Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 736. ĐẠO SĨ NGỒI TRƯỚC MỘ

Chương 736. ĐẠO SĨ NGỒI TRƯỚC MỘ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Tôi đã xem qua rồi, quanh đây không cần thiết phải cắm trại, bên ngoài Phị Phát Quỷ đều không có vấn đề về an toàn. Tiếp tục tiến lên trước, nghe lệnh tôi bất cứ lúc nào, tôi nói tiếp cận đến chỗ nào không được nhúc nhích thêm, thì không được tiếp tục tiến lên trước.”

“Ngoài ra, về sau, cần tìm kiếm người mà lần trước các ông phái đi, xem xem bọn họ xảy ra chuyện gì rồi.” Tộc độ nói của tôi ổn định, cực lực đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng mạch lạc ra.

Liễu Hóa Đạo giơ tay hạ lệnh, chúng tôi bèn tiếp tục khởi hành tiến lên trước.

Lại đi một lượt con đường trước đây đã từng đi một lần này, ngoài việc Quỷ Sơn xung quanh thấp đi, có một số chỗ bị nước nhấn chìm ra, kỳ thực chẳng có thay đổi địa hình quá lớn.

Trong quá trình tiến lên trước, trong tay tôi cầm hai món đồ, một là Dương Công Bàn, tôi cần liên tục quan sát biến hóa của kim chỉ và hướng chỉ phương vị bên trên, thứ còn lại chính là tờ sơ đồ mà tôi vừa vẽ ban nãy, tôi cần thường xuyên chú ý đến biến hóa của thế núi xung quanh.

Sơ đồ trên Trạch kinh đã không có hướng đi Phong thủy đích xác, bắt buộc phải dựa vào kinh nghiệm để phán đoán.

Còn về kim chỉ của Dương Công Bàn, thì gần như đều đang lượn lờ qua lại giữa hai loại kim nghịch và kim đầu.

Kim đầu đại biểu dưới đất có phần mộ, kim nghịch thì là vùng đất này thường xuất hiện kẻ ngỗ nghịch.

Tôi chú ý phần nhiều hơn là kim xoay, bởi vì một khi xuất hiện kim xoay, thì là đại biểu xung quanh có Ác âm, không phải có ác quỷ, thì là có xác dữ.

Khoảng chừng lúc gần đến giờ Tý, chúng tôi cuối cùng cũng vòng qua ngọn Lộc Tồn, đến bên ngoài Phị Phát Quỷ.

Ánh trăng lạnh lẽo, lúc này ánh sáng ngày càng trở nên tối tăm.

Thực sự lại gần Phị Phát Quỷ rồi, tôi mới cảm nhận được nầm mồ lớn này rốt cục lớn đến đâu.

Một ngọn Chủ phong làm bia, một quả núi sụp đổ thành hồn, hai ngọn núi vây lấy nó, không chỉ là lớn, mà còn toát ra một thứ cảm giác ngột ngạt bức bối mãnh liệt, càng khiến người ta có một cảm giác, cái mặt quỷ này hình như sẽ há miệng ra bất cứ lúc nào, nuốt trọn tất cả mọi người vào trong vậy.

Ở bên ngoài Phị Phát Quỷ, có rất nhiều lều bạt cắm trại, cùng với nhà tranh đơn giản, chỉ là những lều bạt và nhà tranh này đều không có người...

Trước đây nhân số ở đây tuyệt đối không ít, bây giờ lại triệt để không còn một người, cái cảm giác chết chóc, cùng với cảm giác khiến người ta hoảng sợ ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tiếp cận chỗ này xong, ngao sói liền có vẻ bồn chồn cực độ, đuôi của nó không còn ve vẩy nữa, mà là dựng thẳng lên trời, lông trên cổ cũng dựng ngược lên, rõ ràng là bộ dạng chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Chỉ là kim chỉ của Dương Công Bàn, cho đến tận giờ vẫn chưa xuất hiện kim xoay... Vậy thì đại biểu cho việc xung quanh không có thứ quỷ quái lén lút nào.

Liễu Hóa Đạo đến gần trước mặt tôi, hỏi tôi bây giờ sắp xếp thế nào?

Liễu Hóa Minh và Liễu Hóa Dương cũng hướng ánh mắt dò hỏi về phía tôi.

Tôi trầm ngâm một lát, rồi mới bảo bọn lão đi sắp xếp cho tất cả mọi người dừng chân dựng trại.

Tôi cần đi xem xét tình hình cụ thể xung quanh trước, rồi đưa ra dự định cho bước tiếp theo sau.

Liễu Hóa Đạo không có nghi vấn gì, trực tiếp liền đi hạ lệnh sắp xếp luôn.

Tuy tinh thần mọi người vẫn đang tập trung, nhưng hiện giờ thời gian đi đường đã dài tận bốn ngày rồi, vẻ mệt mỏi trên mặt rất nhiều người đều không đè nén nổi nữa.

Tôi cũng dự định để bọn họ nghỉ ngơi tử tế trước, bởi vì năng lực của bọn họ chỉ nằm ở lúc đánh đấu, có thể đối phó với Dương Hạ Nguyên hoặc Xác âm luyến dương.

Dạng như vấn đề phong thủy ở đây, thì chỉ có mình tôi có thể giải quyết.

Người không thấy đâu nữa, chắc chắn sẽ không phải đơn giản là không thấy nữa, tôi thậm chí còn có một suy đoán, bọn họ liệu có phải bị lôi vào bên trong nấm mồ lớn Phị Phát Quỷ không? Đồng thời, tôi còn muốn tìm ra con đường mà lần đó Âm tiên sinh vào trong...

Lúc này đại bộ phận làm các công việc vặt, dựng trại, bắc bếp đều là người của Trường Thanh Đạo Quán, bộ phận ít người thường, đạo sĩ mà tộc Khương sắp xếp đến thì đều giữ cảnh giác.

Chỗ cắm trại không phải là vị trí vốn có rất nhiều lều bạt bỏ không trước đó, mà là hơi lùi ra sau một chút.

Tốc độ của bọn họ không hề chậm, hơn một giờ đồng hồ sau, khu trại đã được dựng xong, lại qua chưa tới một giờ nữa, Khương Manh dẫn theo những người thường của tộc Khương kia, đã nấu xong cơm canh.

Ăn xong đồ ăn, mọi người bắt đầu tự động đi nghỉ ngơi, để lại một bộ phận người gác đêm.

Tôi chọn một chiếc lều sát ngoài rìa nhất, vị trí ở đây cũng phù hợp để quan sát bầu trời nhất.

Đồng thời, có Trần mù và ngao sói bên cạnh tôi, tôi cũng không sợ xảy ra vấn đề gì, hơn nữa tôi cũng không còn như trước đây đối mặt với sự việc không chút năng lực phản kháng, cho dù là gặp phải huyết sát, tôi chắc là cũng có thể đấu được một trận!

Tôi ở bên ngoài lều tiếp tục nghiên cứu sơ đồ phong thủy, ngao sói thì vẫn ở trong trạng thái bồn chồn, không hề ngừng lại.

Trần mù thì ngồi ở một bên liên tục hút thuốc.

“Thập Lục, nếu đích thực không nhìn ra thật, thì mày đi nghỉ trước đi, đợi sau khi trời sáng, rồi lại thăm dò kiểm tra khắp nơi xem, đi đường quá lâu, mày cũng không trụ được.” Trần mù ho lẹc khẹc mấy tiếng, khuyên tôi một câu.

Tôi do dự một chút, đứng dậy ngửa mặt nhìn trời, lại cúi đầu xem sơ đồ phong thủy, vẫn chẳng có phát hiện gì.

Đúng vào lúc này, cả người ngao sói đột nhiên rùng mình một phát, vụt cúi đầu xuống, vừa điên cuồng hít hít trên mặt đất, vừa đi về phía trước.

Trần mù đứng dậy, tốc độ bước chân của lão không nhanh, nhưng vừa vặn có thể theo kịp ngao sói.

Lòng tôi cũng hơi kinh, bước theo Trần mù.

Mới đi ra ngoài chẳng bao xa, chúng tôi đại khái vừa rời khỏi khu lều trại, bởi vì bản thân tôi đã ở bên rìa khu lều trại rồi.

Lúc này, phía sau đã có người đi theo rồi, tôi ngoảnh đầu một phát liền nhận ra, đó là Liễu Hóa Đạo.

Có điều ngao sói chưa dừng lại, chúng tôi cũng không được dừng.

Khoảng chừng ba bốn phút sau, ngao sói hóa ra tiếp cận đến vị trí bên dưới ngọn Chủ phong...

Chủ phong từ chính diện, hoặc cách xa thì nhìn giống như một khuôn mặt quỷ, nhưng lại gần nhìn, thì vẫn là một ngọn núi.

Hơn nữa ngọn núi này không nhỏ, độ cao thì càng là cao hơn so với nấm mồ sau khi núi sụp kia.

Ngao sói dừng lại ở Chủ phong một lát, rồi lại tiếp tục lên trước, tốc độ bước chân của nó nhanh thêm không ít, gần như sắp coi là chạy băng băng rồi...

Thân người Trần mù rạp xuống, tốc độ chạy của lão cũng nhanh khác thường!

Tôi tăng tốc đuổi theo, nhưng dựa vào chút tốc độ này của tôi, làm sao đuổi kịp Trần mù và ngao sói được, trong nháy mắt bọn lão đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi...

Tôi không dám ngừng nghỉ, còn may ngao sói lại chậm đi một chút, bọn lão miễn cưỡng còn có thể ở cuối tầm mắt của tôi.

Đợi lúc tôi khó khăn lắm mới tiếp cận được bọn lão, chỗ này đã đi qua ngọn Chủ phong, hơn nữa còn qua cả nhánh núi thứ hai cùng với nhánh núi thứ ba, gần như đã áp sát đến bên ngoài nầm mồ khổng lồ này rồi...

Phía trước còn có một đám lùm cây, Trần mù ngồi xổm phía sau lùm cây, ngao sói cũng đang phủ phục ở trong đó, có điều cái bộ dạng đó của nó, giống như sẽ vọt ra ngoài bất cứ lúc nào vậy.

Tôi nén hơi thở xuống, bước chân cũng khẽ khàng hơn rất nhiều, nhón chân nhón tay đi đến sau lưng Trần mù.

Tầm nhìn vừa vặn có thể xuyên qua lùm cây, nhìn thấy phía trước.

Nấm mồ khổng lồ hình thành một đường cong vòng cung rất lớn, ở vị trí cạnh góc gần chỗ chúng tôi nhất, đang ngồi chồm hỗm tận mấy người.

Những người này đều mặc đạo bào, đội mũ đạo sĩ.

Có điều bọn họ lại có chút quái dị, quỳ bất động không nhúc nhích, đang chằm chằm nhìn góc xó của nấm mồ đó... Cho người ta một thứ cảm giác, bọn họ hình như rất muốn chui vào trong...

Tộc Khương không chỉ phái tới vài đạo sĩ thế này... Nhưng mấy tên này, chắc chắn là thuộc tốp những người đến trước!

Nhưng mấy người kia như thế này là đang làm gì?

Trần mù đột nhiên một phát túm lấy cẳng chân tôi, kéo tôi xuống dưới một phát, lão rõ ràng là đang bảo tôi khom người xuống, đừng hành động khác thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận