Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 622. KHÔNG BIẾT ÂM DƯƠNG THUẬT

Chương 622. KHÔNG BIẾT ÂM DƯƠNG THUẬT


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Vừa nãy chúng tôi đánh đấm tuy là ở trong gác lửng, nhưng tiếng hét thảm của Mao Nguyên Dương, cùng với tiếng kêu gào của lão già đó đều không nhỏ. Gây ra sự chú ý khiến đạo sĩ canh chừng ở ngoài chạy lại cũng vô cùng bình thường. Vừa hay Trương Nhĩ cũng bảo tôi tìm người tới giúp, thế này liền khiến tôi đỡ phải ra ngoài đi gọi bọn họ rồi.

Tôi lập tức liền bảo với bọn họ theo tôi lên trên tầng, đồng thời cũng cho người sắp xếp gọi xe cứu thương, chuẩn bị cứu người.

Mấy tên đạo sĩ mặt đều biến sắc, nhưng đều không nói gì thêm.

Tôi dẫn bọn họ lên trên gác lửng xong, bọn họ nhìn thấy vẻ thê thảm của Mao nguyên Dương lúc này, cùng với hai người đồng môn một đứt đầu một đứt chân trên mặt đất, ngay lập tức mặt đều trắng bệch cả ra.

Trương Nhĩ đã lôi lão già kia tới vị trí chân tường.

Cái áo liệm máu đó vẫn đang quấn trên cổ lão già, có điều không thít chặt như trước nữa.

Quần áo trên người lão già cũng gần như bị lột hết xuống, Trương Nhĩ vẫn đang tìm kiếm gì đó.

Sự chú ý chỉ bị phân tán trong có một tích tắc, xong tôi cũng định thần lại.

Lập tức tôi liền chỉ huy cho mấy tên đạo sĩ này đi khiêng Mao Nguyên Dương.

Lúc này tôi mới chú ý đến, thanh kiếm đồng Mao Nguyên Dương cầm trong tay đã không thấy nữa. Chắc là vừa nãy Trương Nhĩ cất đi rồi.

Trương Nhĩ có làm qua công tác xử lý cho kiếm đồng, phần có độc chắc chỉ là lưỡi kiếm, phải đâm vào trong cơ thể người, hoặc là trực tiếp nắm lấy kiếm như lão già vừa nãy, mới bị trúng độc.

Trên chuôi kiếm rất an toàn, Trương Nhĩ có thể cầm trực tiếp, Mao Nguyên Dương vừa nãy cũng chỉ nắm lấy chuôi kiếm, lão không hề trúng độc.

Chỉ là thương tích trên người quá nhiều, cùng với việc lão vừa bị trộm thọ vừa bị vong nhập, nên mới thê thảm thế này.

Lúc bọn họ khiêng Mao Nguyên Dương ra ngoài, Trương Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu: “Đợi chút nữa cởi bỏ áo của ông ta, dùng gạo nếp bứt vong, ông ta sẽ tỉnh lại, các người học đạo bao nhiêu năm như vậy, chắc là biết chứ?”

Mấy tên đạo sĩ kia đều nhìn sang Trương Nhĩ, mặt mũi tái nhợt gật đầu.

Không chỉ là khiêng Mao nguyên Dương ra ngoài, mà còn có cả mấy tên đạo sĩ khác bị hình nhân giấy chụp lên, cũng dưới sự chỉ huy của tôi, bảo bọn họ lấy kéo cắt đứt sợi thép rồi khiêng ra ngoài.

Mấy người này đều không chết, bên trong hình nhân giấy chắc là có thứ gì đó, dẫn đến việc khiến bọn họ hiện giờ vẫn đang hôn mê.

Đợi sau khi chúng tôi xuống dưới tầng xong, đám đạo sĩ còn lại gần như toàn bộ cũng đều đã vào trong sân.

Không có bất cứ người nào có vẻ mặt dễ nhìn cả, toàn bộ đều mặt tránh bệch, toát ra vẻ khiếp sợ.

Mao Nguyên Dương quá thê thảm, Liễu Dục chú bị thương cũng nặng thế này, đối với bọn họ mà nói, đây hoàn toàn không chỉ là Quan chủ bị thương, mà đạo sĩ nhà họ Liễu được bọn họ tôn sùng như thần thánh, bây giờ thành bộ dạng thê thảm thế này, đương nhiên khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Liễu Dục Chú, tỉ mỉ thăm dò hơi thở của gã, tuy yếu ớt, cùng với sắc mặt trắng nhợt do mất máu quá nhiều, nhưng được cái vẫn ổn định.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã vọng lại tiếng còi của xe cứu thương. Mấy tên đạo sĩ khiêng người đi, tôi ra hiệu cho những người khác hoặc là cùng đi theo, hoặc là giữ lại vài người ở trong sân, không được đi lung tung đâu hết, chỗ này không biết còn có chỗ quái dị nào nữa.

Đám đạo sĩ này cũng không cãi lại tôi, có người vai vế hơi cao một chút, thì gật đầu vâng dạ. Kết quả cuối cùng là đến một tên đạo sĩ cũng chẳng còn, tất cả toàn bộ đều đi hết...

Cuối cùng chỉ còn lại hai người chính là Phùng Bảo và Phùng Quân... Lúc đến tôi cũng là ngồi xe bọn họ lái.

Hai người bọn họ sắc mặt cũng hơi có chút tái đi, hỏi tôi lúc nào đi?

Tôi lắc lắc đầu, bảo hai người bọn họ đợi tôi thêm lúc nữa, bọn họ đương nhiên không có ý kiến gì khác.

Ít nhất là về mặt gan dạ, bọn họ phải to gan hơn đám đạo sĩ kia, sẽ không có chuyện cứ thế chạy luôn.

Quay người tôi tiếp tục lên cầu thang, lần nữa quay lại bên trong căn gác lửng.

Trên người lão già chỉ còn lại một cái áo lót mỏng, hơn nữa cái đầu lão trông đã rất kỳ dị khủng khiếp rồi.

Độc tố của nấm đầu xác hoàn toàn phát tác, vốn dĩ khuôn mặt lão là da bọc xương, bây giờ toàn bộ đều trở nên đầy đặn, chỉ có điều cái kiểu đầy đặn này quá mức rợn người.

Vị trí dưới cằm mọc đầy rễ phụ, giống hệt như Kế Nương mà lần đó tôi gặp vậy.

Bây giờ mặt của lão già còn trực tiếp thành mặt tròn luôn, con mắt khép hờ cũng chỉ còn lại một xíu khe hở.

Trên mặt sàn bên cạnh có không ít đồ, một cuộn sách cũ rách nát, cái bát thọ bằng nắp hộp sọ vừa nãy đựng thọ của Mao Nguyên Dương, mấy tờ phù màu đen, và còn cả một tấm thẻ bài màu đồng, bên trên khắc bốn chữ Viên Thị Âm Dương.

“Lão quả nhiên là Viên Hóa Thiệu?” Tôi cực lực xua đuổi cái cảm giác khiến người ta da đầu tê rần của độc tố nấm đầu xác đi, cũng không tiếp tục nhìn mặt lão già nữa, mà chỉ vào tấm thẻ đồng đó hỏi.

Nhưng lúc này đầu mày Trương Nhĩ lại nhíu chặt lại với nhau, lão chầm chậm lắc lắc đầu, nói: “Chắc là không phải.”

Tôi kinh hãi, lẩm bẩm nói: “Làm sao không phải được chứ? Đây chẳng phải là Viên Thị Âm Dương Trạch sao? Tấm thẻ bài đó chẳng phải có khắc chữ à? Còn cả quyển sổ tay ghi chép của Thương Tượng, cũng nói là bát thọ đồng được đánh cho Viên Hóa Thiệu mà...”

“Y không biết Âm Dương thuật.” Một câu nói của Trương Nhĩ, trực tiếp khiến tôi nghẹn lời.

Đúng thật, tôi bây giờ hồi tưởng lại, lão già này đích thực rất lợi hại, rất hung dữ, thậm chí đến Liễu Dục Chú cũng phải bị chế ngự.

Có điều từ đầu đến cuối, lão đều chưa từng sử dụng la bàn một lần nào, trên người lão cũng không có la bàn.

Thậm chí cả khi chúng tôi vào trong Viên Thị Âm Dương Trạch rồi, cũng chẳng gặp phải bố cục nào trong phong thủy cả.

Sợi thép và hình nhân giấy lão được cái dùng đến xuất quỷ nhập thần, giết người không thấy bóng.

Chỉ là đối với một Âm dương tiên sinh mà nói, những thủ đoạn này đều được coi là hạng bét...

“Thập Lục, nếu cậu là y, ẩn nấp ở trong căn nhà cũ của cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Trương Nhĩ lại lần nữa hỏi ra miệng.

Im lặng mất mấy giây, rồi tôi trả lời: “Bố trí mấy trận pháp lấy Bát Quái làm cơ sở, thực hư không rõ ràng, sẽ không để người ta vào trong dễ dàng như vậy, cho dù là tự phụ, cũng không thể nào trực tiếp đánh giáp lá cà với người khác được.”

Trương Nhĩ gật gật đầu: “Không sai, lúc Viên Hóa Thiệu thành danh, đến cả Khâu Thiên Nguyên, cũng chính là Dương Hạ Nguyên, khả năng cũng còn chưa ra đời.”

“Âm dương trạch của y làm sao lại đơn giản thế này được? Giờ này chúng ta ở trong Dương trạch, nếu y đúng là Viên Hóa Thiệu, thì trộm thọ sẽ không diễn ra ở trong Dương trạch, chỉ cần vào trong Âm trạch, chúng ta lấy đâu ra khả năng tìm đường vào trong được? Tìm ra lối vào trong rồi, thì xác suất sống sót cũng không cao.”

Tim tôi càng thắt lại một phát, lúc này mới phản ứng lại hai chữ Âm Dương này trong Viên Thị Âm Dương Trạch...

Không có Trương Nhĩ nhắc nhở thế này, tôi đúng thật cũng không nghĩ đến đây là Âm Dương song trạch. Chắc là Trương Nhĩ đã phát hiện ra gì đó?

Do dự một chút, tôi nói: “Vậy lão không phải Viên Hóa Thiệu, thì lão là ai? Thủ đoạn nguy hiểm như thế này, chú chẳng phải nói là, Viên Hóa Thiệu cả đời không thu đệ tử, cũng không hề truyền thụ Âm dương thuật ra ngoài sao? Mà vào năm thọ tám mươi đó còn toàn tộc mất tích nữa...”

Trương Nhĩ hơi nheo mắt lại, nói: “Lão vốn có thể kể cho chúng ta biết, có điều lão quá khó đối phó. Bây giờ lão cũng chẳng mở miệng nổi nữa, nếu không phải là nấm đầu xác, lão chắc sẽ thành xác sống hoặc bị phá xác, thậm chí còn là xác chết hung dữ hơn nữa.”

Trương Nhĩ chằm chằm nhìn lão già.

Những lời này của Trương Nhĩ, càng khiến tôi nghĩ lại còn thấy sợ, thế này thì đừng để lão già mở miệng vẫn cứ tốt hơn, trúng độc tố của nấm đầu xác này, ít nhất có thể khẳng định lão xong rồi. Loại người này như lão nếu mà thành xác quỷ, thì chúng tôi chỉ có thể rửa sạch cổ chờ chết thôi.

Tôi không đè nén nổi bản thân, cũng vô thức cúi đầu nhìn một cái.

Trong nháy mắt, da đầu tôi tê rần từng đợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận