Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 450. TÌM ĐẾN NHÀ

Chương 450. TÌM ĐẾN NHÀ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

May mà Phùng Bảo đã lên phía trước đợi rồi.

Mấy phút sau, chúng tôi đến tiền viện.

Trên bàn ở trong sảnh chính bày không ít đồ ăn.

Lúc này mọi người gần như đều đang ngồi đợi, Lưu Văn Tam, Trần mù, Phùng Chí Vinh, Phùng Khuất...

Nhưng trong đó lại không có Âm tiên sinh và Thẩm Kế, cũng chẳng thấy bà nội tôi, việc này khiến tôi có chút ngạc nhiên.

Phùng Chí Vinh lên tiếng chào hỏi tôi, sau khi tôi đáp lời xong, liền gọi chú Văn Tam và chú Trần.

Đồng thời cũng không nhịn được, mà hỏi tại sao mấy người Âm tiên sinh không tới?

Người trả lời tôi là Lưu Văn Tam, lão nhún nhún vai: “Âm tiên sinh nói chuyện này mày ứng phó được, không phải là phiền phức gì lớn, so với Dương Hạ Nguyên thì còn kém xa. Lão ở trong thôn đợi mày.”

“Vốn dĩ lão bảo để Thẩm Kế đi cùng, nhưng chú thấy thôi bỏ đi. Cái con bé đó chẳng biết nói thế nào, người thì đẹp, thân thủ cũng tốt, nhưng chú sợ cái roi của nó lại ngáng cho mày phát, nhỡ mà phá mất tướng, thì sau này khó kiếm vợ lắm.”

Lưu Văn Tam nói rồi liền cầm đũa lên, gắp một miếng thịt kho, nhấp một ngụm rượu.

Lão cũng bảo tôi nhanh ngồi xuống ăn cơm, chỉ đợi có mỗi mình tôi thôi đấy.

Đồng thời lão cũng nói, Lý Đức Hiền chẳng có gì đáng sợ cả, cái thứ giấu đầu hở đuôi, nó hoặc là đừng có lộ mặt, chứ lộ mặt là chém bỏ luôn.

Tôi cười khổ, nói sợ là chẳng dễ dàng thế.

Lúc tôi ngồi xuống ăn, Lưu Văn Tam đã uống liền mấy ly rượu rồi, lão nói làm gì có lắm không dễ dàng gì thế.

Cũng vào lúc này, Phùng Chí Vinh mở miệng nói: “Những gì La tiên sinh và Từ tiểu thư nói chuyện, Phùng Bảo lúc trước đã kể một lượt với chúng tôi rồi, Trần tiên sinh và Lưu tiên sinh cũng nghe hết rồi.”

“Tôi cũng đã liên lạc qua với mấy người bên Cục của Từ tiểu thư, đối chiếu chi tiết.” Tôi gắp một miếng cá sốt nhét vào miệng, cũng nghe kỹ lời Phùng Chí Vinh nói.

Ý của ông ta cũng rất đơn giản, những thứ khác tuy ông ta không hiểu, phải trông chờ vào chúng tôi, nhưng cũng vẫn coi như biết tại sao Cố Thiên Lương lại cứ phải qua ngọn núi phong thủy chỗ nhà họ Phùng ông ta chuyển mộ qua.

Con người tên Cố Thiên Lương đó lòng dạ hẹp hòi, hằn học báo thù.

Con trai ông ta Phùng Tường Lâu và con dâu Vương Tiểu Yến tuy đều đã chết, thậm chí con trai ông ta còn là bị hại chết, nhưng hắn vẫn không nhìn được việc nhà họ Phùng có thể lên như diều gặp gió, cũng không thuận mắt việc con trai và con dâu ông ta có thể yên ổn hạ táng, không biết chừng còn đang định bày trò gì nữa.

Hơn nữa về việc làm ăn bây giờ của Cố Thiên Lương, ông ta cũng đã có chút manh mối.

Điều tra bên phía cảnh sát là đào mộ trộm xác, mà những xác chết này đi đâu, thì bọn họ lại không biết.

Nhưng nhà họ Phùng thì điều tra ra rồi!

Lòng tôi kinh hãi, bất giác cũng buông đũa xuống, chằm chằm nhìn Phùng Chí Vinh.

Phùng Chí Vinh thở dài một tiếng, nói: “Chúng trộm xác chết bán cho người cần, Lý Đức Hiền điểm Âm hôn, làm ăn không hề nhỏ.”

“Nếu không phải là một khách hàng gần đây của bọn chúng có quan hệ riêng khá tốt với tôi, tôi cũng không tra ra được.”

Mí mắt tôi không ngừng giật điên cuồng, Trần mù thì đột nhiên mở miệng nói một câu: “Đào mộ người khác mà chưa được sự đồng ý của người thân, điểm Âm hôn, quấy nhiễu sự yên nghỉ của người chết, khiến người ta không đầu thai được, đây là chuyện mất hết tính người, cũng khiến cả nhà người ta đau khổ.”

Lời nói của Trần mù đơn giản ngắn gọn, nhưng đâu chỉ có đơn giản là đau khổ?

Người ta đang yên đang lành chôn cất xác chết người thân, kết quả lại bị kẻ khác đào phần quật mộ, còn đem đi mua bán, thậm chí là hôn phối, đặt mình vào hoàn cảnh đó, đến cả cái tâm muốn giết người cũng có nữa là!

Tôi có thể đồng cảm được, bởi vì Dương Hạ Nguyên từng lấy mất xác chết của bố và ông nội tôi.

Có điều tôi ít nhất còn có cơ hội đoạt lại, kể cả là bị ép buộc đi làm việc, thì dù sao cũng có thể chấp nhận được.

Những gì mà Lý Đức Hiền và Cố Thiên Lương làm, thì đã đến đường cùng luôn rồi, làm gì còn cho người ta khả năng tìm lại hài cốt?

Từ Thi Vũ thì chằm chằm nhìn Phùng Chí Vinh, giọng nói lảnh lót: “Phùng gia chủ nói như vậy, ý là người nhà kia đồng ý giúp bắt Lý Đức Hiền?”

“Tôi thấy, chắc không đơn giản như thế đúng không?” Câu hỏi của Từ Thi Vũ cũng đánh vào điểm mấu chốt.

Phùng Chí Vinh gật gật đầu, ông ta thành khẩn nói: “Đúng thật không đơn giản như thế, tôi cũng từng khuyên ông ta về nhân phẩm của tên Lý Đức Hiền này, và cả hậu quả của chuyện này, ông ta cũng từng nghe danh của La tiên sinh, ông ta có đưa ra một yêu cầu.”

“Ông ta có thể bán đứng Lý Đức Hiền, cung cấp cơ hội để chúng ta bắt lão, có điều sau khi xong chuyện, La tiên sinh phải giúp ông ta giải quyết mối họa tiềm ẩn của gia tộc.”

“Dạo gần đây gia tộc ông ta loạn trong giặc ngoài, con trai cả đột tử, cũng chẳng có lựa chọn nào, nên mới hợp tác với Lý Đức Hiền.”

“Kỳ thực ông ta có chút nghi ngờ, vấn đề phong thủy của nhà ông ta không phải đột ngột xuất hiện, vì cùng với việc trong nhà liên tục gặp tai họa, thì là Lý Đức Hiền tới, bán xác chết, điểm âm hôn giúp giải quyết phiền phức cho ông ta với giá trên trời.”

Lưu Văn Tam nhấp một ngụm rượu, nói: “Giỏi cái thằng tự làm tự bán, tính toán của Lý Đức Hiền quá khôn.”

Đây đâu chỉ là khôn nữa?

Hồi đó Lý Đức Hiền chẳng phải cũng làm như thế này đối với nhà họ Phùng sao? Chỉ có điều, Lý Đức Hiền đúng là muốn hủy nhà họ Phùng thật, cho dù nhà họ Phùng chi tiền rồi, cũng không có bất kỳ cơ hội xoay chuyển tình thế nào cả.

Tôi cũng không do dự, gật gật đầu nói được.

Tuy rằng bên Vương Kim Cúc có điểm đột phá, chỗ Cố Thiên Lương hoặc giả cũng có chút ít manh mối, nhưng việc này đều không thể trực tiếp bằng cách đối phó thẳng với Lý Đức Hiền được!

Lão e là tuyệt đối không ngờ rằng, chúng tôi lại có thể dùng phương thức này để chơi cho lão một vố!

Vẻ mặt Phùng Chí Vinh vui mừng hơn nhiều, nói tối nay ông ta sẽ bàn bạc với bên kia ngay trong đêm, xem xem làm thế nào, rồi sẽ nói chi tiết với tôi sau.

Tiếp đấy, ông ta cũng cầm một ly rượu lên, ra hiệu mời tất cả chúng tôi một ly.

Xong bữa cơm, Lưu Văn Tam cũng uống không ít.

Tôi cũng chẳng khuyên lão, thói quen của lão là thế, nói không chừng không uống rượu, thì còn chẳng có cách nào tập trung tinh thần ấy.

Từ Thi Vũ cũng ăn không ít đồ ăn, mà cô ta cũng uống một ly rượu.

Ly rượu đó là do Trần mù rót, cô ta cũng không tiện từ chối.

“Thập Lục, mày dìu Từ tiểu thư về nghỉ ngơi, những chuyện khác, để mai nói sau.”

Trần mù trông rất nghiêm chỉnh.

Bất kể là lão ra vẻ nghiêm chỉnh cũng được, hay là mặt không biểu cảm cũng xong.

Nhưng câu nói này của lão, lại khiến tôi cảm thấy lão có chút không được nghiêm chỉnh cho lắm...

Từ Thi Vũ cúi đầu, chẳng nói câu nào, không biết cô ta đang nghĩ gì.

Tôi còn tưởng là cách làm của Trần mù khiến trong lòng Từ Thi Vũ thấy phản cảm, vì dù sao cô ta cũng không ngu.

Đang lúc định dìu cô ta về trước rồi giải thích sau, thì đột nhiên từ phía tiền viện có một người làm nhà họ Phùng vội vã đi vào.

Gã đến trước bàn trịnh trọng nói: “Gia chủ, có một người tên là Thương Tượng đến, anh ta hình như rất nóng ruột, lúc thì bảo cần gặp gia chủ, lúc lại bảo cần La tiên sinh đi với anh ta.”

“Trước đây gia chủ chẳng phải từng dặn là ai đến tìm La tiên sinh đều bảo không có đây à? Nhưng Thương Tượng nghe xong vẫn không đi, anh ta còn định xông vào trong gặp gia chủ, rồi lại bảo chúng tôi gọi La tiên sinh ra...” Mắt tôi lập tức liền hơi nheo lại.

Phùng Chí Vinh ngạc nhiên nhìn sang tôi, còn Phùng Khuất cũng lộ vẻ kinh ngạc, rất nhanh, thần sắc của hắn đã chuyển thành khâm phục.

Tôi mở miệng nói: “Anh đưa anh ta vào đây đi, tôi gặp anh ta.”

Người làm đó lại vội vàng đi ra.

Mấy phút sau, anh ta bèn dẫn một người thân hình ngũ đoản vào trong đại viện.

Người này hóa ra chính là Thương Tượng, chỉ có điều thần sắc của anh ta tiều tụy hơn rất nhiều so với trước đây, trong mắt cũng vằn đầy mạch máu, trên đầu còn có vết thương.

Càng quan trọng hơn là, mũi anh ta bị phá rồi.

Mũi là cung tiền tài, anh ta lại càng là tướng mặt Ngũ Nhạc triều giới, đầu mũi còn là Trung nhạc Tung Sơn.

Tiền tài của anh ta, là tiền tài lớn! Kết quả lại bị phá vỡ cung tiền tài...

Chuyện này, còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng.

[Tác giả có lời muốn nói]

Kỳ thực về mặt số liệu... Ngụy Văn đúng thật là cao hơn rất nhiều truyện, nhưng người đọc truyện đô thị càng nhiều hơn.

Có thể giúp chúng ta lội ngược dòng cũng chỉ có bảng donate thôi...

Đau đớn mất top1 của bảng donate hai ngày, Lưu Văn Tam say rượu, Trần mù không đạp xe, ngao sói cũng cô đơn tru lên dưới trăng.

Lão La quyết định phấn đấu chiến một trận, bạo chương thêm cho bảng donate, 3000 lượt donate bạo một chương.

Donate vàng không tốn tiền, người theo truyện giục chương cơ bản tầm ba bốn nghìn... thông thường dăm ba người khả năng bấm giục chương, phiền mọi người chỉ cần thưởng vàng là đủ.

Những donate khác cũng muốn cầu, một tệ hai tệ đều vô cùng cảm kích.

Người đọc truyện huyền nghi ít... Nhưng tôi vẫn muốn nỗ lực chút. Thanks!
Bạn cần đăng nhập để bình luận