Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 119. MẪU TỬ SÁT, TRỜI KHÔNG DUNG

Chương 119. MẪU TỬ SÁT, TRỜI KHÔNG DUNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Nỗi sợ hãi đó khiến tôi đứng bật dậy.

Ban nãy, sự chú ý của chúng tôi đều tập trung lên người Lý Vĩnh Huy và Hoàng San San.

Chẳng có ai chú ý đến phía bờ sông, tôi cũng chẳng biết người đàn bà đó xuất hiện từ lúc nào...

Giây phút nhìn thấy cô ta, tôi liền cảm thấy một thứ cảm giác hoảng loạn sợ hãi giống hệt như ban nãy.

Cái thứ càng hung dữ hơn kia, quá nửa chính là cô ta!

Nhưng thế này cũng khoa trương quá, cô ta lại còn có thể tự mình lên bờ sao?

Mồ hôi trên trán tôi liên tục túa ra, nhìn chằm chằm xuống mặt nước chỗ đó, chỉ cách bờ sông có mấy chục phân... Nếu như tôi quay đầu lại chậm một chút, thì cô ta đã lên bờ thật rồi?

Bả vai bị vỗ một phát thật mạnh.

Lưu Văn Tam quát nhỏ một tiếng: “Thập Lục, đừng hoảng! Nhìn thấy gì rồi?” Mí mắt tôi giật điên cuồng, bất an nói: “Chú Văn Tam, các chú không nhìn thấy sao?” Nói rồi tôi liền nhìn sang Trần mù và Hứa Đức Sưởng.

Hứa Đức Sưởng lắc đầu nguầy nguậy.

Trần mù rít một hơi thuốc, ho khẹc khẹc hai tiếng, lắc lắc đầu: “Không để ý.”

Tôi cắn răng, xương sống vấn cứ có hơi lạnh bốc lên, khàn giọng đem chuyện người đàn bà chỗ mép nước ra nói một lượt.

Lưu Văn Tam lại nhíu chặt mày: “Thập Lục, mày xác định chắc là nhìn thấy xác nữ? Chuyện này hơi khó có khả năng, xác chết ở dưới sông không thể tự lên bờ được, bất kể cô ta dữ đến đâu đều không lên được.”

“Trừ phi ban nãy chú đưa nó lên bờ, nhưng ban nãy chú chỉ đưa Hoàng San San và Lý Vĩnh Huy lên thôi.”

Dứt lời, Lưu Văn Tam cũng nhìn sang Trần mù, nói: “Trần mù, ông thấy thế nào?”

Trần mù im lặng một lát, mới nhìn sang tôi, nói: “Thập Lục, Lưu Văn Tam nói không sai, bất kể là được bộ hay đường thủy, đều là đường của người chết, mà đường của người chết thì đều có quy tắc.”

“Quỷ chết ở bên đường, nếu không có người dẫn đường thì sẽ không bước ra ngoài được, vậy nên chúng mới vứt đồ, hoặc là tìm người bắt chuyện, sau khi chèo kéo được quan hệ xong thì đi theo sau.”

“Xác chết ở dưới nước cũng vậy, hoặc là để ngư dân hay người thường đi đường thủy đưa lên bờ, hoặc là nhờ người vớt xác, không có chuyện tự mình lên bờ được.”

“Hơn nữa thứ trên bờ cũng không xuống nước được, trăm ngàn năm nay, chưa từng nghe nói có chuyện phá lệ, kể cả nó hung dữ đến mức trên người mọc lông xanh, cũng không cách nào làm được!”

Nói xong, Trần mù đưa cho tôi một điếu thuốc lá cuộn, bảo tôi rít vài hơi, đầu óc sẽ tỉnh táo lại, ở đây âm khí quá nặng, nhìn thấy chút ảo giác cũng là chuyện bình thường.

Lưu Văn Tam và Trần mù giải thích như thế, ngược lại khiến tôi có hơi ngẩn ra.

Có thật là do âm khí quá nặng, khiến tôi sản sinh ảo giác không?

Đầu mày tôi nhíu chặt lại, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm chỗ mặt sông kia mãi một lúc.

Lúc này, tôi lại thấy cái cảm giác sợ hãi của bản thân đã giảm bớt quá nửa.

Dùng ống tay áo lau bỏ mồ hôi trên trán, tôi hít sâu một hơi, rồi mới chuẩn bị bắt đầu đỡ âm linh.

Bởi vì Hoàng San San chỉ có nửa người trên, chân bị mất đến tận gốc đùi, quần mà cô ta mặc cũng chỉ là quần ống thông thường, tôi đang chuẩn bị tụt quần cô ta ra.

Cũng chẳng biết chạm phải thứ gì, đầu ngón tay đau buốt từng đợt.

Vội rụt tay lại!

Giây tiếp theo, lông trắng trên người cô ta lại tiếp tục mọc dài ra.

Thậm chí, thần sắc cô ta cũng lại trở nên hung tợn hơn, lờ mờ, xung quanh bắt đầu có sương mù xuất hiện...

Tim tôi đập mạnh một phát, cũng mới phản ứng lại, hạ thấp giọng nói: “Chú Trần, chú Văn Tam, hai chú cũng đừng đứng cạnh xem nữa, bà bầu không muốn mấy chú đứng xem.”

“Hứa tiên sinh anh xem có cần tránh đi chỗ khác không, anh là chồng của bà bầu, chắc không vấn đề gì.”

Trần mù gật gật đầu, rồi lại chỉ xác chết của Lý Vĩnh Huy: “Lưu Văn Tam, mày xử lý tên chết đổ này đi, nó không hiểu lời mày nói, vẫn cứ đứng sừng sững như thế, thì phải dạy dỗ nó chút.”

Lưu Văn Tam nhún nhún vai: “Trần mù, ông không phải dạy tôi. Chết đổ đã gọi là chết đổ, thì sẽ cứ đứng sừng sững như thế.”

“Thế lúc nữa mày cõng cả nó với cái xác nữ về nhà Hứa Đức Sưởng?” Giọng điệu của Trần mù chẳng mấy vui vẻ.

Lưu Văn Tam nheo mắt, lão châm một điếu thuốc, lại nhìn Trần mù thêm mấy phát, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm, đi qua xử lý xác chết của Lý Vĩnh Huy.

Tôi cũng đã quen với kiểu nói chuyện lúc nào cũng như cãi nhau của hai người họ, cũng chẳng lo lắng bọn họ sẽ đánh nhau.

Nhân tiện tôi cũng nhắc một câu: “Chú Văn Tam, nhân tiện chú cũng đưa Lý Vĩnh Huy ra xa một chút.”

Rất nhanh, Trần mù và Lưu Văn Tam đã đưa theo Lý Vĩnh Huy đi ra phía xa, hướng bọn họ đi là chỗ xe đỗ, vừa hay có thứ chắn tầm nhìn lại.

Hứa Đức Sưởng bước lại bên cạnh tôi, thần sắc của hắn đã trấn tĩnh hơn nhiều, ngẩn ngơ nhìn xác chết của Hoàng San San.

Còn bất chợt đưa tay ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hoàng San San.

Tôi vốn định cản hắn lại, nhưng không ngờ, sau khi hắn vuốt ve khuôn mặt của Hoàng San San, nét hung tợn trên mặt Hoàng San San tiêu tan không ít...

Tôi đưa tay mở cúc quần của cô ta, lần này không có bất cứ sự cản trở nào.

Sau khi cởi bỏ quần, nhìn thấy chỗ gốc đùi bị mất có hai vết sẹo cực lớn, khiến mí mắt tôi giật liên tục.

Tôi cũng tiếp tục kéo áo trên bụng của Hoàng San San lên, để lộ ra lớp da bụng đầy vết rạn.

Mí mắt hơi giật một cái, tôi hít sâu một hơi, một tay ấn lên trên bụng của cô ta.

Tay còn lại đặt vào giữa hai chân cô ta, chuẩn bị đỡ lấy âm thai lát nữa rơi ra.

Muốn dùng hoàng thuật tiễn âm thai đi, còn có một điều kiêng kỵ nữa.

Âm thai không được chạm đất, chạm đất mọc rễ.

Nếu như dùng giả thân thờ cúng một năm, thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu dùng hoàng thuật tiễn âm, thì bắt buộc phải làm tốt chi tiết này.

Nếu không thì cho dù Hứa Đức Sưởng có tìm được bò già như tôi cần, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tôi cũng chẳng tiễn âm thai đi được.

Trên da bụng của Hoàng San San, truyền lại chỉ có cảm giác cứng đờ và lạnh buốt, chứ không có hiện tượng muốn sinh nào cả.

Tôi hạ giọng lẩm bẩm: “Mẫu tử sát, trời không dung!”

“Âm sai đến, vào vạc dầu! Lục đạo cấm, ngục tỳ sống!”

Giọng của tôi trở nên cao vút chói tai, khiến da đầu cứ tê rần, thậm chí còn có đôi chút run rẩy, nghe mà khiến bản thân tôi cũng thấy sợ.

Mà đúng vào lúc này, thân thể Hứa Đức Sưởng đột ngột cứng đờ.

Hắn vụt ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, con ngươi có mạch máu vằn lên, nhìn chằm chằm vào tôi.

Mặt tôi hơi hơi biến sắc.

Giây tiếp theo, Hứa Đức Sưởng đột ngột giơ tay ra, bóp chặt lấy cổ tôi!

Tôi thất kinh, Hứa Đức Sưởng lại mở mồm nói.

Giọng của hắn the thé đến kinh người, hoàn toàn không giống như của đàn ông, vừa hung hãn vừa đau khổ!

“Trời không dung! Tại sao trời không dung?”

“Lẽ nào người bị hại chết, thì sẽ bị trời không dung sao?”

“Ông trời này, oan uổng chết người ra!”

Hắn dùng sức bóp mạnh cổ tôi, lực tay mạnh đến kinh người, giống như gọng kìm sắt vậy, bóp chặt cứng không nới lỏng!

Gân xanh trên trán tôi đều lồi cả lên, cảm giác đau đớn và nghẹt thở mãnh liệt bùng lên, khiến tôi cảm thấy da đầu như co giật từng cơn.

Hai tay của tôi đều túm lấy tay Hứa Đức Sưởng, cố kiểu gì cũng không gỡ ra được, thứ sức mạnh đó quá kỳ dị...

Đây hoàn toàn không phải là sức lực mà con người có thể có được, thứ giọng nói đó cũng chẳng giống như của bản thân hắn.

Mà rõ ràng là của Hoàng San San!

Quả nhiên! Phá vỡ cấm kỵ đi đỡ âm linh cho xác chết tàn tật, lập tức có báo ứng đến rồi!

Hơn nữa ở góc độ này, lại còn vừa vặn che chắn cho thân người của Hứa Đức Sưởng.

Tôi không giãy ra khỏi tay của Hứa Đức Sưởng được...

Lưu Văn Tam và Trần mù nếu không chú ý nhìn kỹ về phía tôi, sợ là đến tận lúc tôi bị bóp cổ chết, bọn họ cũng vẫn chẳng biết có chuyện gì xảy ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận