Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 564. TƯỚNG MẶT CÓ THỂ ĐOẠN PHÁP

Chương 564. TƯỚNG MẶT CÓ THỂ ĐOẠN PHÁP


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Trong mắt Từ Thi Vũ rất ngạc nhiên, cũng toát lên vẻ không thể tin nổi.

Lưu Lỵ cũng ngẩn người nhìn tôi một cái, tròng mắt bà ta hơi có chút đỏ lên, có điều bà ta không hề nói gì thêm, mà đi luôn ra sau cửa thu dọn đống quần áo giày dép rách nát cũ bẩn kia.

Tôi ra hiệu cho từ Thi Vũ đi vào trong mấy bước, những chuyện này nói quá nhiều để Lưu Lỵ nghe thấy, ngược lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Cứ thế đi tới gian giữa nhỏ của căn nhà nghèo rớt mồng tơi này, Lưu Lỵ cũng đem một bộ phận đồ đi ra ngoài, tôi mới hạ thấp giọng trả lời Từ Thi Vũ: “Nhìn trực tiếp, thì chắc chắn không nhìn ra được đứa bé là của ai, có điều Đạo của Cốt tướng, tinh diệu vô song.”

“Nếu như vợ chồng ngoại tình, nhất định Gian môn có nốt ruồi, một nữ hai chồng, nhất định Song long tranh ngọc. Xem tính tình có cởi mở không, dục vọng có mãnh liệt không, hay có tình qua đường với đàn ông không, thì xem nhân trung.”

“Người nếu quanh năm nói dối, trên tướng mặt cũng có phản ánh, một người không có con cái, tướng mặt cũng sớm có định số.”

“Còn về chi tiết hơn nữa, tôi phải nhìn thấy con trai con dâu của Lưu Lỵ xong, mới có thể biết được.”

Tôi vừa nói xong, Từ Thi Vũ đã trợn to mắt, cô ta lẩm nhẩm nói: “Thần kỳ thế cơ à? Cũng có nghĩa là, xem qua tướng mặt, rồi suy đoán sau?”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu.

Cô ta cũng không hỏi thêm gì khác nữa, mà bước lên trước, đi giúp Lưu Lỵ cùng mang đồ vứt ra ngoài.

Đồ đồng nát nhà họ Lưu gom lại những năm nay, nồi hỏng bát vỡ đúng là không ít, tôi nhìn mà cũng liên tục nhíu mày.

Có những thứ này, kể cả đường phố bên ngoài thổi gió tài, cũng tuyệt đối không vào nhà họ Lưu một tý chút nào được, mà tài của nhà họ Lưu còn bị hút ra ngoài nữa.

Cộng thêm những chuyện này, chỉ cần nhà họ Lưu vì vậy mà có người chết, căn nhà đứng đầu phố này thành hung trạch, thì Ám tiễn bắn người ác tự nhiên sẽ thêm vài phần hung ác rồi, bị ảnh hưởng cũng sẽ là cả con phố.

Khoảng tầm mười mấy phút sau, Lưu Lỵ và Từ Thi Vũ đã vứt hết những “thứ” xúi quẩy ra khỏi nhà.

Trong thời gian này tôi cũng đang quan sát tỉ mỉ căn nhà nhỏ này của nhà họ Lưu, suy nghĩ về việc hoặc giả có thể đặt hai chậu cây kim tiền chiêu tài, chắc là có thể giúp nhà họ Lưu hút tài ở mức độ nhỏ, có điều cũng không tiện làm quá nhiều.

Nhà họ Lưu lúc này rõ ràng chỉ có hai vợ chồng bọn họ, con trai là đứa ích kỷ, hai vợ chồng già nghèo cả một đời, mệnh số mỏng, không chịu đựng nổi tài khí quá lớn, nếu không sẽ hình thành hiệu quả ngược, nếu như tài khí xông vỡ mệnh số, thì cũng là kết cục chết bất đắc kỳ tử.

Lưu Lỵ pha trà cho tôi và Từ Thi Vũ, là trà hoa nhài phổ thông, toát ra thứ mùi đắng chát nồng nặc.

Lại đợi tầm nửa tiếng nữa, cuối cùng vị trí cổng cũng có người đi vào.

“Mẹ! Mẹ gom được tiền rồi à?!”

Tôi một phát liền nhìn thấy, bước vào cửa là một gã đàn ông cao cao gầy gầy, gã mặc một bộ vest, đi giày da được đánh bóng lộn, đầu đinh, đeo kính, mặt tròn, con mắt ti hí, có chút mắt một mí.

Có kính mắt chắn, cộng thêm khoảng cách xa, tuy rằng thân hình cao gầy, nhưng mặt tròn có thịt, nhìn một lượt không ra tướng mặt.

Bước sau lưng gã vào trong là một ả đàn bà, ả đàn bà này cằm rất nhọn, mắt rất to, bọng mắt cực kỳ rõ ràng.

Xương gò má của cô ả không cao, mặt be bé, cũng chẳng có mấy thịt thừa. Cho dù là cô ả đang mang bầu, vác cái bụng to đùng, mà vẫn trang điểm rất đậm. Đầu mày tôi nhíu chặt lại, đưa tay lên nhay nhay.

Tôi cực ít xem tướng mặt cho đàn bà, lần trước là vợ của Dư Sơn, và vợ của Thương Tượng, Miêu Tĩnh.

Sau đó trên cơ bản là không xem, cô con dâu này của Lưu Lỵ, nhìn một cái không ra tướng mặt.

Đây chắc chắn không phải là vấn đề trình độ của tôi, mà là gương mặt này của cô ả quá không tự nhiên.

Trang điểm xong nhìn qua thì đẹp, nhưng đây chỉ là lớp da thịt bề ngoài nông cạn.

Người đẹp tại cốt chẳng tại bì, tướng cốt của cô ả không nâng đỡ nổi cho khuôn mặt này của cô ta, vậy nên trông toát ra vẻ giả tạo.

Mắt hai mí là giả, mặt gầy cũng rất mất tự nhiên, cằm chắc chắn từng tiêm thuốc, da trên mặt và trên cổ hơi có sự khác biệt, lớp trang điểm quá dày.

Còn về nốt ruồi, trên mặt cô ả chẳng thấy nốt ruồi nào cả...

Mặt người tuyệt đối không thể nào không có tướng nốt ruồi, vậy thì khả năng chỉ còn lại hai kết quả, hoặc là làm thủ thuật xóa bỏ, hoặc là bị che bên dưới lớp trang điểm.

Muốn nhìn rõ tướng mặt của cô ả, một là phải tẩy trang, hai là sợ phải mò cốt...

Đương nhiên, tôi cũng có thể thông qua tướng mặt của con trai Lưu Lỵ mà phán đoán sơ bộ một lượt, nếu như cung âm chí của gã không có con cái, thì chắc chắn vợ gã mang bầu không phải con gã.

Tư duy trong nháy mắt, cũng chỉ mới mấy giây trôi qua mà thôi.

Lưu Lỵ cũng đi ra cửa đón, đến bên cạnh con trai con dâu bà ta, mới nhỏ giọng nói mấy câu.

Con trai bà ta liền lật mặt ngay tại chỗ, nói: “Không có tiền? Không có tiền bà gọi bọn tôi về đây làm gì? Rảnh rỗi không có việc gì làm à?!”

Lưu Lỵ lại một bộ mặt cười cầu hòa, kéo con trai bà ta đi vào trong, đồng thời lại nhỏ giọng nói chuyện.

Lần này tôi đại khái đã nghe rõ rồi.

Lưu Lỵ đang nói với con trai bà ta rằng trước đây phong thủy của khu phố không tốt, bây giờ phong thủy sửa xong rồi, mọi người đều đang phát tài, nhà bà ta nghèo là bởi vì trong nhà có thứ xui xẻo phá tài, vừa nãy đã mang toàn bộ đi vứt rồi. Hơn nữa Âm dương tiên sinh giúp sửa phong thủy cũng tới nhà, có thể nhờ cậu ta giúp xem tướng mặt, tới lúc đó là có thể phát tài hệt như bà con hàng xóm ngay.

Lúc nói đến đây, Lưu Lỵ hơi lén lút nhìn tôi một cái, khẽ nháy mắt.

Tôi vừa nãy còn đang nghĩ, nên làm thế nào mới có thể khiến con trai con dâu Lưu Lỵ cam tâm tình nguyện để tôi xem tướng.

Những lời này của Lưu Lỵ, phải nói là khiến nước chảy thành sông, thời cơ chín muồi.

Trong lòng tôi hơi có chút cảm thán, tuy rằng Lưu Lỵ là một người đàn bà miệng lưỡi nanh nọc, cũng nghèo khó cả một đời, nhưng dân phố vẫn có chút thông minh và trí tuệ của dân phố.

Trong nháy mắt, bà ta đã kéo con trai con dâu vào trong gian chính.

Hơn nữa bà ta cũng giới thiệu luôn, tôi biết được con trai bà ta tên là Lưu Vĩnh Chí, con dâu tên là Trương Tuệ Linh.

Lưu Vĩnh Chí thì có chút hưng phấn nhỏ, giơ tay ra bắt tay với tôi, nói: “La tiên sinh, đúng là có thể khiến nhà chúng tôi phát tài à?”

Tôi cũng đưa tay ra bắt, bình thản trả lời: “Nếu như tướng mặt có vấn đề, phá tướng tài, thì sau khi giải quyết xong, không nói phát tài lớn, nhưng ít nhất có thể nắm bắt được tài vận.”

Trương Tuệ Linh đứng cạnh thì giọng điệu tương đối cao ngạo, cô ả tương đối lạnh nhạt nói một câu: “Cứ thần thần bí bí, Lưu Vĩnh Chí, mẹ anh sao bày ra trò này, kiểu gì hôm nay anh cũng phải lấy được ít tiền mới được đi, nếu không chúng ta sống kiểu gì? Bảy vạn tệ, đã nợ tận mấy tháng rồi, còn chưa tính tiền lãi đấy.”

Đầu mày Từ Thi Vũ hơi nhíu lại, cô ta chú ý liếc Trương Tuệ Linh một cái.

Sắc mặt tôi không thay đổi, cũng không đếm xỉa đến cô ả.

Rõ ràng, Lưu Vĩnh Chí cũng trừng mắt nhìn Lưu Lỵ một cái, nói: “Mẹ, mẹ cũng nghe thấy rồi đấy, Huệ Linh vác bụng bầu, ngày dự sinh cũng sắp đến rồi, kiểu gì mẹ cũng phải giúp bọn con chuẩn bị ít tiền, chứ không cũng khó nói chuyện với bố vợ mẹ vợ con.”

Mặt Lưu Lỵ phát khổ, đột nhiên bà ta một phát liền bịt mũi lại, hoảng loạn chạy đi tìm giấy.

Tôi nhìn rất rõ ràng, Lưu Lỵ thế này chẳng phải là lại chảy máu mũi sao?

Chủ nợ rút xương tủy của bà ta là con trai con dâu, tướng phá tài của bà ta nghiêm trọng như vậy cũng không có gì lạ.

Lưu Vĩnh Chí vẫn mang bộ dạng cười cười, vui vẻ nhìn sang tôi, gã gỡ kính xuống, vô cùng hứng thú nói: “La tiên sinh, cậu nhìn xem, tướng mặt trông thế nào?”

Gã vừa mới gỡ kính xuống, tôi liền nhìn thấy vị trí giữa đuôi mắt và huyệt thái dương bị gọng kính đè lên, có một nốt ruồi.

Một nốt ruồi đen cực kỳ đậm!

[Giải thích từ dịch giả]

Đoạn pháp: trong Phật giáo, ‘Đoạn pháp’ mang nghĩa hàng phục yêu ma quỷ quái trong nội tâm, diệt trừ chấp niệm, ma niệm tận gốc một cách triệt để.
Bạn cần đăng nhập để bình luận