Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 388. CHUẨN BỊ XUẤT PHÁT

Chương 388. CHUẨN BỊ XUẤT PHÁT


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi cũng rất ngạc nhiên. Cái lược trong tay Từ Thi Vũ ở đâu ra vậy? Là của cô ta sao?

Từ Thi Vũ ngẩng đầu lên nhìn sang vị trí một cửa ra khác của quán cà phê.

Lát sau cô ta quay đầu lại, cũng đem cái lược cất đi.

Nghiêm túc nói rằng tôi không cần phải có gánh nặng tâm lý.

Việc tôi làm cũng coi như vì dân trừ hại, đương nhiên cô ta cũng coi như nhắc nhở tôi một câu.

Bất cứ lúc nào, cho dù là trong bất kỳ tình huống nào, đừng để tay dính máu và mạng người.

Cô ta tiếp xúc với tôi cũng coi như được một số lần rồi, biết con người tôi không xấu, cũng tuân theo quy định pháp luật.

Ông nội cô ta Từ bạch Bì chết ở vùng đất nguy hiểm, cái chết của lão ta trên thực tế không liên quan tới tôi.

Nhưng nếu tôi giết ông nội cô ta, kể cả cô ta không oán hận tôi, thì pháp luật cũng không dung thứ cho tôi.

Nói rồi, cô ta lại đứng dậy, nói phải đưa tôi đi ăn bữa cơm.

Việc chính của tôi đã xong rồi, còn việc chính của cô ta vẫn chưa nói kìa.

Lúc này Từ Thi Vũ đã khôi phục lại vẻ hoạt bát ban nãy, dường như còn toát ra một thứ cảm xúc, giống như là giải thoát?

Cô ta đưa tôi tới một quán ăn khác ở trong khu thương mại ăn cơm, cũng giục tôi mở điện thoại, thay sim lên, đào thải bỏ cái điện thoại cũ đi.

Tôi cũng chẳng tiếp tục từ chối ý tốt của cô ta nữa.

Sau đó tôi ngượng ngùng nói là tôi chẳng chuẩn bị quà gặp mặt cho cô ta, đợi lần sau gặp, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị cho cô ta một món đồ tốt.

Từ Thi Vũ che miệng khẽ cười, nói tôi là người bận rộn, không biết lần sau là lúc nào nữa.

Câu nói này đúng là khiến tôi toát mồ hôi.

Ăn cơm xong, định chuẩn bị về thôn, thì Từ Thi Vũ biểu thị để cô ta đưa tôi về, đồng thời cũng nhắc lại lần nữa, bảo tôi kể chuyện âm sanh tử.

Ra khỏi khu thương mại, lên xe, tôi cũng chẳng tiếp tục tránh né nữa, mà đem chuyện của mẹ tôi, và còn một số chuyện lúc tôi còn nhỏ đều kể hết ra.

Trong quá trình này, ánh mắt của Từ Thi Vũ cũng ngày càng tỏ vẻ kinh ngạc.

Đợi đến thôn Liễu Hà, hai người xuống xe ở chỗ cổng thôn.

Cô ta mới khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tôi cảm thấy tôi đã rất thảm rồi, mà cuộc đời của anh còn đáng thương hơn tôi. Anh không chỉ là thảm, mà còn có khả năng chết bất cứ lúc nào.”

Tôi cười cười, nói tôi được cái cũng chẳng nghĩ như vậy, bởi vì tôi không những sống sót, mà bên cạnh còn có bao nhiêu bạn bè đối xử chân thành với tôi như vậy.

Đối với tất cả những chuyện này tôi không hề có ý nghĩ tiêu cực.

Tôi cũng cảm giác, sức người có thể thắng ông trời, cuộc đời của tôi vẫn còn rất dài, đủ để tạo ra sự thay đổi!

Thần sắc của Từ Thi Vũ lại nghiêm túc hơn rất nhiều, cô ta khẽ nói: “Vậy thì hy vọng lúc anh xong việc quay về, cũng sẽ bình an, tôi đợi quà của anh.”

Nói rồi, cô ta lại bước lên trước, khẽ ôm lấy tôi một cái.

Cũng chỉ là hương thơm vương vất trong một chớp mắt, rồi cô ta bèn quay đầu, nhanh chóng lên xe.

Giây tiếp theo, cô ta liền lái xe rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

“Mẹ không làm người ta sợ nữa rồi, đúng không?” Đột nhiên, bên tai tôi lại nghe thấy một câu nói.

Lập tức ngẩng đầu lên, tôi quay người lại nhìn, kết quả lại chẳng nhìn thấy hình bóng của mẹ tôi.

Là tôi nghe nhầm sao?

Lắc lắc đầu, mẹ tôi trước đây cũng chẳng thế này bao giờ á, mỗi nghe thấy tiếng chứ chẳng thấy người đâu.

Lúc này cũng đã chẳng còn sớm nữa, tôi vội vã bước vào trong thôn Liễu Hà.

Có điều nói thật, đem tất cả mọi chuyện kể hết ra xong, tôi chỉ mất tự nhiên trong chốc lát, còn bây giờ phần nhiều là cảm thấy nhẹ nhõm!

Gần như chẳng còn áp lực bên ngoài nào nữa.

Về đến trong sân nhà Lưu Văn Tam.

Lúc này trăng sáng treo cao, Âm tiên sinh vẫn còn đang xem sa bàn phong thủy.

Trên cái bàn gỗ để ở giữa sân, bày đồ ăn và bát đũa.

Rõ ràng là Âm tiên sinh và Thẩm Kế cũng cùng ăn cơm tối với mọi người.

Thẩm Kế đang giúp Hà Thái Nhi thu dọn, chắc là vừa ăn xong chưa lâu.

Lưu Văn Tam vừa uống rượu, vừa xỉa răng.

Còn Trần mù thì đang hút thuốc.

Tôi vào trong sân, ánh mắt Lưu Văn Tam có chút vui mừng, cười hề hề nhìn Trần mù một cái nói: “Ông thấy tôi nói chuẩn chưa, Thập Lục chắc chắn sẽ về, con bé dương sai, không phải dễ thân thế đâu.”

Trần mù thì gật gật đầu với tôi, cũng chẳng hỏi gì thêm, chỉ nói một câu đêm nay nghỉ ngơi tử tế, sáng mai sắp xếp nói chuyện xem xuất phát như thế nào.

Thẩm Kế ngẩng đầu nhìn tôi một cái, đầu mày cô ta hơi nhíu lại, dường như có đôi chút phản cảm.

Tôi thì chẳng biết mình làm sao lại đắc tội với Thẩm Kế.

Điều khiến tôi thở phào là, Lưu Văn Tam với Trần mù không tiếp tục nói chuyện của tôi và Từ Thi Vũ nữa, chứ không mới gọi là ngại.

Âm tiên sinh gọi tôi một tiếng, bảo tôi qua chỗ ông ta.

Tôi rùng mình, vội vàng đến bên cạnh ông ta.

Nửa tháng nay Âm tiên sinh cũng liên tục xem sa bàn phong thủy, ngày nào cũng như ngày nào, nhưng ông ta lại chẳng nói gì cả!

Tôi rất căng thẳng, nếu như có thể có phát hiện gì, thì chúng tôi sẽ càng chắc chắn hơn!

“Trong núi, chắc chắn có táng người. Người đó, chắc chắn đã vũ hóa.”

Âm tiên sinh chỉ nói một câu như thế!

Tôi ban đầu cũng có hai suy đoán, hoặc là vị Kham dư đại sư Dương Hạ Nguyên kia muốn tìm một cái xác chết vũ hóa, hoặc là muốn tìm một huyệt nguồn có thể vũ hóa.

Bây giờ cách nói chắc nịch này của Âm tiên sinh, lại khẳng định cho suy đoán thứ nhất của tôi!

Tôi định thần lại, hỏi Âm tiên sinh còn có suy đoán khác không?

Âm tiên sinh im lặng một lát, nói: “Suy đoán tất nhiên là có, có điều cũng phải đợi tới chỗ đó rồi nói tiếp, bây giờ tôi nói sẽ chỉ làm loạn suy đoán của cậu, ngày mai cố gắng xuất phát sớm đi.” Tôi gật gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi thêm nữa.

Nơi ở của Dương Hạ Nguyên đã ra ngoài tỉnh rồi, nếu đi đường, thì quãng đường này quá dài.

Tôi vẫn cứ liên lạc một chút với nhà họ Phùng, nhờ Phùng Chí Vinh sắp xếp xe cho, chứ không dựa vào chúng tôi tự tìm thì rất nhiều phiền phức.

Kỳ thực nếu không đưa theo ngao sói, thì ngồi máy bay sẽ tiện hơn nhiều.

Chỉ là lực lượng chúng tôi không nhiều, ngao sói cũng là một tồn tại không thể xem thường.

Đến lúc đó vào núi không biết sẽ có nguy hiểm gì, đối phó với xác quỷ, nó có thể sẽ rất có ích!

Đối với cuộc điện thoại này của tôi, Phùng Chí Vinh được cái rất vui mừng.

Ông ta lập tức nói sẽ sắp xếp cho tôi ngay trong đêm, sáng mai chắc chắn sẽ để tôi nhìn thấy xe và người.

Hơn nữa ông ta còn bảo với tôi, lần trước thứ mà tôi bảo Phùng Khuất đem đi bán, đã bán được tiền rồi.

Cái nhẫn ngón cái bằng ngọc là một món đồ cổ, giá trị không nhỏ, ba bốn mươi vạn, còn món kia là một cục Rhodium, giá trị càng lớn hơn.

Còn cụ thể được bao nhiêu, ông ta đã bảo Phùng Khuất gửi vào trong thẻ rồi, sáng mai Phùng Khuất sẽ mang thẻ đưa cho tôi, sau đó nói mật mã cho tôi biết, bảo tôi tự đi kiểm tra.

Ngoài ra, ông ta cũng nói với tôi, lần trước tôi sắp xếp tìm người làm la bàn nhái, thời gian này tuy tôi không ở nhà, nhưng ông ta cũng dặn người kia tiếp tục làm thêm không ít, sẽ bảo Phùng Khuất mang qua cho tôi luôn.

Hai việc này, hoàn toàn là niềm vui bất ngờ rồi!

Đặc biệt là la bàn nhái, đối với tôi mà nói kỳ thực có tác dụng rất lớn. Chỉ có điều giai đoạn này đúng thật là quá bận, tôi hoàn toàn chẳng nhớ tới.

Tôi kể đơn giản tình hình với Lưu Văn Tam và Trần mù, rồi mới về phòng đi ngủ.

Bình thường luyện dùng gậy khóc tang, tôi phải luyện đến tận nửa đêm, hôm nay ngủ sớm, cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Chỉ là trước lúc đi ngủ, tôi lại nhận được một tin nhắn wechat.

Đây là một lời mời kết bạn, người gửi tới, được ghi chú là Dương Hưng.

Lúc đó đồng tử mắt tôi liền co mạnh lại.

Ở nhà họ Cẩu ra về không vui vẻ gì, tôi cũng biết hắn rốt cục là ai, lúc đó hắn đối xử với tôi phải nói là đủ cách kiểu châm chọc khiêu khích.

Bây giờ tìm tôi, lại có chuyện gì muốn nói đây?

Cảm thấy lúc đó hạ nhục tôi vẫn chưa đủ, còn muốn nói thêm gì nữa sao?

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ sự tán đồng và ủng hộ của các bạn đọc! Hôm qua lên top1 bảng donate, cảm động-ing! Lão La nhất định sẽ không phụ sự yêu thích của mọi người, nỗ lực tăng ca ngồi viết, để dùng tác phẩm tốt hơn nữa phản hồi lại cho sự ủng hộ của bạn đọc! Dạo gần đây cần mở rộng đề cương, tiến tới một cao trào tiếp theo, vì để thể hiện nội dung mới càng hấp dẫn hơn, tôi cần tìm đọc thêm nhiều tư liệu, nên trên nền tảng mỗi ngày đăng ba chương, tôi sẽ cố hết khả năng tích thêm chương, cố gắn có thể bạo chương cho mọi ngườig nhanh nhất! Cũng thành khẩn mong các vị bạn đọc tiện tay tặng ít vàng, hoa, hay ít phù giục chương gì đó, giúp Thập Lục lên top bảng của nền tảng, để càng nhiều độc giả có thể nhìn thấy cuốn sách “Dân gian ngụy văn thực lục” này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận