Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 257. THÁI SƠN SỤP TRƯỚC MẮT MÀ MẶT KHÔNG BIẾN SẮC

Chương 257. THÁI SƠN SỤP TRƯỚC MẮT MÀ MẶT KHÔNG BIẾN SẮC


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Dưới sông sóng nước cuồn cuộn, ào ạt đập vào bờ.

Tàu vớt xác vấn chưa cập bến, lúc gần đến bên bờ, thì đột nhiên bị một cơn sóng đánh lật úp!

Đám nhân viên đội vớt xác kia trên tàu, trong chớp mắt liền bị nuốt chửng xuống dưới lòng sông.

Tuy rằng bọn họ đều biết bơi, khả năng bơi đều không tồi, nhưng cũng chỉ có thể giãy giụa giữa dòng nước, rồi bị nhấn chìm!

“Bọn họ không nên đem vứt những xác chết kia xuống sông.” Đột nhiên, Trương Nhĩ nói một câu.

“Xác chết nếu đã lên tàu, sóng nước có mạnh đến đâu, cũng chưa chắc đã có thể làm lật tàu, nếu muốn lật, thì đã lật từ lâu rồi, những xác chết lâu năm này cũng không muốn ngày ngày gian khổ ở dưới sông. Bọn chúng cũng muốn lên bờ.”

“Vứt thẳng ra khỏi tàu thế này, kể cả là thuyền vốn dĩ có thể lên bờ, những xác chết đó cũng làm sao có thể để bọn họ thành công được?”

Trương Nhĩ dứt lời.

Sắc mặt tôi liền trắng bệch, cố nén sự sốt ruột trong lòng, hỏi: “Còn có cách nào khác nữa không?”

Trương Nhĩ trầm mặc: “Ban nãy bọn họ đều không có tướng người chết, cũng chẳng có tướng mặt lụi bại nào, lẽ ra không gặp chuyện mới đúng, cứ ở yên quan sát xem.”

Tim tôi như ngừng đập, việc này tôi phải ngồi yên quan sát như thế nào? Mấy người Lưu Văn Tam đều sắp mất mạng rồi kìa!

“Phùng Bảo, đi kiếm một chiếc thuyền! Tôi xuống sông!” Tôi lập tức quyết liều, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách liều mạng thôi! Xem xem mạng tôi có thể đón mấy người Lưu Văn Tam lên bờ không!

Phùng Bảo đôn hậu hơn Phùng Quân nhiều, nói một câu được, rồi quay người đi sắp xếp thuyền.

Trương Nhĩ chằm chằm nhìn tôi, sau đó mới trầm giọng nói một câu: “La Thập Lục, cậu đừng để tình cảm làm mờ đầu óc.”

“Tôi chỉ hỏi cậu một câu!”

“Cậu, tin phong thủy không?! Tin Âm thuật tiên sinh, tin Trương Cửu Quái không?!”

Tôi ngẩn người, nhíu mày nói tôi sao có thể không tin? Chỉ là bây giờ tình hình nguy cấp, tôi làm sao mà đợi tiếp được?

Trương Nhĩ lắc đầu nói: “Cậu đã trải qua chuyện thay Trần mù cải mệnh, đem mệnh số buộc lên người mình. Cậu cũng không chỉ từng thay một người xem tướng.”

“Có người sắp chết, cho dù giây phút trước hắn còn được mọi người tung hô, bình chân như vại, giây tiếp theo đều có khả năng tai họa sẽ từ trên trời rơi xuống, lấy mạng của hắn.”

“Có người kể cả đang ở thế nguy hiểm cùng cực, lúc hắn chưa phải chết, thì tuyệt đối không chết nổi.”

“Nếu cậu đã tin phong thủy, Lưu Văn Tam và những người vớt xác kia trên mặt đều không có tướng đột tử, thì phải cứng rắn không hoảng loạn, bọn họ sẽ không gặp chuyện đâu.”

“Cậu bây giờ, vẫn chưa đủ tin!”

Lời nói của Trương Nhĩ, lại khiến mặt tôi liên tục biến sắc.

Nhưng tôi vẫn không làm sao nén sự hoảng loạn trong lòng xuống được, đây là mạng người cơ mà! Không cho phép có bất cứ sai sót nào được!

“Đây là kinh nghiệm đầu tiên mà tôi dạy cậu, học Âm dương thuật, quan Phong thủy Kham dư, đầu tiên là phải tin.”

“Cậu phải ‘Thái Sơn sụp trước mắt mà mặt không biến sắc, Huyền Hà vỡ trên đầu mà mặt không kinh sợ’!”

“Nếu như cậu không làm được, thì đừng học Âm dương thuật nữa! Bị tình cảm chi phối lý trí, sẽ chỉ hại tính mạng người khác!” Nói đến sau cùng, giọng của Trương Nhĩ ác liệt hẳn lên.

Lão một phát ấn chặt lấy vai tôi, sức của lão rất mạnh, rất chắc, tôi liền không động đậy nổi.

Ngao sói đi theo bên cạnh tôi, nó hướng về phía Trương Nhĩ nhe nanh nhe lợi.

Tôi cố nhịn sự kích động và cảm giác tim đập mạnh, bảo nó không được bất kính với Trương Nhĩ.

Phùng Bảo thì hết sức lo sợ, không biết làm sao cho tốt.

Cắn chặt răng, dẫn đến việc chân răng tôi sắp rỉ cả máu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp khác thường...

Lại nhìn ra giữa sông Dương, tàu của đội vớt xác ban nãy đã biến mất không còn bóng dáng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi trên trán tôi ngày càng nhiều thêm, trong miệng cũng toàn là mùi máu tanh.

Lời nói thì là lời nói đó, đạo lý cũng là đạo lý đó, nhưng tôi vẫn cứ sợ Lưu Văn Tam sẽ gặp chuyện.

Mười mấy phút trôi qua.

Lúc này đã không còn sóng nước cuộn trào như ban nãy nữa, nước sông đã hoàn toàn đục ngầu một cách triệt để, nước sông vàng đục chảy về phía vị trí đập sông vừa nhanh vừa mạnh.

Con trâu sắt dưới sông, kỳ thực đã chẳng còn nổi hoàn toàn khỏi mặt nước nữa.

Ban nãy vớt lên không ít xác chết, bản thân trâu sắt đã bắt đầu chìm xuống, thêm việc mực nước dâng lên, lại khiến trâu sắt hoàn toàn bị nhấn chìm xuống dưới lòng sông.

Nhưng việc này không đại biểu cho việc mối nguy hiểm này đã được giải trừ, thậm chí tôi còn cảm giác, lúc nước lũ đạt đến mức mạnh nhất, sợ rằng sẽ còn có biến cố.

Dù gì xác chết lên bờ cũng không nhiều... Nhiều nhất cũng chỉ lên được một phần ba!

Lòng tôi ngày càng bức bối. Đến khi tôi sắp bức bối đến mức cả người sắp bùng nổ.

Thì đột nhiên trong tầm mắt, trên mặt nước đang chảy xiết ấy dường như có thứ gì đó đang mạnh mẽ bơi vào phía bờ!

“Đấy là thứ gì vậy?!”

Phùng Quân đột ngột kinh ngạc kêu lên một tiếng! Đồng thời đưa tay ra chỉ!

Phùng Bảo cũng vô cùng căng thẳng nhìn qua. Bao gồm cả Trương Nhĩ, cũng hướng ánh mắt ra.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, cái thứ đó là một con quỷ nước lông da đều bạc trắng hết cả!

Nước sông tuy xiết, nhưng đối với thứ dị tộc như quỷ nước, lại chẳng có gì đáng kể, vẫn có thể điêu luyện bơi giữa dòng.

Không chỉ là con quỷ nước đó, trên mặt nước còn có tới mấy con quỷ nước nữa, tổng cộng ba con lông tóc bạc trắng, những con còn lại thì lông tóc đen xì.

Chỉ mất mấy phút, chúng đã bơi đến vị trí bờ, sau khi tới gần bờ tôi mới phát hiện, sau người bọn chúng đều có thứ khác...

Tiểu quái vải đay, quần vải thô!

Mấy người vớt xác đó, hóa ra là dùng dây thừng quàng lên người quỷ nước, để quỷ nước đưa lên bờ!

Tôi cũng nhìn thấy Lưu Văn Tam đang giãy giụa ở chỗ gần bờ, lão được một con quỷ nước lông tóc bạc trắng đưa lên.

“Nhanh! Nhanh ra giúp đỡ!”

Tuy rằng cảnh tượng này khiến tôi khó lòng lý giải, nhưng điều khiến tôi vui mừng là, bọn họ đều chuyển nguy thành an!

Phùng Bảo và Phùng Quân lập tức hành động.

Còn mấy con quỷ nước kia, lại cũng đưa mấy người Lưu Văn Tam vào tận đến bờ, rồi mới quay người rời đi.

Bọn họ rõ ràng đã kiệt sức, lên bờ xong có người suýt nữa còn bị cuốn lại xuống sông.

Cũng may là hai người Phùng Bảo và Phùng Quân hành động kịp thời, người nhà họ Phùng đều đi qua cứu bọn họ lên.

Thậm chí tôi còn nhìn thấy, lão Quách đội trưởng đội vớt xác cũng bị mấy con quỷ nước đẩy lên trên mặt nước, vứt lên chỗ cầu tàu gần chúng tôi nhất.

Nghiêng đầu, Trương Nhĩ cũng đang nhìn tôi, biểu cảm của lão có lẫn đôi nét cười nhạt.

“Trời không cho bọn họ chết, thì bọn họ sẽ không chết, đợi đến lúc trời muốn bọn họ chết, cậu đi cứu người vẫn chưa muộn.”

“Bài học này, cậu hiểu chưa?” Lời của Trương Nhĩ, vô cùng thâm thúy huyền bí.

Tâm trạng trồi lên sụt xuống này, suýt nữa thì khiến tim tôi ngừng đập.

Tôi khó khăn cười cười, nói một câu hiểu được chút ít, nhưng thế này cũng khó quá.

Rồi bèn vội vàng bước về phía mấy người Lưu Văn Tam.

Lúc này bọn họ đã bị người nhà họ Phùng đưa hẳn lên bờ, đến vị trí cách xa dòng nước sông ngồi xuống.

Lúc này mưa nhỏ cũng đã tạnh, không tiếp tục rơi nữa.

Lưu Văn Tam mặt mày trắng bệch, mí mắt lão giật giật không ngừng.

Đôi môi cũng hơi hơi run rẩy, chút hoảng sợ dưới đáy mắt vẫn chưa hề rút đi.

Những người vớt xác còn lại kia, thì không che dấu nổi nỗi kinh hoàng trên mặt, thậm chí có người còn đang run cầm cập.

“Chú Văn Tam...” Tôi vừa mở mồm xong, thì đã lại chẳng biết nói gì cho được.

Hỏi bọn họ có ổn không? Người biết ý nhìn một cái là hiểu, vừa mới giữ được mạng, thì ổn vào đâu cho được?

Vừa hay cùng lúc với việc tôi tắt điện, thì Lưu Văn Tam đã mò trong túi ra một chai rượu.

Lão tu mạnh một phát hết nửa chai, sau đó mới chửi một câu: “Đ-t! Nước lũ bảo đến là đến, chẳng có tý điềm báo nào, đột ngột làm phát thế, suýt nữa thì lấy mạng người ta!”

“Càng gặp quỷ nữa là, đám quỷ nước đấy lại còn tới giúp bọn chú!”

“Mắt nhìn bọn chú sắp xong đời rồi, thì chúng nó lại kéo bọn chú lên bờ!”

“Người vớt xác và quỷ nước, đời đời kiếp kiếp đều là tử thù không chết không dừng! Chúng nó trúng tà rồi à? Tổ tông cũng không cần nữa chắc?!” Lưu Văn Tam nói ra những lời này xong, trên mặt lão cuối cùng cũng có chút sắc máu.

Kỳ thực tôi cũng rất khó lý giải, chẳng nghĩ ra được là tại sao.

Trương Nhĩ đột ngột nói một câu: “Không phải chúng trúng tà, mà là chúng nhìn ra được các anh đang làm gì, quỷ nước là quỷ quái dưới sông, nhưng cũng lại phải dựa vào sông mà sống.”

“Sông hủy rồi, chúng cũng chẳng còn nơi sinh sống.”

“Các anh cứu sông, chúng bèn cứu các anh.”

Lưu Văn Tam đột nhiên không nói nữa, những người vớt xác khác, đều đưa mắt nhìn nhau.

Cũng vào lúc này, giọng nói của Trương Nhĩ bất chợt ác liệt hơn rất nhiều.

“La Thập Lục, cậu lại quan sát bờ sông xem, chúng đang làm gì?!”

Lòng tôi chấn động, cũng thuận theo bờ sông nhìn qua.

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của mọi người, điểm đánh giá của chúng ta không những tăng lên, mà còn trở thành tiểu thuyết linh dị huyền bí có điểm cao nhất của site.

Lại có rất nhiều độc giả lo lắng tôi sẽ tu tiên, nên lại nhắc lại lần nữa là sẽ không tu tiên, nội dung truyện vẫn sẽ theo cổ huyền học, phong thủy đích thực là có lý để tìm, nhưng mọi người cũng đừng mù quáng nói rằng nhất định phải tin.

Tôi viết truyện, cũng chỉ là đem những thứ này viết ra, chứ vạn lần không dám bịa bừa đâu.

Còn về những thứ người với quỷ này, ai nói gì thì nói, rất nhiều thứ đều để mở, bạn thấy nó là gì, thì chắc nó là thế.

Ngoài ra, lễ giáng sinh, chúc mọi người vui vẻ.

Sau lễ sẽ bạo chương, hôm nay ra một đợt, hẹn mai gặp!

PS: Bên trên là dịch lời tác giả, còn dịch giả đang đuối, tạm thời sẽ không bạo chương đến khi nào cân bằng lại trạng thái. Thanks cả nhà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận