Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 154. DƯỚI KÈ ĐẬP SÔNG

Chương 154. DƯỚI KÈ ĐẬP SÔNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Lưu Văn Tam hoàn toàn không giống với Trần mù, có lúc lão rất dễ bốc đồng.

Trần mù thì vào thời khắc then chốt sẽ bất chấp mạng sống.

Hai người bọn họ, bất kể là ai lộ ra bộ dạng này, đều quyết không phải là chuyện dễ xử lý...

Đặc biệt là lúc này sông Dương còn ở trong trạng thái này, nhỡ mà Lưu Văn Tam bị kích động mà xuống sông.

Thì chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?

Tôi vừa mới dứt lời.

Lư Văn Tam lại nhìn chằm chằm vào đám chết đổ dưới sông.

Giây phút đó, ánh mắt lão trở nên vô cùng sắc bén.

“Thập Lục, mày chắc được mấy phần?” Lưu Văn Tam đột nhiên hỏi tôi.

Tim tôi đập nhanh thình thịch, lập tức lắc lắc đầu: “Chú Văn Tam, cháu phải xuống sông nhìn xong mới biết phải làm thế nào, bây giờ vẫn không dám chắc bao nhiêu, mà rõ ràng cũng không phải là thời điểm tốt để xuống sông.”

“Sát dưới sông đều bị kinh động rồi, phải đợi chúng tản đi đã mới được.” Tôi vội vàng giải thích.

Lưu Văn Tam đột nhiên cười cười, nói: “Không cần đợi chúng nó tản đi, đây cũng là một cơ hội để xuống sông.”

Tôi ngạc nhiên, nhíu mày nói làm gì có chuyện là cơ hội tốt được? Lần trước cả sông chết đổ tụ tập lại, đã suýt chút nữa khiến lão bàn giao lại dưới sông Dương.

Lưu Văn Tam mới giải thích với tôi, bảo tôi là lần trước sát dưới sông bị kinh động, là bởi vì lão dùng mỡ xác chết, chết đổ muốn lên thuyền, cầu lão kêu oan.

Còn lần này, là do ban nãy bị hai thứ người chẳng phải người quỷ không phải quỷ kia kinh động.

Thứ bọn chúng muốn, là hai cái thứ kia, lúc này sông Dương ngược lại sẽ rất an toàn.

Đương nhiên, loại trừ vị trí hai cái thứ kia rơi xuống sông ra.

Lưu Văn Tam chỉ chỏ ra hiệu.

Lúc này, chỗ mặt nước đó đã âm u, kinh khủng tột cùng.

Dưới ánh trăng, nước phía dưới chỗ mặt sông đó hoàn toàn bị đầu tóc dày đặc lấp kín.

Xuống dưới nữa vẫn còn không biết bao nhiêu là chết đổ!

Với xác nổi với xác chìm!

Hà Thái Nhi cũng dừng lại ở phía dưới cầu tàu, bà ta cắn môi, tay nắm lấy hai bên vạt áo, nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam hướng về phía bà ta cười cười, lại nhặt trảm quỷ đao dưới đất lên, mài mài lưỡi dao vào bên rìa cầu tàu, nói: “Nếu như tôi có thể đưa con trai lên bờ, hứa rồi nhé, lại sinh đứa nữa! Bất kể trai gái, chúng ta cũng nuôi nấng tử tế!”

Hà Thái Nhi không nói gì.

Chỉ là nước mắt hoàn toàn rơi như rèm ngọc đứt dây.

“Thập Lục, chú Văn Tam lần này, chỉ còn trông mong vào mày thôi!” Ngay tiếp đó, Lưu Văn Tam cũng gọi tôi một tiếng, rồi bước đi về phía đầu kia của con đập.

Tôi hoàn hồn lại, xoa xoa chỗ cẳng tay ban nãy bị đập đến tê dại.

Lúc này tuy rằng đã đỡ hơn mấy phần, có cảm giác rồi, nhưng đầu óc tôi vẫn còn có chút đơ đơ.

Ban nãy ăn một gậy, vẫn chưa hoàn toàn hồi người lại.

Có điều tôi cũng nghĩ thông rồi.

Lưu Văn Tam chắc sẽ không nói bừa, lần này sát dưới sông bị kinh động, cả sông chết đổ bị thứ khác thu hút sự chú ý, có khi đúng là một cơ hội tốt thật!

Ngẫu nhiên mà thành cơ hội trời cho!

Hai người chúng tôi xuống sông, sẽ không gặp trở ngại khác, chỉ cần có thể khắc phục vấn đề của xoáy nước, là có thể xuống tới phía dưới kè đập.

Một là Lưu Văn Tam đã từng xuống dưới, hai là tôi cũng có nhận thức thực tế đối với xoáy nước, tính nguy hiểm của nó thực ra không lớn.

Về lại trên thành đập, lại lần nữa tới vị trí ban nãy.

Hà Thái Nhi cũng đi theo sau tôi và Lưu Văn Tam lên đập.

Lưu Văn Tam thì lại hỏi tôi phải làm thế nào?

Đồng thời với lúc nói, lão cúi đầu nhìn xuống cái sơ đồ đập lớn hình móng ngựa mà ban nãy tôi vẽ.

Tôi hít sâu một hơi, tư duy cũng triệt để hồi phục lại.

Lúc này nếu đã xuống sông! Chúng tôi phải chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cùng với đối sách ứng biến.

Nghĩ ngợi chốc lát, tôi liền mở miệng nói luôn: “Sông Dương là Can long nhỏ, con đập sông Dương này là để chia cắt luồng nước, còn gọi là Can long thành tường, đạt được mục đích khống chế sông Dương, đồng thời lại tụ tập long khí, hình thành một bố cục phong thủy lớn cho thành phố Nội Dương sử dụng!”

“Những xoáy nước này, người bình thường nhìn giống như là hố sâu do hút cát, trên thực tế, lại là chỗ kỳ diệu của phía dưới chân đập!”

Cùng với việc nghe tôi nói, ánh mắt của Lưu Văn Tam cũng bắt đầu sáng lên.

Lão cũng không lên tiếng ngắt lời tôi.

Đương nhiên, Hà Thái Nhi rõ ràng nghe không hiểu, trong mắt vẫn đầy ngơ ngác.

Tôi tiếp tục nói: “Giới thủy chặn rồng tới, chú Văn Tam chắc có nghe qua chứ?”

“Thành phố Nội Dương có một bố cục phong thủy như vậy, có được long khí của sông Dương, lại bình ổn dòng chảy đổ vào nông nghiệp, phát triển cực nhanh, nhưng cũng không thể khiến toàn bộ long mạch cắt đứt tại đây. Con đập có tác dụng xả nước, khi nước sông trên thượng du quá đầy, hoặc khi lũ lụt, thì dùng đập xả lũ.”

“Trong lúc này, cũng không thể khiến toàn bộ hạ lưu bị cắt nước, đập lớn không giống như đập nhỏ có thể xả nước bất cứ lúc nào, vậy nên bên dưới con đập Giang Đê này, nhất định có một dòng nước tuần hoàn, đem Can long sông Dương phân chia thành nhiều dòng chảy nhỏ, một bộ phần từ dưới đáy đập chảy ra, còn bộ phận kia thì chảy vào các kênh dẫn nước dưới hạ lưu, tưới vào đồng ruộng.”

“Những xoáy nước này, bèn là do lúc phân luồng dòng nước hình thành nên! Chú Văn Tam, con trai chú bị đè dưới chân kè đập Giang Đê, trên thực tế chắc là bị kẹt ở một cửa xả phân luồng nước nào đó!”

“Cháu giải thích như vậy, chú có hiểu không?” Nói một hơi, tôi không những đem tất cả những gì tôi duy đoán lúc trước nói tất ra.

Mà còn có cả những lý giải lúc này của tôi về bộ phận nội dung này của Trạch kinh, cũng giảng giải toàn bộ một lượt về việc lợi dụng đập sông Dương.

Trong mắt Lưu Văn Tam, từ sáng lên ban nãy, lúc này đã biến thành kinh ngạc, lão nhìn tôi thật lâu, sau đó thở hắt ra một hơi.

“Những thứ này quá sâu xa, chú Văn Tam mày nghe không hiểu toàn bộ, , chung quy lại là, con đập Giang Đê này là một bố cục phong thủy rất tốt, còn con trai chú, bị kẹt ở một vị trí nào đó của bố cục phong thủy này?”

Tôi gật mạnh đầu: “Có thể lý giải như vậy!”

Trầm ngâm một lát, tôi lại tiếp tục nói: “Nếu như nó không bị kẹt lại, thì khả năng là trôi xuống một nơi nào đó ở hạ du, hoặc là ở trong một kênh dẫn nước nào đó.”

“Chú Văn Tam, việc này cháu cũng không thể bảo đảm được, đợi xuống dưới xem xong, nếu như con trai chú không còn ở đó, chúng ta sẽ phải đi xuống hạ du sông Dương tìm, sợ là như vậy sẽ rất phiền phức.”

Tôi cũng đem những kết quả khả năng sẽ xảy ra nói với Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu, lão hơi khàn khàn giọng nói: “Khổ Nhi vẫn còn ở đó, xuống dưới xong, mày sẽ hiểu.”

Dứt lời, Lưu Văn Tam bèn bắt đầu tháo cuộn thừng ra, từ trước ngực bắt đầu buộc, cứ thế cho tới vị trí nút thắt dây thừng ở sau lưng.

Tiếp sau đó, Hà Thái Nhi cũng dùng cuộn thừng bà ta đem tới bắt đầu giúp tôi buộc lại.

Lưu Văn Tam dặn dò tôi, sau khi xuống nước, thì đừng có tự ý hành động, phải hành động theo lão.

Nếu lão bảo đi, là bắt buộc phải đi, không được phép mạo hiểm!

Nghe giọng điệu lúc này của lão, trong lòng tôi nhẹ nhàng được một nửa, lão sẽ không hành động bốc đồng, thế thì quá tốt rồi!

Hơn mười phút sau, chúng tôi mới xong tất cả các khâu chuẩn bị.

Lúc trước Hà Thái Nhi đi tìm người nhà họ Phùng lấy bình dưỡng khí, lúc này những thứ đồ đó, cũng đặt ở một bên.

Lúc đó bọn họ chỉ chăm chăm đi tìm tôi, cũng chẳng cầm đi.

Tôi đeo bình dưỡng khí lên, Lưu Văn Tam thì vỗ vỗ vai tôi, rồi lão lật người qua lan can, đầu hướng xuống dưới, hai cánh tay giơ ra phía trước, lao một phát xuống dưới lòng sông.

Tôi cũng học theo dùng động tác tương đồng nhảy xuống sông!

Lúc sắp xuống nước, tôi vô thức ngẩng đầu, trời xui đất khiến thế nào lại nhìn về vị trí phía trước.

Khoảng mấy chục mét phía ngoài, con trâu sắt đó... hóa ra đã ngóc được cái đầu trâu lên.

Vết gỉ sét lốm đốm dưới ánh trăng, toát ra một thứ ánh đỏ.

Nó... dường như đúng là muốn nổi lên thật!

trong lòng tôi hơi có chút bất an.

Có điều lúc này cũng đã tùm một cái, đâm xuống dưới lòng sông!

Vị trí chúng tôi nhảy sông, vừa đúng chỗ có một cái xoáy nước!

Đã có kinh nghiệm lần trước, thêm việc lần này đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi không hoàn toàn chống chọi, nên gần như không chịu đựng áp lực gì.

Lưu Văn Tam ở phía trước tôi một chút, đã chìm xuống dưới mấy mét.

Tôi đem tất cả suy nghĩ trong đầu, toàn bộ đều depn qua một bên.

Lúc này, quan trọng nhất là bên dưới kè đập Giang Đê!

Có xoáy nước đương nhiên sẽ có lực cuốn, tôi và Lưu Văn Tam nhanh chóng chìm xuống phía dưới đáy sông!

Mấy phút sau, dây thừng trên người, đột nhiên truyền lại một cảm giác căng cứng.

Bởi vì dây thừng buộc đằng sau lưng, nên lập tức lôi lại không cho chúng tôi tiếp tục tiến lên trước...

Cái lực kéo đẩy kia, bèn trở nên rất rõ ràng!

Còn tôi, thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến tột cùng!

Trước mắt tôi và Lưu Văn Tam, là một bức tường khổng lồ, vô cùng dày dặn!

Đây là bộ phận phía dưới mặt nước của đập sông Dương!

Bức tường này, là do hai bộ phận tổ hợp thành!

Bộ phận phía bên trên, có thể mở cửa cống, độ lớn của cánh cửa công này, nên không phải tôi được nhìn thấy, thì khó có thể tưởng tượng được, phải dùng một sức mạnh như thế nào mới có thể đẩy mở nó!

Còn bộ phận phía dưới, thì là chân móng của con đập!

Đá quặng được sử dụng cho cả con đập, trong làn nước hóa ra lại có ánh huỳnh quang nhàn nhạt, vậy nên khiến tầm nhìn của chúng tôi không gặp phải tý chút cản trở nào.

Chỗ chân móng, cũng là đá nham thạch được xếp chồng, chặt chẽ không kẽ hở.

Ở một số vị trí đặc thù, thì được đục một lỗ hổng.

Xoáy nước, đều chảy hướng vào trong những lỗ hổng đó! Lúc này trong ánh nhìn của chúng tôi, hình thành từng chiếc vòng xoắn rõ nét một!

Tim tôi đập mạnh đôi phát, nếu không phải trên người chúng tôi có dây thừng, sợ là đã bị hút vào trong rồi! Mà còn không thể phản kháng!

Cùng lúc này, Lưu Văn Tam lại chỉ về phía một vị trí.

Tôi hướng mắt nhìn qua.

Cảnh tượng nhìn thấy, khiến tôi giật nảy người!

Ở phía bên trên một lỗ hổng trong số đó, có một thanh mã tấu!

Thanh mã tấu đâm ngập sâu vào trong tảng đá ở bên rìa một cái lỗ hổng!

Còn bên trên nó, thì là một cái xác chết bé trai!

Trên người bé trai cũng mặc một bộ tiểu quái vải đay, rõ ràng là được cắt may riêng.

Thanh mã tấu đâm xuyên vào đá, đồng thời cũng đâm xuyên qua bộ tiểu quái bằng vải đay kia, khiến xác chết của bé trai bị treo ở bên rìa của lỗ hổng!

Nó không bị thối rửa một chút nào, nước da có màu xanh, dường như cũng có toát lên đôi chút ánh huỳnh quang vậy.

Đôi mắt vẫn mở, nhìn về phía trước một cách vô cùng trống rỗng.

Tôi nghiêng đầu nhìn Lưu Văn Tam một cái, mắt lão rất đỏ, nhìn chằm chằm, nhưng lại không có động tác gì khác...

Tim đập thình thịch như ở tận trên cổ, tôi bắt đầu nhìn kỹ phương vị bố cục của những lỗ hổng kia!

Nước là long mạch, sông Dương là tiểu Can long, cũng là phân nhánh từ đại Can long của hai con sông mẹ Thiên Khiếm Giang và Huyền Hà.

Những lỗ hổng này, và cả con đập lớn này, đã đem sông Dương phân chia thành Chi long!

Trong phong thủy thì là, đại Can long hóa tiểu Can long, lại hóa đại Chi long và tiểu Chi long.

Có thể lý giải thành, đây là một cái cây, chỗ to nhất là thân cây, cũng chính là đại Can long.

Lên bên trên thì có cành chính, là tiểu Can long.

Sau đó là nhánh cây, có lớn có nhỏ, đều được phân biệt.

Những lỗ hổng phân luồng này ý nghĩa cũng là ở đây.

Còn về việc chúng từ những lỗ hổng này chảy đi nơi nào ở phía sau đập, thì bản thân không có định nghĩa.

Nếu như cứ bắt buộc phải có một cái định nghĩa, thì là những lỗ hổng này ngầm hợp với hướng của Bát quái.

Tôi mò Định là bàn trên người ra, nắm thật chặt, không dám nơi lỏng.

Cúi đầu nhìn chằm chằm vào vòng bát quái ở phía trong, trong đầu tôi nghĩ ngợi, con trai của chú Văn Tam tên là Khổ Nhi.

Khổ thuộc bộ đầu thảo, bộ đầu thảo thuộc Tốn, Tốn trong ngũ hành lại là thuộc Mộc!

Nếu như xác chết của nó bị cuốn vào trong lỗ hông, cuối cùng vị trí bị tống ra, chắc sẽ là nơi mà quẻ Tốn chỉ đến.

Đương nhiên, Lưu Văn Tam không hiểu những thứ này, càng không biết bị cuốn vào dưới đập Giang Đê xong sẽ đi đâu, tất nhiên vào thời khắc cuối cùng mới dùng mã tấu chặn xác chết lại!

Nếu như không phải lão chặn xác chết lại, sợ là giờ này đã chẳng biết bị cuốn đi tận đâu rồi.

Đang lúc tôi suy nghĩ, Lưu Văn Tam lại đột ngột túm một phát lấy cẳng tay tôi, quay đầu bơi lên phía trên.

Tôi một phát bị cắt đứt mạch suy nghĩ, định giằng ra khỏi lão!

Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn tôi một cái, đầu tiên chỉ chỉ vào ngực lão, rồi lại chỉ chỉ vào dây thừng.

Tôi lúc này mới phản ứng lại, lão chắc là đã nhịn thở đến cực hạn rồi.

Còn sợi thừng kéo chúng tôi, hóa ra cũng đã có dấu hiệu bị đứt...

Phía bên trên, lờ mờ có hình bóng thứ gì đó, bám trên dây thừng của chúng tôi...

Thậm chí tôi còn cảm nhận được một sự rung động nhẹ, giống như cảm giác hơi giật ở tay lúc có cá cắn câu khi câu cá!

Tôi định nói... Thì trong mồm lại nhả ra một chuỗi bọt nước, liền vội vàng ngậm miệng lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận