Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 339. THÙ LAO HẬU HĨNH

Chương 339. THÙ LAO HẬU HĨNH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Ánh trăng đã tối mờ hơn không ít, mà chiếu rọi vào trong cái rương, vẫn cứ toát ra một thứ ánh sáng màu vàng.

Bên trong cái rương sắt, hóa ra xếp đầy ắp toàn là ‘cá vàng to’!

Tôi nuốt một miếng nước bọt, mới hiểu ra tại sao Phùng Khuất lại phải canh ở đây, còn nói cái thứ này bỏng tay khó nhằn...

Nguyên cả một rương vàng ròng, cái kiểu tiền tài vô cớ thế này, lại chẳng bỏng tay khó nhằn à!

Hà Thái Nhi cũng bị dọa cho không nhẹ, cũng chẳng nói thành tiếng.

Lưu Văn Tam từ đầu đến cuối đều to gan, lão ngẩn người bước đến bên cái rương sắt, lấy một thỏi ‘cá vàng to’ ra, dùng răng cắn một phát.

“Đ-t... hàng thật...”

Mặt Phùng Khuất cũng mất tự nhiên.

Hắn cười khổ nói một câu: “Chuyện này quái không chịu được, nguyên một rương vàng ròng như thế này, là con số trên trời rồi, mấy người đó tôi cũng chẳng quen biết, rương mở toang hoác đặt ở đây, nhỡ mà có người mò vào thì xử kiểu gì, tôi liền ở cạnh canh chừng không dám động vào luôn, một mình tôi cũng chẳng khiêng nổi.” Phùng Khuất lại giải thích một câu.

Tôi hít sâu một hơi, cũng bước đến phía trước cái rương sắt, cúi đầu nhìn ‘cá vàng to’ ở trong rương, một lớp đã có mười mấy thỏi, cả một rương, tính ra phải trên trăm thỏi.

Đây là do ai đem đến vậy?

Tôi lại cảm giác, không mấy khả năng là lão góa với thằng điên nhà họ Vương.

Thêm nữa đây là vàng thật, còn hại được người chắc?

“Thập Lục, đến giúp một tay, lôi vào trong phòng trước đã.” Lưu Văn Tam gọi tôi một tiếng.

Tôi do dự một chút, mắt nhìn bà cụ Hà không mở miệng, liền lên trước giúp đỡ.

Rương sắt quá nặng, hai người chỉ có thể miễn cưỡng khiêng lên.

Phùng Khuất cũng cùng giúp, mới hơi nhẹ nhàng hơn một chút.

Vào đến trong phòng, Hà Thái Nhi mới nhỏ giọng nói một câu: “Văn Tam... Chuyện này quái không chịu được, ai vô duyên vô cớ tặng vàng ròng chứ, mà chỗ này còn là con số không nhỏ, khả năng là lão góa... Vẫn cứ cẩn thận một chút là tốt nhất.”

“Lão đã chết hẳn rồi, thằng điên kia đầu cũng mất rồi, lấp đất xong, còn gây được loạn gì nữa?” Lưu Văn Tam mò ra một chai Nhị Oa Đầu, nhấp một ngụm, lại châm một điếu thuốc.

“Cái rương chết mẹ gì này, là từ dưới nước vớt lên, nếu như là lão góa, thì chắc chắn là nhắm vào Thập Lục.”

“Còn cái rương này là nhắm vào tôi.”

Khói trắng uốn lượn quanh đầu, Lưu Văn Tam mới chăm chú lôi đống ‘cá vàng to’ kia từ trong rương ra.

Nhưng những lời này của lão lại khiến tôi kinh người.

Ở trong sân Lưu Văn Tam cũng từng nói, cái rương sắt này ngâm trong nước thời gian không hề ngắn.

Đám người đó đúng là nhắm vào lão thật? Để bao nhiêu vàng ròng lại thì là vì cái gì?

Trong nháy mắt, Lưu Văn Tam đã lấy hết non nửa số ‘cá vàng’ ra, sau đó mới chép miệng một cái.

Lúc lão đưa tay lên, thì lấy ra một bao thư bằng giấy thô. Sau khi tiện tay gỡ miệng bao ra, liền lấy bên trong ra một bức thư.

Bập bập mấy nhát, điếu thuốc của Lưu Văn Tam đã cháy đến gốc, lão lại châm một điếu nữa.

“Chú Văn Tam, viết cái gì thế?” Tôi không nhịn nổi, hỏi một câu.

Điếu thuốc thứ hai của Lưu Văn Tam hút hết một nửa, mới nhíu mày nói: “Có người mời chú xuống nước, chỗ ‘cá vàng’ này là thù lao.”

Tim tôi đập điên cuồng, mất tự nhiên nói: “Vớt xác gì, đưa nhiều vàng như thế này, nhà họ Phùng sợ là cũng chẳng tùy tiện lấy ra được từng này vàng.”

Lưu Văn Tam lại bập bập hút thuốc, lão hút liền năm sáu điếu, Hà Thái Nhi cũng hoảng không chịu được, bà cụ Hà ngồi trên ghế, vắt chéo cái chân bó, tay khe khẽ gõ lên đầu gối.

Lúc tôi không nhịn được định hỏi ra miệng, thì Lưu Văn Tam mới tiếp tục mở miệng.

“Không ở sông Dương, bên Bá Châu có cái Đường Trấn, bên đó có một gia tộc họ Cẩu, chuyên dựa vào việc vớt tiền tài của người chết dưới sông Huyền Hà mà phát tài, vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà cũng là ở đấy.”

“Nếu như chú tính không sai, thì giết chết hai vợ chồng Hà Dậu Dân và Mạnh Hân Thư, chính là người nhà này.” Lời của Lưu Văn Tam thật kinh người!

Lập tức liền khiến tôi nhớ đến chuyện của Mạnh Hân Thư!

Lúc đó Hà Tiên Thủy nói rất rõ ràng với tôi, gia tộc đó nhắm đến bản lĩnh của Hà Dậu Dân, đưa ra thù lao hậu hĩnh mời hắn xuống nước.

Kết quả Hà Dậu Dân biết là thứ gì xong, liền kiên quyết không ra tay nữa.

Cũng chính vì vậy, người nhà đó mới đến nhà, bắt Mạnh Hân Thư đi, lấy đó để ép buộc Hà Dậu Dân.

Cái ngòi lửa này mới dẫn đến việc Hà Tiên Thủy bám theo, Mạnh Hân Thư chết đuối thành mẫu tử sát.

Mạnh Hân Thư bảo tôi đỡ âm linh, chính là định đỡ âm linh xong thì đi báo thù!

Từ Bạch Bì chen một chân vào, mới dẫn đến việc làm loạn kế hoạch dự định của Mạnh Hân Thư.

Cũng chẳng biết lúc này Mạnh Hân Thư và Từ Bạch Bì thế nào rồi.

Nghĩ đến đây, lòng tôi càng bức bối vô cùng.

Nhà họ Cẩu này lại còn nhắm đến Lưu Văn Tam!

Một rương ‘cá vàng’, đúng là tiền nhiều lễ nặng! Nếu như Lưu Văn Tam không đồng ý, kết quả có thể dễ dàng thấy được.

Chỉ là việc này, lại không thể tùy tiện giúp được.

“Chú Văn Tam, Hà Tiên Thủy từng nói, Hà Dậu Dân không đồng ý xuống nước, cũng bởi vì giúp vớt cái thứ đó là sẽ phá hoại phép tắc của ông tổ nghề, anh ta không dám, vớt là sẽ mất mạng... Chuyện này, chúng ta còn phải bàn bạc thêm.”

Thở hắt ra một hơi, tôi tiếp tục nói: “Hai anh em nhà họ Hà thế hèn lực mọn, nhưng chúng ta thì khác, mời cả chú Trần qua đây, rồi cho nhà họ Phùng điều người đến, cộng thêm Hà thần bà, bất kể nhà họ Cẩu gia nghiệp lớn đến đâu, cũng phải liệu mà cân nhắc.”

Lưu Văn Tam gật gật đầu, lão dụi tắt thuốc, thần sắc rõ ràng có tâm sự, giống kiểu như người mất hồn vậy.

“Trời sắp sáng rồi, ngủ một giấc đã, nghỉ ngơi đủ rồi nói sau.” “Thái Nhi bà lúc nào cũng phải ở cùng với mẹ vợ, đều đi nghỉ đi.” Lưu Văn Tam trầm giọng dặn một câu.

Tôi hơi hơi thở phào.

Kỳ thực thứ tôi sợ là Lưu Văn Tam sẽ bị đống vàng trong rương này mê hoặc.

Cũng may, lão ngoài việc không tuân quy tắc ở sông Dương ra, thì những đạo lý khác vẫn biết minh bạch.

Trước khi về phòng, tôi lại bảo Phùng Khuất về thành phố Nội Dương một chuyến, đón Trần mù qua đây, còn dặn dò bảo lão đưa theo cả ngao sói.

Rõ ràng, bà cụ Hà có ngoảnh đầu nhìn tôi một cái, bà cụ cũng chẳng nói gì thêm.

Về đến trong phòng, tôi gần như nằm vật ra ngủ luôn.

Bởi vì quá mệt mỏi, tôi ngủ rất sâu, rất say.

Tôi ngược lại mơ một giấc mơ, ở bên rìa bãi lau Liễu, cái căn nhà cô đơn đó đã xây xong.

Lúc nào cũng có dân thôn canh chừng ở cổng, không cho người vào trong.

Lờ mờ, cứ nghe thấy bên trong có tiếng la hét và xin tha của lão góa với thằng điên nhà họ Vương.

Còn tôi và mẹ tôi thì ở chỗ mép nước, mẹ cúi đầu xuống, tôi thì đang gội đầu cho mẹ.

Đồng thời, mẹ còn thay một bộ quần áo liệm sạch sẽ khác.

Giấc mơ này rất ngắn, nhưng cũng khiến tôi rất hoảng hốt.

Bởi vì mẹ tôi gội đầu xong, còn chưa đứng dậy, thì từ phần đất bên cạnh đã thò ra một cái tay, cứ thế lôi mẹ xuống phía bên dưới căn nhà cô đơn, cũng bắt làm móng nhà...

Tôi bừng tỉnh lại, thở dốc từng đợt.

Trong phòng ánh nắng chói chang, tôi ôm lấy trán, rồi nheo mắt lại, lúc này mới hơi thấy đỡ hơn chút.

Hà THái Nhi vừa hay cũng bước vào phòng tôi, trên tay bà ta còn cầm một bộ quần áo nữ.

“Thập Lục, mày mới chưa ngủ được bao lâu mà, cứ nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi.”

“Đúng rồi, mày lúc trước chẳng phải hỏi dì lấy quần áo à, đây là một bộ quần áo nhập liệm, mẹ mày chắc là mặc được.”

“Đúng rồi, dì Thái trước đây từng học trang điểm nhập liệm, đêm nay mày gọi mẹ mày ra, dì Thái cũng giúp mày, thu xếp đỡ chút cho mẹ mày.” Trong vẻ hiền hòa của Hà Thái Nhi còn kèm theo nụ cười nhẹ.

Dường như chuyện đêm qua, không hề khiến bà ta lo lắng bao nhiêu vậy.

Tôi gật gật đầu, cũng cảm kích nói một tiếng cảm ơn dì Thái.

Lúc này đầu óc vô cớ lại thấy tỉnh táo.

Tôi mở miệng nói: “Tạm thời không ngủ nữa, dì Thái, mọi người ở nhà đừng đi đâu cả, cháu phải ra bên chỗ bãi lau Liễu xem xem, phải đảm bảo lão góa và thằng điên nhà họ Vương đừng có xảy ra vấn đề gì.”

Nói rồi, tôi liền lật người ra khỏi giường.

Lưu Văn Tam nằm bò bên trên nóc nhà, đang sửa cái lỗ hổng bị thằng điên nhà họ Vương làm thủng trên mái nhà phòng tôi.

Bước ra khỏi cửa phòng, cũng nhìn thấy bà cụ Hà đang nằm sưởi nắng trong sân.

Lưu Văn Tam nhảy xuống, xong mới nói một câu: “Thập Lục, chú đi cùng mày, còn phải đem quan tài với con lợn chết kia qua, chôn cùng với lão góa nữa!”

Tôi do dự một chút, nói một mình tôi đem đi là được, bảo Lưu Văn Tam cũng đừng đi lung tung, vẫn không thể xem thường nhà họ Cẩu được.

Đúng vào lúc này, trưởng thôn lại thở hồng hộc bước vào trong cổng.

“La âm bà, Văn Tam, hai người vẫn phải qua bãi lau Liễu ngó lại tý, đúng là quái không chịu được, cái lão què đấy chẳng phải đã chết rồi sao, ban ngày ban mặt mà vẫn có đàn ông bị trúng tà, đang quỳ dưới đất kêu đau chân kìa.”

“Mắt nhìn người này sắp đau chết mất rồi, cứ thế này cũng chẳng ra sao cả, mấy người phải qua phá cái tà này đi á! Còn nữa, cái nhà cô đơn này xây như thế nào, La âm bà cũng chẳng nói rõ ràng, có phải kiêng kỵ gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận