Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 723. ÂM TẠI DƯƠNG VỊ THIÊN ĐỊA BĨ

Chương 723. ÂM TẠI DƯƠNG VỊ THIÊN ĐỊA BĨ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi gật gật đầu nói: “Nói trên lý thuyết thì là như thế, chúng ta lấy Dương Hạ Nguyên làm mục đích vào núi, Dương Hạ Nguyên nhất định xong việc, quẻ bói này chắc là sẽ rất chuẩn xác, có điều cần xem cụ thể tướng quẻ hiển thị ra sao.”

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù lướt qua trên người tôi, rồi lại hướng lên trên cái người gỗ kia.

Lưu Văn Tam vừa ước lượng thanh trảm quỷ đao trong tay, vừa mở miệng hỏi một câu: “Cái người gỗ này đã chặt được chưa? Cái mặt này trông trẻ hơn một chút thật, nhưng cũng giống cái thằng già đấy quá, chú nhìn mà bực cả mình.”

“Đây là trấn vật của Dương Hạ Nguyên...” Tôi lại mang tác dụng có thể có của trấn vật này ra kể một lượt.

Do dự một chút, tôi nói tốt nhất bây giờ đừng chặt, nó đã thoát ly ra khỏi bố cục phong thủy Anh hùng hiển Nhị long của Đạo trường Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh, đối với Dương Hạ Nguyên mà nói đã không còn tạo được tác dụng hoán đổi mệnh cách nữa, có điều trên bản chất nó vẫn có liên hệ với Dương Hạ Nguyên, đối với chúng tôi mà nói vẫn có tác dụng.

Cùng lúc dứt lời, tôi đã lấy Kim toán bàn từ túi áo trong ra.

Cảm giác chất liệu mát mát lạnh lạnh, khiến tinh thần tôi tập trung hơn không ít.

Trần mù và Lưu Văn Tam đều không nói nữa.

Còn về hai người Phùng Bảo và Phùng Quân thì đi đến cổng khu nhà, đưa tay ra kéo cổng lại, đồng thời cũng đang âm thầm bảo vệ chúng tôi.

Tôi trực tiếp ngồi luôn xuống đất, Kim toán bàn đặt trước hai đầu gối, một tay đỡ lấy Kim toán bàn, tay còn lại đã đặt lên trên hạt bàn tính.

Trong miệng nhẩm niệm sinh thần bát tự của Dương Hạ Nguyên, đồng thời tôi căn cứ theo sinh thần bát tự mà bắt đầu gẩy hạt bàn tính đối ứng.

Chẳng biết tại sao, lần này lúc gieo quẻ, tôi có một thứ cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Cái cảm giác sợ hãi này bèn khiến lực tay của tôi mạnh hơn không ít, tiếng lách cách giòn giã vang vọng khắp trong sân.

Một lát sau tướng quẻ xác định, nhưng lồng ngực tôi lại không nén nổi mà phập phồng lên xuống, bắt đầu hơi có chút thở dốc nặng nề.

Cúi đầu nhìn tướng quẻ vừa hình thành, ánh trăng chiếu lên trên hạt bàn tính, ánh lên từng chấm sáng màu vàng kim.

“Càn thượng Khôn hạ, Thiên Địa Bĩ, đây... là một bộ quẻ Bĩ...” Mí mắt tôi không đè nén được mà bắt đầu giật điên cuồng, quẻ Bĩ này là một dạng quẻ hỗn hợp pha trộn cả cát và hung, cũng là một trong số tướng quẻ có biến số lớn nhất.

Hơn nữa, quẻ này đúng thật là phù hợp với tình cảnh hiện giờ của Dương Hạ Nguyên.

“Thập Lục, mày đừng có ra vẻ huyền bí nữa, giải thích tí đi, chú Văn Tam mày cũng nghe không hiểu, cái gì là quẻ Bĩ?” Lưu Văn Tam rõ ràng vừa hiếu kỳ vừa sốt ruột, lên tiếng giục tôi.

Tôi hít sâu một hơi, vuốt xuôi lại tư duy, trả lời: “Quẻ Bĩ là Càn thượng Khôn hạ, Thiên ở trên, Địa ở dưới, không hoán đổi lẫn nhau, hình thành một cục diện tắc nghẽn không thông, người khó sinh tồn, trái ngược với bản chất Thiên Địa. Quẻ này rơi lên trên người, bèn là người đó mọi sự không thuận, vì nhỏ mà mất lớn, nói một cách càng xác đáng hơn, bèn là bỏ ra nỗ lực cực lớn, nhưng chỉ thu về một chút xíu đền đáp.”

“Điều này hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của Dương Hạ nguyên, lão giờ này ở trong phần mộ lớn hình thành sau khi Phị Phát Quỷ sụp đổ, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, thậm chí còn không thấy ánh mặt trời, hơn nữa tất cả những gì lão lao tâm khổ tứ chuẩn bị mấy chục năm xây dựng nên, đều bị chúng ta trực tiếp phá hoại, thậm chí cả Thi đan cũng không rơi vào tay lão, lão chỉ hút được một ít máu xác Thiện thi. Đối với lão mà nói, sự đền đáp này đã là nhỏ đến cực điểm rồi.”

Tôi nói xong, Lưu Văn Tam gật gật đầu, lão khoanh hai tay, chỉ nói một câu: “Đáng kiếp!”

Trần mù vẫn cứ nhìn sang tôi, lại hỏi thêm một câu: “Thế thì đây chính là quẻ hung của Dương Hạ Nguyên? Đối với chúng ta mà nói thì là quẻ cát?”

Tôi im lặng một lát, rồi cười khổ lắc lắc đầu, nói: “Không, đây không phải quẻ hung, cũng không phải quẻ cát, đây là quẻ hỗn hợp, biến số cực lớn, một ý niệm là hung, một ý niệm là cát, cần thận trọng là trên hết.”

Hơi nghĩ ngợi một chút, tôi mới tiếp tục nói: “Sơ lục hào của quẻ này là hào Âm, nhưng nằm ở Dương vị, thuộc dạng vị trí bất chính, ở vị trí này, bèn rất khó thực hiện hoài bão, cổ ngữ có câu ‘Tĩnh thủ không ngoài cát, cuồng đột bèn sinh tai’.”

“Nếu Dương Hạ Nguyên yên lặng, đừng có biến động nhiều, lão bèn có thể nhận được sự giúp đỡ, tướng quẻ hiển cát, nếu lão liều lĩnh động thủ, thì sẽ là quẻ đại hung.”

“Còn Sơ nhị hào thì biểu thị tiểu nhân được thế cần nhẫn nại, mới sẽ được điềm lành, Lục tam hào dự báo tiểu nhân muốn mưu hại chính nhân quân tử, kết quả chẳng đạt được gì cả, Cửu tứ hào dự báo cho việc lão sẽ bài trừ tất cả trở ngại, mới có thể được yên ổn, Cửu ngũ hào đại biểu cho việc trăm sự bất lợi, còn về Thượng cửu hào cuối cùng, thì là bĩ cực thái lai, trước hung sau cát.”

Tôi nói hết tất cả ra xong, lại ngừng lại mấy giây rồi mới giải thích: “Trong quẻ hỗn hợp, một khi Dương Hạ Nguyên động thủ với chúng ta trước, lão liền sẽ chết trong tay chúng ta, không đạt được bất cứ mục đích nào, nhưng một khi lão có đủ nhẫn nại, thì nhất định sẽ có thể có được trợ thủ, cuối cũng lão sẽ có được tất cả.”

Kỳ thực trong lòng tôi rất bức bối, cũng rất sợ hãi.

Bởi vì dạng tướng quẻ này là phiền phức nhất, không có một điểm rõ ràng mà Dương Hạ Nguyên sẽ làm, dẫn đến việc chúng tôi rất khó nhắm vào.

“Trợ thủ? Lẽ nào trong tộc Khương, còn có chiêu dự phòng của lão?” Lưu Văn Tam đột nhiên nói.

“Chưa hẳn đã thế, Dương Hạ Nguyên chuẩn bị bao nhiêu năm như vậy, nói không chừng lão còn để lại tay chân trong tộc Khương, nhìn như chúng ta rút củi đáy nồi với Dương Hạ nguyên, nhưng nhỡ đâu bị tay chân lão sắp xếp đâm một dao sau lưng chúng ta, nói không chừng cục diện sẽ thay đổi.” Tôi trầm giọng trả lời.

Trần mù hơi nhắm mắt, con mắt nheo lại thành một đường rãnh, chỉ lộ ra ngoài một chút ít dấu vết màu xám trắng.

“Nếu đã như thế, thì ngoài mấy người chúng ta ra, bất cứ việc gì đều không được nhắc với đám người Liễu Dục Chú nữa, lúc ở trên xe, ngẫu nhiên đã nói qua vài câu, hoặc giả sẽ bị truyền ra ngoài, chúng ta vẫn cần thận trọng. Đương nhiên, chúng ta đã có sự chuẩn bị, kẻ đó một khi ra tay cũng sẽ bị chúng ta phát giác, đồng thời còn có một khả năng, trợ thủ của Dương Hạ Nguyên không ở trong tộc Khương, mà nằm trong phần mộ sau khi Phị Phát Quỷ sụp đổ.”

Những lời này của Trần mù, lại bất thình lình khiến tôi rùng mình một phát.

Trong phần mộ sau khi Phị Phát Quỷ sụp đổ còn có thứ gì nữa?

Ngoài xác sống huyết sát, bèn chỉ còn lại một cái Xác âm luyến dương...

Nếu như, Dương Hạ Nguyên khiến Xác âm luyến dương thành trợ thủ, vậy thì đây mới là phiền phức lớn nhất...

Trong lòng tôi không khỏi lạnh ngắt, hít ngược vào một hơi.

Chỉ có điều nghĩ lại một chút, Xác âm luyến dương là hộ vệ của Thiện thi, Dương Hạ Nguyên lại muốn lấy Thiện thi đan.

Thậm chí còn mở quan tài của Thiện thi, rồi hút máu của ông ta, Xác âm luyến dương căn bản không có lý do, cũng không có khả năng trở thành trợ lực cho Dương Hạ Nguyên, nghĩ đến đây, tôi mới miễn cưỡng thở phào một hơi.

Chỉ có điều, điều này lại thành đám mây đen lởn vởn trong đầu tôi.

Xác âm luyến dương không có khả năng, nhưng xác sống huyết sát lại là phiền phức rất lớn, trong Phị Phát Quỷ dạng xác chết này tuyệt đối không ít...

Cộng thêm thuật phong thủy của Dương Hạ Nguyên tạo thêm một số cộng hưởng cho những xác chết này, chắc chắn cũng rất khó đối phó...

Hơn nữa một điểm quan trọng nhất, chính là chúng tôi rất khó tìm ra tiên cơ.

Nếu phải dùng tướng quẻ đối phó với Dương Hạ Nguyên thật, chúng tôi bèn không được ra tay trước, bắt buộc phải đợi Dương Hạ Nguyên động thủ mới được.

Bất luận thế nào, chúng tôi đều không chiếm trước thời cơ được.

Ngoài cổng đột nhiên truyền lại tiếng bước chân, tiếp theo đó là tiếng gõ cửa nặng nề.

“La Thập Lục, ra ngoài đi, tôi đưa cậu qua một chỗ trước.” Giọng nói này chẳng phải chính là Liễu Dục Chú sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận