác chết của thiếu gia nhà họ Sài chạm vào chút nào.

Từ hòn giả sơn ra ngoài, đi qua hành lang, về lại trong sảnh chính.

Bên ngoài mưa như trút nước, ào ào rơi xuống, khí lạnh cứ thế thốc lên trên người.

Tôi cứ có cảm giác không được tự nhiên cho lắm, giống như có chút cảm giác sởn gai ốc vậy.

Anh chàng cảnh sát chìm tên là Trâu Vi Dân lúc trước gọi tôi một tiếng, bảo tôi có thể đặt xác chết của thiếu gia nhà họ Sài xuống, xác chết này không dính đến vụ án, không nhất thiết phải đưa đi.

Những cảnh sát chìm còn lại thì có người che ô, khiêng Cố Thiên Lương ra ngoài.

Tôi lúc này mới nghe thấy, bên ngoài có tiếng hú còi của xe cứu thương.

Đồng thời tôi cùng nhòm thấy Trần mù từ phía ngoài đi về lại trong sảnh.

Tôi đương nhiên không nghe lời Trâu Vi Dân luôn, điều khiến tôi nghi hoặc là Trần mù cũng không canh chừng Lữ Xảo Nhi nứa.

Tôi thắc mắc hỏi lão một câu, xác chết của Lữ Xảo Nhi đâu?

Trần mù mới bảo với tôi, xác chết của con bé sắp bị đưa về bên công an.

Lòng tôi kinh hãi, lập tức nhìn sang Trâu Vi Dân, nói như thế sao được? Lữ Xảo Nhi dữ lắm, hơn nữa chúng tôi còn phải đưa cô ta về.

Trâu Vi Dân thì tỏ ra vô cùng khó xử, nói: “La tiên sinh, vụ lần trước cậu chẳng phải từng nói qua những chuyện đó với Thi Vũ rồi sao? Thi Vũ đều kể qua với chúng tôi rồi, trước đây chúng tôi không tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì không tin cũng không được.”

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì cậu từng nói Nha môn quan phủ có thể trấn sát?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận