Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 656. GHI CHÉP

Chương 656. GHI CHÉP


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Bất giác, tôi đã lật xem tận mấy trang của cuốn Tạp ký, nội dung phía sau, đại khái ghi chép chính là nhưng chuyện vặt vãnh về việc ông ta dạy dỗ ông nội tôi và Trương Cửu Quái, cùng với việc tính cách ông nội tôi và Trương Cửu Quái không hợp, sợ khó hợp tác, ông ta tuy tâm có cảm ứng, nhưng đã chẳng còn dư thừa thời gian và tinh lực đi tìm đệ tử mới.

Huống hồ những năm nay, thành phố Nội Dương cũng chẳng còn gặp thêm người thích hợp học Âm dương thuật nữa.

Trong đó tôi nhìn thấy tên của Trương Nhĩ, Lý Âm Dương có nhắc một câu thế này.

“Em trai ruột Cửu Quái, Trương Nhĩ, có tâm học Âm dương thuật, tiếc rằng thiên phú không đủ, Âm thuật phong thủy của y học từ nhiều nhà hỗn tạp, ta truyền thụ y thuật xem tướng mặt, tư chất y không đủ nhưng lòng dạ rất thâm sâu, cần cù tuy bù thông minh, nhưng không thể thay đổi bản chất của y, đúng thật đáng tiếc.”

Nội dung tiếp sau đó, liền khiến tim tôi như treo cả lên.

Lý Âm Dương gieo cho mình một quẻ, hơn nữa còn là quẻ cuối cùng mà ông ta gieo!

Tướng quẻ đó vô cùng phức tạp huyền bí, cho dù là ông ta, cũng không cách gì lập tức nhìn ra được.

Vậy nên ông ta bèn phân biệt đem vật kế thừa của Địa tướng Kham dư, Định la bàn, Nghiên Thiên Can, Bút Địa Chi, cùng với Trạch kinh, Âm sinh cửu thuật của Âm thuật, giao cho ông nội tôi, Kim toán bàn cùng Cốt tướng của Dương thuật giao cho Trương Cửu Quái, đồng thời dặn dò hai người, Âm dương thuật vốn cùng một nhà, nhất định phải tìm chung một đệ tử.

Rồi sau khi xua bọn họ đi xong, ông ta bèn chuyên tâm ở ẩn, phân tích quẻ cuối cùng đó của ông ta.

Trong lúc lật trang, tôi phát hiện quyển Tạp ký này đã sắp đến cuối rồi.

Ghi chép trong đó đã trở nên đứt đoạn ngắt quãng, trên trang cuối cùng thì lại thấm đẫm vết máu.

“Đại thọ tám mươi của Viên Hóa Thiệu, ta cuối cùng cũng biết, y thuật của y đến từ đâu, con người y độc địa, lòng dạ y đáng chết, hóa ra dùng thuật pháp trộm thọ, ích thọ diên niên, càng là dùng thuật pháp này giả danh cứu người chữa bệnh để mưu lấy tiền tài, người trong tiệc thọ toàn bộ đều bị hại. Vợ con ta bị bắt, Viên tặc thèm thuồng vợ ta đã lâu, trộm thọ con trai ta xong, móc tim châm nến!”

“Tâm ta hận! Hận ta bị che mắt che tâm, tâm ta đau, càng đau đến vỡ nát ruột gan!”

“Ngày nhà tan người chết, ta mới hiểu ý trong quẻ.”

“Âm dương tiên sinh có một mật pháp đời đời truyền miệng, lúc lâm chung mới được truyền cho đời sau, thuật pháp này ta chưa từng bảo với hai đệ tử, để tránh từ nay tuyệt tích, nên đem nó ghi chép trong tạp ký này.”

“Người đều phải chết một lần, hưởng sinh khí, táng đại huyệt, Nhị Ngũ tinh khí ẩn chứa trong thể phách, táng sống vào trong huyệt, nhất định vũ hóa.”

“Âm Dương có đôi, vũ hóa có xác, Sinh huyệt thì xác Thiện, tiên sinh thông thường chỉ coi là Thiện thi vũ hóa. Thiện thi tương đương với Dương, thứ nó đối ứng bèn là Ác và Âm.”

“Tìm kiếm một nơi đất núi hung nghèo cực ác, chuẩn bị một cỗ quan quách làm bằng gỗ Ngũ Quỷ, táng sống vào trong, dùng chấp niệm vô cùng, khiến cho hơi thở không trút xuống, thần trí có thể tan, oán hận không hề giảm! Bao nhiêu năm sau, xác sống vũ hóa, sẽ sinh hắc vũ, lại bao nhiêu năm sau, sinh khí của núi ác, khí Đại âm nhập thể, ngưng tụ Thi đan. Bèn có thể lấy ác trị ác, báo thù rửa hận.”

“Ta tìm kiếm đến một nơi, rất tốt, quyết định đi chết tại đây, sau này thay vợ con báo thù rửa hận.”

Mấy nét chữ cuối cùng trong ghi chép, viết ghì mạnh khác thường, gần như khiến cả quyển Tạp ký bị đâm xuyên vậy.

Trước mặt tôi dường như xuất hiện một hình ảnh hư ảo, trong một gian phòng cô quạnh, Lý Âm Dương ngồi trước bàn án, biết tên anh em khác họ của ông ta thèm muốn vợ ông ta, hơn nữa hại tính mạng con trai ông ta, nhưng ông ta không có khả năng đi báo thù, chỉ có thể lựa chọn lao đầu vào chỗ chết, đánh cược lấy một cơ hội lần nữa báo thù.

Lập tức lồng ngực tôi càng máu huyết cuộc trào, giống như muốn thổ huyết ra vậy.

Bả vai đột ngột bị người ta vỗ một chưởng.

Tôi run rẩy một phát, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Tôi thở dốc nặng nhọc, ngoảnh đầu lại, phát hiện người vỗ cho tôi tỉnh lại hóa ra chính là Liễu Dục Chú, gã được hai tên đạo sĩ dìu đỡ, dựa nghiêng về phía bên tôi, cánh tay vỗ tôi, còn là cánh tay bị thương đó của gã.

“Liễu đạo trưởng... Đa tạ.” Mặt tôi hơi có chút tái nhợt, cảm giác nhập tâm của quyển Tạp ký này quá mạnh, gã không vỗ cho tôi tỉnh, tôi đúng thật phải thổ huyết, hơn nữa thứ huyết này còn đắm chìm tâm trạng lúc đó của Lý Âm Dương, sợ rằng sẽ tổn thương thấu đến tâm trí.

“Viên Hóa Thiệu, không còn thần bí thế nữa rồi.”

“Y quyết không biết rằng, chúng ta có quyển sổ tay ghi chép trước khi chết của Lý Âm Dương.” Tôi hít sâu một hơi, nhấc tay lên, ra hiệu cho Liễu Dục Chú một phát.

Trong bộ phận kể về việc quen biết của Lý Âm Dương và Viên Hóa Thiệu, có viết tường tận về chuyện của Viên Thị Âm Dương Trạch, cùng với những phủ đệ khác của Viên Hóa Thiệu, thậm chí cả bố trí trên đó cũng đều viết rõ ràng.

Không chỉ Viên Hóa Thiệu có hứng thú với Địa tướng Kham dư của Lý Âm Dương, Lý Âm Dương cũng rất có tâm nghiên cứu đối với thuật pháp của Viên Hóa Thiệu, chỉ có điều ông ta không có ác ý.

Liễu Dục Chú rõ ràng giơ tay ra, định đòi tôi quyển Tạp ký, tôi ban đầu do dự một chút, dù gì trong đó cũng có bí mật của Địa tướng Kham dư.

Nhưng nghĩ lại một phát, dựa vào tâm thái của kiểu này, con người kiểu này của Liễu Dục Chú, không thể nào làm lộ bí mật, gã cũng không biết Âm dương thuật.

Ngoài ra, tôi cũng coi như là học mót Áp trấn thần chú, vậy nên tôi trực tiếp đem quyển Tạp ký giao cho gã luôn.

Gã cúi đầu xuống, đọc một cách tỉ mỉ.

Hai tên tiểu đạo sĩ tới chăm sóc Liễu Dục Chú đến bên giường tôi, cũng hỏi tôi có cần gì không, hơn nữa trong lời nói nhiều lần bày tỏ sự cảm kích, nói bọn họ nhập đạo bèn có cái tâm tuẫn đạo, rất cảm kích tôi trợ cấp an ủi cho người nhà sư huynh đệ của bọn họ, hy vọng tôi có thời gian thì qua Trường Thanh Đạo Quán một chuyến.

Tôi đơn giản đáp lại vài câu, cũng không nói nhiều thêm nữa.

Nghỉ ngơi một lúc, khí huyết của tôi đã hơi hồi phục một chút.

Lúc này sự mệt mỏi khiến cảm giác buồn ngủ tràn tới, dựa nghiêng vào đầu giường, mê man ngủ thiếp đi.

Nằm viện một phát thế này, thời gian kéo dài đến bảy ngày.

Tôi thì muốn đi, cơ mà không đi được.

Trần mù đến rồi, còn đưa theo Từ Thi Vũ đến cùng.

Cô ta không nói năng gì, căn bản không cho tôi xuống giường, tận tâm chăm sóc tôi mấy ngày này.

Còn về Liễu Dục Chú, ngày thứ hai gã bèn định xuống giường, muốn qua xem xem bên dưới Viên Thị Âm Dương Trạch có huyền cơ gì, bị tôi ngăn lại, không cho gã rời đi, cộng thêm hai tiểu đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán quỳ chặn ở cửa, gã đương nhiên là chẳng đi được.

Bảy ngày sau, tôi cuối cùng cũng hồi phục không ít, cẳng chân cũng hoàn toàn bình thường rồi.

Trần mù lại đưa Từ Thi Vũ đi, trước lúc xuất viện, chỉ có ba chúng tôi ở trong phòng bệnh, bàn bạc làm sao đối phó với Lý Âm Dương và Viên Hóa Thiệu, bắt buộc phải có một trình tự trước sau.

Cuối cùng rút ra một kết luận, là Lý Âm Dương ở trong thôn, mạnh quá mức, tôi hiện giờ không có Định la bàn, càng khó tìm ra ông ta, cho dù có đối phó với ông ta, kỳ thực cũng là cho Viên Hóa Thiệu cơ hội ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Sự mạnh mẽ điên cuồng của Lý Âm Dương, đều là do cái tâm báo thù gây nên, mục đích của ông ta là vì giết Viên Hóa Thiệu, chúng tôi diệt trừ Lý Âm Dương, Viên Hóa Thiệu ngược lại được ngồi xem kịch.

Theo kiến nghị của Trần mù, tạm thời không quản chuyện trong thôn Tiểu Liễu, chỉ bày trận ở bên ngoài, không cho Lý Âm Dương có khả năng ra ngoài, để đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán và người nhà họ Phùng canh chừng, cũng không cho bất cứ người nào vào trong.

Chúng tôi dựa vào ghi chép về Viên Hóa Thiệu và những phủ đệ khác của y trong cuốn Tạp ký, nghĩ cách rút củi đáy nồi, Viên Hóa Thiệu chắc chắn không đoán được, chúng tôi lại trực tiếp nhắm thẳng vào y!

Việc này tuy mạo hiểm, nhưng tôi cảm giác có thể được, đến cả Liễu Dục Chú cũng trực tiếp đồng ý luôn.

Lúc chuẩn bị xuất viện, thì Phùng Quân lại đến, hắn bảo với tôi, hắn nhìn thấy Trương Nhĩ về thôn Kính Khẩu, hơn nữa Trương Nhĩ rất đáng sợ, ngã ra bên trong miếu Thành Hoàng, bất tỉnh nhân sự, bọn hắn không dám vào trong, hỏi tôi phải làm thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận