Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 669. VI PHẠM GIÁO HUẤN TỔ TIÊN

Chương 669. VI PHẠM GIÁO HUẤN TỔ TIÊN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Âm dương tiên sinh đều có mệnh số phù hộ.

Theo lý mà nói, Lý Âm Dương kế thừa Địa tướng Kham dư, cùng việc bản thân ông ta hành tẩu danh sơn đại xuyên, một đời cứu khổ cứu nạn, ông ta lẽ ra phải được mệnh số phù hộ càng nhiều hơn mới đúng.

Mà loại Âm dương tiên sinh như Viên Hóa Thiệu hại người không ít, trộm thọ kéo dài mạng sống, y cho dù có cách để trốn trời phạt, nhưng mệnh số trong vô tận, kiểu gì cũng sẽ khiến y có chút tổn thương.

Thế nhưng kết quả cuối cùng, lại là Viên Hóa Thiệu hại Lý Âm Dương nhà tan người chết, Lý Âm Dương vũ hóa cầu ác.

Trên phương diện mệnh số, việc này rất khó phát sinh, nhưng giờ lại phát sinh rồi, vậy thì chứng minh rằng, Lý Âm Dương hoặc giả đã làm việc gì đó, khiến mệnh số không còn phù hộ cho ông ta nữa.

Nói cách khác, mệnh số vẫn phù hộ ông ta, nhưng sẽ không tiếp tục ban sự phù hộ cho vợ con người nhà ông ta nữa.

Tư duy của tôi nhanh như cắt, chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Chỉ vào xác chết của Lý Độn Không trên mặt đất, tôi trầm giọng tiếp tục nói: “Chú Trần, để tránh xảy ra vấn đề, chú với chú Văn Tam khiêng Lý Độn Không đi, một mình cháu đi mở quan.” Trần mù không nói gì, nhưng đầu mày thì nhíu chặt lại với nhau.

Lưu Văn Tam quả quyết lắc đầu: “Không được, để lão mù cõng xác chết ra ngoài, chú đi với mày, nhỡ mà xảy ra vấn đề gì...”

“Nếu như thần trí bà ta không bằng Lý Độn Không phá xác này, chú Văn Tam mấy chú đi theo cháu mới sẽ có vấn đề, cháu cảm giác một mình cháu đi, ngược lại sẽ không sao.” Tôi rút Kim toán bàn từ trong túi ra, đeo chéo lên trên ngực, đồng thời tôi lại vỗ vỗ trước ngực, cố ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Sát thuật phòng thân, bà ta mà định giết cháu thật, cháu cũng chỉ có thể tự vệ, chú Văn Tam, Sát thuật của cháu, từng diệt bố mẹ già vũ hóa của Lý Đức Hiền.”

“Lưu Văn Tam, chúng ta đừng thành gánh nặng cho Thập Lục, lại khiêng xác, Thập Lục, có bất cứ vấn đề gì, lập tức gọi Liễu Dục Chú vào, chú với Văn Tam sẽ ở Sinh cơ vị đợi mày.”

“Vâng!” Tôi lập tức gật gật đầu.

Lưu Văn Tam cũng không nói thêm gì khác nữa, cùng Trần mù khiêng xác chết lên, hai người đi ra ngoài.

Tôi định thần lại, hít thở sâu, bình ổn lại hơi thở, khiến bản thân ở vào một trạng thái tốt nhất, lúc này mới lần nữa quay lại chỗ cỗ quan tài vừa nãy.

Nắp quan tài vẫn đang được đậy, không có thay đổi gì khác, trên trán tôi vẫn không kiềm chế được mà không ngừng rỉ mồ hôi.

Tôi dùng sức đẩy nắp quan tài, tiếng ken két vang lên, nắp quan tài lần nữa rơi xuống đất.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng tiếng cười từng xuất hiện hai lần lúc trước, lại không hề tiếp tục xuất hiện.

Cái xác nữ trong quan tài lần nữa đập vào trong mắt, gương mặt với dung nhan tai dân vạ nước ấy, khiến lòng tôi lại tiếp tục run rẩy.

“Sư tổ mẫu, đắc tội rồi...” Tôi khàn khàn hạ giọng nói, đồng thời thò người vào trong quan tài, giơ tay ra kéo bà ta ra ngoài.

Thân người bà ta cũng nặng trình trịch ra, khí lạnh không ngừng luồn vào trong tay, khiến tôi cảm giác cánh tay đã sắp cứng đờ hết cả.

Đặc biệt là lồng ngực hơi hơi phập phồng của bà ta, trong môi trường chết chóc này toát ra không phải là sinh khí, mà là sự bức bối.

Đỡ bà ta ngồi dậy xong, tôi trước tiên nhìn phần đáy quan tài.

Bởi vì tôi suy đoán, bà ta không phải là do Viên Hóa Thiệu hại chết!

Mà là tự vẫn! Tự vẫn giống hệt như Lý Âm Dương!

Đồng thời tôi còn có một suy đoán nữa, tờ phù khế ước đó, là do bà ta vẽ!

Sở dĩ vừa nãy không nói với Trần mù và Lưu Văn Tam, chính là bởi vì suy đoán này quá đỗi kinh người.

Nhưng tất cả những việc này không phải không có nguồn gốc.

Đầu tiên phù khế ước rơi vào tay Lý Độn Không, Lý Độn Không là Ương Sát Nam Cương phá xác, gã chắc chắn không vẽ phù được.

Lão già trộm thọ gác cổng cho Viên Hóa Thiệu kia, cũng không hề biết tý chút thuật phong thủy nào, càng không thể nào biết Âm dương thuật được, lão cũng quyết không thể nào là người vẽ phù.

Phù khế ước cần chặn không cho Viên Hóa Thiệu vào trong căn Âm dương trạch này, nên chắc chắn là người đứng ở mặt đối lập với Viên Hóa Thiệu.

Khả năng duy nhất, chính là cái xác nữ này!

Lúc này ánh mắt tôi liên tục dừng lại ở phần đáy quan tài, tờ phù Bính Thìn Bính Dần Phù đó, đích thực là phù chú đặc thù trong Trạch kinh.

Tôi chằm chằm nhìn một hồi lâu, suy đoán kia cũng ngày càng nhiều hơn, ăn sâu bám rễ.

Giây tiếp theo, tôi bắt đầu lần mò trên người xác nữ này, đương nhiên, tôi không có bất cứ ý đồ gian dối nào, mà chỉ là đang tìm đồ.

Rất nhanh, tôi bèn tìm ra một số đồ vật.

Một chiếc la bàn, nhìn giống như bản sao của của Định la bàn, có điều thiếu mất mấy tầng Phong thủy bàn, nhưng không thô kệch như la bàn nhái.

Một cây bút, có điều không phải là bút lông, mà là bút khắc dạng giống như dao khắc.

Ngoài ra còn có một số phù soạn, đều là phù ở trong Trạch kinh, tôi còn tìm thấy một cái túi vải nhỏ, bên trong nhét đầy tiền đồng.

“Thành cũng Âm Dương, bại cũng Âm Dương, giáo huấn tổ tiên của Địa tướng Kham dư, Âm dương tiên sinh nhất mạch đơn truyền, chỉ có thể tồn tại một người trên đời, sư tổ, gan người to quá rồi.” Tìm ra những thứ này xong, đặt trên mặt đất, trong lòng tôi có thứ cảm giác không nói ra được, ngột ngạt bức bối khác thường.

Quả nhiên đúng như những gì tôi suy đoán, Lý Âm Dương đã dạy Âm dương thuật cho vợ ông ta.

Thậm chí tôi cho rằng, không chỉ vợ ông ta, Lý Độn Không kia, sợ rằng cũng được ông ta truyền thụ Âm dương thuật...

Ông ta vi phạm lời giáo huấn của tổ sư, đem Âm dương thuật của mình đồng thời truyền cho vợ con, vậy nên vợ con ông ta mới mắc bệnh nặng!

Mớ tư duy hỗn tạp được kéo ra ngoài một sợi chỉ, trong đầu tôi xuất hiện một đường nét suy nghĩ rõ nét, hơi nghĩ tiếp xong tôi liền cảm giác đây e rằng chính là chân tướng.

Lý Âm Dương đồng thời dạy Âm dương thuật của mình cho vợ con, mà trên mệnh số, Âm dương thuật của ông ta chỉ được truyền cho một người, vậy nên vợ con ông ta mới bệnh nặng sắp chết, Lý Âm Dương không cam tâm như vậy, đi khắp núi cao sông lớn, tìm người cứu chữa vợ con, rồi tìm tới Viên Hóa Thiệu!

Viên Hóa Thiệu thèm muốn Âm dương thuật của Địa tướng Kham dư, y ban đầu chưa chắc đã biết vợ con của Lý Âm Dương cũng biết, sau này chắc là đã phát hiện ra bí mật này.

Nên mới làm ra những việc kia trên bữa tiệc mừng thọ.

Đồng thời, Lý Âm Dương cũng bởi vi phạm giáo huấn tổ tiên, Âm dương thuật nhất định đã bị áp chế, nên ngược lại không đối phó nổi với Viên Hóa Thiệu, cuối cùng ông ta chỉ có thể vũ hóa cầu ác!

Viên Hóa Thiệu bắt cóc vợ con Lý Âm Dương, nhưng phát hiện vẫn chẳng có được Địa tướng Kham dư, hoặc giả do hận đến cực điểm, nên Viên Hóa Thiệu mới xuống tay với ông nội tôi, mới muốn có được xác chết của Lý Âm Dương, vậy nên mới khiến cả nhà tôi bị cuốn vào trong.

Nghĩ rõ ràng tất cả xong, tôi thở hắt ra một hơi dài, khẽ nói: “Âm dương có mệnh số phù hộ, nhưng đi ngược lại mệnh số, nhất định sẽ bị mệnh số quật trả.”

“Về lý, sư tổ người vi phạm giáo huấn tổ tiên của Địa tướng Kham dư, rơi vào kết cục này, bản thân nên biết chấp nhận.”

“Nhưng về tình, việc này nếu phát sinh trên người con, con nhất định cũng sẽ có lựa chọn tương đồng, hoặc giả còn cực đoan hơn. Người là sư tổ của con, là sư phụ của ông nội con, một ngày là thầy cả đời là cha, cũng coi như là cụ cố của con.”

“Viên Hóa Thiệu cũng bởi những liên lụy này, mà hại chết bố mẹ, ông nội con, thù này không đội trời chung, con sẽ cùng người báo thù.”

Nói hết xong tôi lùi sau hai bước, quỳ sụp xuống đất, cộc cộc cộc dập đầu lạy cái xác nữ đó ba lạy.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên xoạch xoạch một tiếng khẽ vang lên, tôi nghiêng đầu nhìn một cái, thì phát hiện cái túi vải nhỏ đựng tiền đồng ban nãy đặt trên đất đã bị mở ra rồi, mười mấy đồng tiền đồng lăn ra ngoài, hình thành một hoa văn trước mặt tôi.

Nhưng tôi lại không hiểu được hoa văn này rốt cục mang ý nghĩa gì.

Chỉ còn cách mò lấy điện thoại ra chụp lại.

Giây tiếp theo, trần nhà ở bên trên đột ngột rung lên.

Tôi vụt ngẩng đầu, mới phát hiện vị trí ban nãy Lưu Văn Tam vung một đao đó, đang không ngừng nứt ra.

Đột nhiên, từ trong vết nứt một cây gậy rất dài đã gỉ sét thò một khúc ra ngoài, vù một tiếng, đột ngột rơi mạnh xuống!

........,,,........

Relax chút: Hnay vừa than với 1 đồng đội là dạo này thiếu ngủ, đuối... Thì bắt gặp ngay stt của 1 boss động viên nv tăng ca, nguyên văn ‘生前少睡,死后长眠’, tạm dịch "Sinh tiền bớt ngủ, tử hậu trường miên" ( nghĩa: sinh thời bớt ngủ, chết xong ngủ bù), hummm, tự nhiên thấy có lý ghê T_T
Bạn cần đăng nhập để bình luận