Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 516. NGHỆ THUẬT NÓI

Chương 516. NGHỆ THUẬT NÓI


Giọng nói này chẳng phải chính là bà cụ Hà sao!

Cánh cổng rầm một phát bị đẩy mở, hơn hai mươi người đàn ông lực lưỡng của thôn Kế Nương kia, đều gần như đồng thời cảnh giác nhìn sang phía cổng.

Người đẩy cổng là Trần mù, bà cụ Hà lưng khom còng, cái chân bó bước qua bậu cửa, trên người bà cụ phát ra tiếng chuông đồng va vào nhau ting tang ting tang, một thanh trảm quỷ đao giắt ở thắt lưng, trong tay còn cầm một cây gậy khóc tang.

Dây lụa trắng tản ra từ trên cây gậy khóc tang ấy, một bộ phận quấn giữa ngón tay bà cụ, một bộ phận phía trước thì tung bay theo gió.

Trong tay Trần mù cũng cầm một cây gậy khóc tang, vẻ mặt lão lạnh băng, lúc nhìn sang hai người Âm tiên sinh và Thẩm Kế, đều toát ra một vẻ u ám.

Dáng vẻ này gần giống với lúc tôi vừa gặp lão.

Lòng tôi hơi mừng.

Bọn lão hóa ra là theo tới đây rồi!

Bà cụ Hà sải cái chân bó, đi đến cạnh tôi.

Âm tiên sinh thì không nhúc nhích, Thẩm Kế cũng hơi hơi lùi ra phía sau lưng Âm tiên sinh.

Trần mù đi đến chỗ giữa tôi và Âm tiên sinh, con ngươi màu xám trắng của lão nhìn đối mặt với Âm tiên sinh, lão đột nhiên nói một câu: “Việc này phù hợp quy tắc của các người, nhưng không phù hợp với lẽ thường của bọn tôi.”

Giọng bà cụ Hà cũng lạnh băng tiếp tục nói: “Nếu không phải bà già này ở trong nhà lâu rồi, ra ngoài lượn lờ chút, thì đúng là để đám người chúng mày “thương lượng” với Thập Lục, để cho người chết cưới rồi nhỉ?”

Bà cụ nhìn lướt qua đám hơn hai chục người đàn ông lực lưỡng kia, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén.

Trần mù thì còn đỡ, chỉ là bất mãn về mặt cảm xúc, còn bà cụ Hà thì lời lẽ sắc thái đều ác liệt.

Đồng thời tôi cũng phát hiện, trên mặt hơn hai chục người kia đã có vẻ phẫn nộ ẩn hiện.

Bao gồm cả Thẩm Kế, thần sắc của cô ta cũng lạnh đi không ít.

Giằng co mấy giây xong, Âm tiên sinh mới lắc lắc đầu, nói: “Chúng tôi không có ác ý.”

“Không có ác ý? Lời của tao ban nãy cũng không có gì để thương lượng hết, hoặc là bọn tao đưa Thập Lục đi, hoặc là đừng có dùng mấy cái quy tắc chết mẹ gì để dày vò người khác.”

“Thay bộ quần áo là có thể né được quy tắc? Thế sao không để Thập Lục thay quần áo Âm tiên sinh của mày lên, để nó làm Âm tiên sinh, mày mặc áo liệm lên, đi làm xác nam dùng cho lễ cưới chồng? Mụ đàn bà đấy đẻ ra cái mặt như miếng xỏ giày, sống thèm đàn ông, chết rồi vẫn còn thèm?” Lời lẽ của bà cụ Hà càng không chút khách khí.

Mặt Âm tiên sinh hơi biến sắc.

Vẻ phẫn nộ trong mắt Thẩm Kế đã không nén được nữa, hơn hai mươi người đứng xung quanh kia, thì càng gần như đồng thời tiến lên trước.

“Mụ già chết tiệt! Mụ nói ai mặt như miếng xỏ giày?!” Một người nổi giận đùng đùng quát lên.

Nhưng bà cụ Hà lại đổi sang một khuôn mặt tươi cười, chỉ có điều nụ cười này của bà cụ, thì rõ ràng có chút lạnh.

“Gái kia, bà già này cũng coi như từng cùng sát cánh với mày đấu với thằng đạo sĩ nhà họ Liễu đấy, bây giờ bà già này dự định bảo mày làm một việc, tuyệt đối sẽ không hại mày, mày có tin bà được không? Tin được, thì qua đứng cạnh bà già này đi.”

Giây phút bà cụ Hà và Trần mù vừa xuất hiện, tôi đã cảm thấy vui mừng, rõ ràng đã làm loạn kế hoạch của Âm tiên sinh. Cũng tránh được khả năng nguy hiểm.

Nhưng bà cụ Hà nhắc đi nhắc lại câu mặt như cái miếng xỏ giày, thì rõ ràng là kích động đến tất cả người có mặt tại trận.

Kế Nương là tín ngưỡng của bọn họ, tín ngưỡng bị nhục mạ, ai có thể không giận được?

Thế nhưng lúc bà cụ nói những lời này ra với Thẩm Kế, tôi mới biết, đây chính là hành động cố ý của bà cụ Hà.

Bà cụ cố ý dùng lời nói kích động khiến tất cả mọi người nổi giận. Những lời đó càng là cố ý nói ra.

Những lời lẽ này, chẳng phải vừa hay cũng tương đồng với nghệ thuật nói của Âm tiên sinh và Thẩm Kế đối với tôi sao?

Còn Thẩm Kế thì không hề đi đến bên cạnh bà cụ Hà.

Cô ta cũng chẳng trả lời.

Bà cụ Hà thì cũng chẳng mở miệng nữa, Trần mù bình thản nói một câu: “Sư phụ tôi coi như từng cứu mạng của Thẩm Kế, chứ không nó đã chết trong tay tên đạo sĩ đó rồi, đến nó cũng chẳng tin được sư phụ tôi, thì sao lại bảo Thập Lục phải tin được các người? Trên núi Kế Nương nguy hiểm trùng trùng, Âm tiên sinh, ông có chút làm khó người khác rồi. Thậm chí khiến tôi phán đoán, ông biết Thập Lục không có sở trường từ chối, nên cố ý làm thế.”

Cũng chính vào lúc này, tất cả cảm xúc trên mặt Âm tiên sinh đều tan đi.

Thay vào đó là một nụ cười, ông ta bước lên trước hai bước, đến gần trước mặt tôi, trong mắt toàn là vẻ thân thiện.

Đồng thời ông ta cũng nhìn qua Trần mù và bà cụ Hà, thở hắt ra một hơi dài, nói: “Ý của hai vị, tôi cũng hiểu rồi, có điều trong chuyện này, vẫn có nhiều hiểu lầm, nếu như tôi có ác ý đối với Thập Lục, thì ban đầu đã không cùng cậu ta đi tìm Dương Hạ Nguyên, mà là thúc giục cậu ta tới núi Kế Nương rồi.”

“Sau khi cậu ta về Nội Dương xong, cũng sẽ không cho cậu ta có thêm thời gian để phát sinh thêm rắc rối, sau khi cậu ta hao tổn Thọ Nguyên, tôi cũng chẳng có lý do đi lấy Thi đan. Cứ để cậu ta lên núi Kế Nương liều mạng giúp đỡ là được.”

“Đã nói rõ ràng rồi, thì quy tắc cưới chồng có thể bỏ qua, tôi sẽ nói chuyện với những người khác ở trong thôn, tất cả làm đơn giản.”

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù, chằm chằm nhìn Âm tiên sinh.

Cứ thế giằng co sắp đến một phút, lão mới gật gật đầu: “Hợp lý hợp quy tắc.”

“Đi thôi Thập Lục.” Bà cụ Hà giơ tay ra kéo lấy tay tôi, định đưa tôi rời đi.

Kết quả hai chục người kia lại không tránh đường, trong tay bọn họ không hẹn mà đều cùng lấy đồ nghề ra, sự giận dữ trong ánh mắt nhìn bà cụ Hà không hề giảm bớt.

Âm tiên sinh đột nhiên mở miệng nói: “Chưa được đi vội.”

“Hử?” Nếp nhăn trên mặt bà cụ Hà trở nên nhiều hơn chút ít, mép bà cụ nhếch lên, nửa cười nửa không nhìn sang Âm tiên sinh.

Ngay tiếp đó, Âm tiên sinh nhìn quanh đám người đó một vòng, lạnh giọng nói: “Vô lễ với khách quý, ra ngoài hết, đợi luật tộc trừng phạt!”

Tôi suýt nữa còn tưởng Âm tiên sinh là lễ trước binh sau, kết quả ông ta lại đuổi đám người đó đi.

Cái người mở miệng chửi bà cụ Hà là mụ già chết tiệt đó đứng ra, vẻ mặt hắn giận dữ, chỉ vào bà cụ Hà đang định nói.

Âm tiên sinh liếc Thẩm Kế một cái.

Thẩm Kế mới nén vẻ tức giận trên mặt, bước đi lên trước, đuổi đám người đó ra khỏi sân.

Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt, Âm tiên sinh chỉ vào cái đỉnh lớn kia, nói: “Tìm Thập Lục tới cũng là có hai chuyện, một là thương lượng về tập tục Kế Nương cưới chồng, nếu hai vị không đồng ý, tôi cũng cảm thấy có chút không ổn, cần bỏ thì bỏ đi.”

“Chuyện thứ hai, là về cái Thi đan bị Thập Lục nuốt, tôi vẫn quyết định thử lấy ra ngoài. Lúc đó tôi cũng có nói qua, cậu ta không già nua như Dương Hạ Nguyên, thể chất cũng không đủ để chịu đựng Thi đan, sinh khí rỉ ra ngoài là sẽ có nguy hiểm.”

Trần mù ngoảnh đầu lại nhìn đối mặt với tôi, bà cụ Hà cũng nhìn sang tôi.

Kỳ thực trước mắt tôi chẳng cảm thấy có vấn đề gì, nhưng tôi biết đây là ẩn họa. Nếu Âm tiên sinh có cách, thì có thể thử.

Tôi gật gật đầu, nói một chữ được.

Âm tiên sinh bảo tôi cởi bỏ áo khoác, vào trong cái đỉnh đồng đó.

Trong đỉnh đổ đầy nước, trong đó còn có không ít nước đá, ở nơi cao so với mực nước biển, nhiệt độ lại thấp, giây phút vào trong, tôi lạnh đến mức tay chân đều sắp tê cứng hết cả.

Có điều giây tiếp theo, trong cơ thể lại có một luồng khí ấm không tả ra được lượn lờ quanh quẩn, cái cảm giác lạnh băng đó ngược lại bị giảm bớt đi.

Tôi chú ý đến bên rìa cái đỉnh cũng có không ít phù văn, những phù văn này vừa cổ kính vừa huyền diệu, cơ mà nhìn không hiểu.

Lúc này tôi lại nghĩ, bản thân có phải vẫn quá thận trọng không?

Âm tiên sinh nếu đúng là toan tính ám hại tôi, thì sau khi tôi chết, ông ta cũng có thể lấy Thi đan đi, không cần thiết phải thêm hành động này?

Nhưng việc đã tới nước này, nói nhiều cũng vô ích, thận trọng chẳng hại gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận