Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 351. MẶC THỦ THÀNH QUY*

Chương 351. MẶC THỦ THÀNH QUY*


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi vừa nghĩ đến đây, còn chưa kịp hỏi ra thành lời.

Thì Lưu Văn Tam đã hừ một tiếng, mở miệng nói: “Nó dám động đến Thập Lục, chúng ta liều mạng với nó, xem xem là thủ đoạn đoạn xác của người vớt xác lợi hại, hay là trảm tang chú của nó dữ.”

Trần mù khép hờ mí mắt, lão cũng không tiếp lời.

Lại nhìn sang phòng tôi một cái, rồi mới nói: “Thập Lục, đi viết thêm cho mẹ mày một bức thư người chết, chú gửi qua. Tuyệt đối đừng để mẹ mày xuất hiện trước mặt thằng Liễu Dục Chú đó lần nữa, để tránh gây thêm rắc rối.”

Lời nhắc nhở này lại khiến tôi tỉnh ngộ ra, Liễu Dục Chú thấy tôi là âm sanh tử đã không vừa mắt rồi, sợ là nhìn thấy mẹ tôi, là phải rút kiếm ngay.

Vội vàng vào phòng, mẹ tôi quả nhiên không ở trong phòng tôi.

Mẹ chắc chắn cũng đã có sự phát hiện nên mới rời đi.

Tôi lại viết xong một bức thư người chết, cầm ra đưa cho Trần mù đem đốt, không xảy ra thêm bất cứ biến cố gì cả.

Bức thư cùng với tiền âm phủ cùng bị đốt thành tro, đại biểu cho việc mẹ tôi đã nhận thư, đã biết tình hình rồi.

Bị một loạt sự việc này kéo dài, thời gian đã gần đến lúc trời sáng, chỉ có điều nhà họ Cẩu cấu tạo đặc biệt, vẫn không có mấy ánh mặt trời, chỉ có thể dựa vào đèn chiếu sáng. Ai về phòng nấy nghỉ ngơi, ngủ một giấc tỉnh lại, đã quá mười giờ sáng rồi.

Tôi còn là bị Cẩu Hoàng gõ cửa gọi dậy nữa.

Lưu văn Tam với Trần mù đã tỉnh rồi, người làm nhà họ Cẩu đưa đồ ăn sáng tới, bọn họ cũng đang ăn sáng.

Độ cao của Bá Châu so với mực nước biển không thấp, cho dù là ăn sáng, thức ăn cũng đều là các món ăn nhiều calo như trà váng sữa, lòng bò..., điểm này gần như tương tự với Lương Châu.

Cẩu Hoàng đứng ở bên cạnh, cũng đang nói sáng hôm nay lẽ ra phải xuất phát sớm một chút đi Huyền Hà vớt đồ, kết quả bởi vì biến cố đêm qua, dẫn đến việc làm lỡ lời gian.

Giờ xuất phát bị đẩy lùi đến trưa, gia chủ nhà hắn cũng muốn gặp mặt chúng tôi, đồng thời hóa giải một chút mâu thuẫn xung đột giữa chúng tôi và Liễu Dục Chú.

Tôi không tiếp lời, Lưu Văn Tam nhấp một ngụm rượu, vỗ vỗ bàn nói: “Đồ có thể vớt, tao với Thập Lục sẽ xuất toàn lực, đây cũng là điều kiện mà chúng ta đã thỏa thuận trước rồi, nhưng cái thằng đạo sĩ chết tiệt kia đêm qua chửi người, thì đấy là nó mồm chó có vấn đề, còn về thái độ của Thập Lục cũng đã nói rồi, nếu như bởi vì chuyện này mà còn tới khuyên bọn tao, thì chẳng có gì để nói cả.”

Cẩu Hoàng cũng vẫn cười cầu hòa, nói cũng chẳng phải là chuyện này, mà là thương lượng việc liên quan đến Từ Bạch Bì.

Ánh mắt tôi ngưng lại.

Lưu Văn Tam lại xì một tiếng nói: “Cái loại đấy, để tự mình nó....” Lão còn chưa nói hết, Trần mù đã ngắt lời lão: “Có thể nói chuyện được.”

Lưu Văn Tam nhíu mày một cái, tôi thì lại hiểu ý tứ của Trần mù, lão vẫn là định trong tình huống có thể đối phó với Từ Bạch Bì, thì phải đối phó với lão ta.

Tôi kéo Lưu Văn Tam một cái, đánh mắt ra hiệu, lão thấy vậy mới không phản bác.

Ăn sáng xong, trong bụng đã có đồ ăn, tinh khí thần cũng sung mãn hơn nhiều.

Cẩu Hoàng dẫn chúng tôi ra ngoài, tại sảnh chính chỗ cổng chính vào nhà họ Cẩu, lại gặp Liễu Dục Chú.

Gã đã thay một chiếc áo đạo sĩ khác, không còn vẻ nhếch nhác đêm qua nữa.

Ánh nắng từ ngoài cổng chiếu rọi vào trong sảnh chính, Liễu Dục Chú vừa hay đứng ở trước cổng, bị ánh nắng chiếu lên người, tôi có thể nhìn rõ tướng mặt của Liễu Dục Chú.

Đêm qua sự tình cấp bách, cộng thêm ánh sáng không tốt, tôi nhìn không được rõ.

Ngoài việc hai đường lông mày của gã như kiếm bay lên, đại biểu cho việc tính cách mạnh mẽ ra.

Trán hắn còn hơi hơi nhô về phía trước, vành tai hơi nhọn, lông mày có ngược hướng, hơn nữa ấn đường còn có đường vân loạn!

Mí mắt tôi không khống chế được mà giật giật mấy phát, kiểu tướng mặt này, trong Cốt tướng có giải thích.

Trán dô ra trước chỉ biết lý, tai nhọn mày ngược chống vô tội, mặc thủ thành quy in vân loạn.

Ý của câu nói này chính là, người trán dô ra trước thì tính cách cứng đầu đến cùng, chỉ cần có một phần lý là tuyệt đối không chịu lùi bước, còn tai nhọn lông mày ngược thì là tính cách cực đoan, gặp chuyện thuận lợi thì ngông cuồng không tả, nếu như không thuận lợi thì căm hận cáu kỉnh, đem tất cả cái sai đổ hết lên đầu người khác, còn có xu hướng bạo lực.

Câu cuối cùng đó thì là bao quát tất cả tính cách, mặc thủ thành quy, chết không nhận sai.

Cái kiểu tướng mặt của gã Liễu Dục Chú này, muốn nói chuyện đạo lý với gã, sợ là còn khó hơn lên trời!

“Liễu đạo trưởng.” Cẩu Hoàng cười cười lên tiếng chào hỏi.

Ánh nhìn của Liễu Dục Chú thì lại hướng lên trên người tôi, vừa hay tôi cũng đang nhìn gã, bèn thành bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của gã sắc bén như mũi tên nhọn, giống như muốn xuyên thấu nội tâm tôi vậy.

Lưu Văn Tam thì đến trước mặt tôi, lão khạc một tiếng, bộ dạng định nhổ đờm.

Gã Liễu Dục Chú kia nhíu mày một cái, bước sang bên cạnh hai bước.

Lưu Văn Tam cười hề hề nói một câu: “Thập Lục, không phải sợ nó, chú Văn Tam đờm đặc, chuyên nhổ bọn mãng phu không chịu theo đạo lý.”

Lời này của lão, rõ ràng là đang chỉ chó mắng mèo.

Tuy tôi không nói vấn đề tướng mặt, nhưng loại người thành tinh như Lưu Văn Tam, đương nhiên cũng có thể nhìn ra vài phần kỳ quặc.

Sắc mặt của Liễu Dục Chú liền trở nên khó coi.

Cẩu Hoàng vội vàng khuyên bảo đôi câu, xong bảo chúng tôi ngồi xuống trước, gia chủ nhà hắn lập tức tới ngay, rồi bàn bạc về chuyện liên quan đến Từ Bạch Bì.

Ba người chúng tôi qua phía bên trái của sảnh chính, ở đây đặt một dãy ghế gỗ, ngồi xuống xong bèn có người làm của nhà họ Cẩu đem trà tới.

Liễu Dục Chú thì ngồi ở phía bên phải, vừa vặn đối diện với chúng tôi.

Chỗ trên đầu nhất của sảnh chính là một chiếc ghế bành, khí thế đầy đủ.

Phía sau ghế bành là một tấm bản đồ, không phải là sơ đồ đơn giản, mà là dạng sơ đồ toàn cảnh của Huyền Hà được điêu khắc nổi lên!

Dạng kiểu cách và thế thái này của nhà họ Cẩu, giống như là coi Huyền Hà thành của nhà bọn họ vậy.

Vừa qua hai ba phút, thì lối vào của một con đường nhỏ ở bên cạnh, mấy người làm nhà họ Cẩu vây lấy một ông già bước ra.

Ông ta giống với những người khác, cũng là mặc quần áo vải thông thường, trên đầu quấn một vòng mũ trắng.

Thân người hơi có chút còng, tuổi tác nhìn trông không còn trẻ nữa, trên da mặt cũng đã có vết đồi mồi.

Ông ta có một khuôn mặt tròn, hơi có vài phần giống với Cẩu Hoàng.

Cung tiền tài dày, ấn đường tròn đầy, thiên tròn địa vuông, dái tai tròn trịa, xương gò má nổi mà không nhọn, môi không mỏng cũng chẳng quá dày, cung âm chí phía dưới bọng mắt cũng đầy đặn, nhân trung dài hẹp, tóc vẫn còn có một chút màu đen.

Người này chắc chắn chính là gia chủ nhà họ Cẩu!

Tướng mặt của ông ta là tiền nhiều thọ lâu, khai chi tán diệp, con cháu đầy nhà.

Chẳng trách nhà họ Cẩu đời này nằm trong tay ông ta, cho dù xảy ra chuyện như thế kia của Mạnh Hân Thư, mà vẫn không khiến gia tộc lụi bại.

Kiểu tướng mặt này, mệnh số là thế, ông ta là người có vận may lớn bảo hộ.

Mạnh Hân Thư muốn phá nhà họ Cẩu, khả năng quá thấp...

“Bỉ nhân Cẩu Tam Đường, sớm đã nghe qua đại danh của ba vị, người vớt xác sông Dương Lưu Văn Tam, Âm dương tiên sinh La Thập Lục, cùng với người lái xe dẫn đường âm mạng cứng như lửa thiêu Trần mù.”

“Nghe danh không bằng gặp mặt, ngưỡng mộ rồi.” Cẩu Tam Đường bước đến trước mặt chúng tôi, còn cười bắt tay, biểu thị thiện chí, trong lời lẽ toàn là sự coi trọng đối với chúng tôi.

Tôi chẳng biết phải tiếp lời như thế nào, Lưu Văn Tam và Trần mù cũng chẳng mở miệng.

Cẩu Tam Đường cười lên, nếp nhăn trên khuôn mặt tròn càng nhiều hơn, mắt đã sắp thành một đường rãnh rồi.

“Biến cố đêm qua, Cẩu Hoàng đã nói qua với tôi rồi, chuyện của Hà Dậu Dân, chúng ta tạm thời không nhắc đến, Mạnh Hân Thư nếu đã có quen biết với Âm dương tiên sinh, thì chuyện này đương nhiên không có lý gì bảo các anh ra tay nữa.”

“Chuyện này, chúng ta bàn bạc sau được chứ?”

“Hôm nay tôi muốn ba vị, cùng với Liễu đạo trưởng bàn về chuyện của lão Từ Bạch Bì kia.”

[Giải thích từ dịch giả]

Mặc thủ thành quy: Mặc Tử thời Chiến quốc có sở trường thủ thành, nên đời sau dùng ‘Mặc thủ thành quy’ để biểu thị việc bảo thủ tuân theo nếp cũ, không chịu đổi mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận