Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 626. LÃO MÙ VÀ THẬP LỤC, TÍN NHIỆM TUYỆT ĐỐI VÀ KHÔN NGOAN TUYỆT ĐỐI

Chương 626. LÃO MÙ VÀ THẬP LỤC, TÍN NHIỆM TUYỆT ĐỐI VÀ KHÔN NGOAN TUYỆT ĐỐI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Chú Trần... Chú...” Lòng tôi hơi kinh.

Trần mù mở mắt ra, thần thái của lão cũng không giống với kiểu nhàn nhã lúc trước, dường như đã khôi phục lại vẻ sắc bén trước đây.

“Chú Trần nghĩ xong rồi, trước đây đã từng nói là chuyện này phải giúp mày, giờ nó càng phức tạp hơn.”

“Mày sống chưa đủ lâu, tính không lại được với chúng nó, lòng người chú Trần có thể giúp mày tính toán, phong thủy thì chỉ có thể dựa vào mày đi giải quyết, nếu như Liễu Dục Chú có thể ra tay, thì khả năng thắng của chúng ta sẽ càng nhiều.”

“Đối phó với một tên Âm dương tiên sinh sống bao nhiêu năm như vậy, tuyệt đối không dễ dàng, bên cạnh mày thiếu một người có thể tuyệt đối tín nhiệm.”

“Ngoài ra, bên phía Trương Nhĩ có thể đợi lão thăm dò Âm Dương trạch xong, rồi chúng ta qua dò hỏi. Ít nhất nhìn trông lão đối xử với mày không tồi, chỉ có điều đường mà chúng mày đi không giống nhau mà thôi.”

“Việc của Liễu Dục Chú phải làm trước, mày có cách gì có thể ép xác thanh thi ra không?”

Những lời này của Trần mù cực kỳ nhanh gọn.

Mặt tôi lại lần nữa biến sắc, ngay lập tức lắc lắc đầu, nói không được, chú Trần những việc này tự cháu có thể làm tốt, cháu chỉ là tìm chú giúp phân tích...

Trần mù nhíu mày nói: “Thập Lục, nếu như tính cách của mày giống với Trương Nhĩ, chú Trần sẽ không nói chuyện giúp mày nữa, mày muốn thắng, thì bắt buộc phải đủ quyết đoán. Chú Trần còn chưa đến mức thành gánh nặng cho mày.”

Mắt nhìn giọng điệu của Trần mù đã có chút tức giận.

Tôi cũng không dám che dấu tiếp nữa, hỏi Trần mù có còn nhớ cái quẻ mà lần đó tôi bói cho lão không?

Hơn nữa tôi cũng đem chuyện hào cuối cùng là họa tù ngục vẫn còn chưa ứng nghiệm ra nói thẳng luôn.

Trần mù nghe hết xong, lão trầm mặc mất mấy giây, rồi đột nhiên cười cười nói: “Quẻ đúng là chuẩn như thế à?”

Tôi gật gật đầu nói: “Chuẩn.”

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, lão nheo mắt lại nói: “Lúc chú tin nó, thì nó chuẩn, nếu chú không muốn tin nó nữa, thì nó chưa chắc đã chuẩn được, lần trước mày sửa quẻ cho chú, mày bèn đã phá mất một lần độ chuẩn, chưa chắc đã không thể phá tiếp lần thứ hai. Huống hồ, chú không trộm không cướp, cũng không giết người phóng hỏa, lấy đâu ra họa tù ngục được?”

“Cái mạng này của chú Trần, cứng, núi sập cũng không giữ được chú lại, ngục tù chẳng qua chỉ là cái song sắt, làm sao có thể giữ chú được?” Nói rồi, Trần mù xua xua tay, lão trực tiếp bỏ qua vấn đề này, hỏi tôi có cách gì ép xác thanh thi ra không.

Tôi nhất thời, đúng thật không biết nên phản bác lại Trần mù như thế nào.

Chính bởi tôi quá hiểu lão, vậy nên tôi biết, bất kể tôi có nói gì để phản đối, Trần mù mà đã quyết định rồi thì nhất định sẽ đi làm...

Tôi không để lão đi cùng, thì lão hoặc giả sẽ đi theo sau lưng tôi, âm thầm ra tay.

Những lời lão nói, cũng khiến tôi suy nghĩ rất sâu, quẻ đúng thật là trăm quẻ chuẩn cả trăm sao? Tôi dùng bản lĩnh của quẻ thứ nhất, thay đổi tử cục của quẻ bói lần đó của Trần mù, người bói quẻ có năng lực này, vậy thì chưa chắc người nhận quẻ đã không có?

Tôi đột nhiên nghĩ tới quẻ hồi đó bói cho Mã Bảo Nghĩa, cục diện đại hung, nhưng y lại không chết trên núi Kế Nương, qua mấy tháng sau vẫn ra ngoài được. Mã Bảo Nghĩa có thể coi là người phá quẻ.

Kế Nương ngàn tính vạn tính, rằng bản thân nhất định sẽ vũ hóa, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị phá hoại.

Tôi bất chợt lại nghĩ đến một câu nói, cứ làm việc tốt, đừng hỏi tiền đồ.

Trên đời này nhất định không phải toàn là người tốt đoản mệnh, kẻ ác sống lâu, cũng giống như câu nói mà lúc tôi rời viện Liễu Dục Chú nói đó.

“Giết người đền mạng, lẽ trời tuần hoàn, không phải không đền, thời gian chưa đến...”

Thu tư duy lại, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, căn bản không ngăn nổi Trần mù.

Tôi gật gật đầu nói: “Có cách, Dương Hưng là con trai của xác thanh thi, mấy hôm trước cháu có cái hẹn mười ngày với hắn, cháu sẽ gặp mặt hắn ở di chỉ của nhà họ Cố dưới núi Nội Dương, lần đó cháu đã dự định, tới lúc đó sẽ dụ xác thanh thi ra, không ngờ chuyện của lão già trộm thọ này bây giờ đã giải quyết được một ít rồi, thời gian còn sớm hơn so với dự đoán của cháu.”

Trần mù ờ một tiếng, nhíu mày hỏi tôi Dương Hưng cũng đang ở đây.

Tôi gật gật đầu, đem chuyện của Dương Hưng, cùng với nguyên nhân gây ra hiểu lầm giữa chúng tôi ra kể một lượt.

Trần mù có vẻ nghĩ ngợi, một lát sau bảo với tôi, có thể đẩy nhanh tới đêm nay, hoặc ngày mai, chung quy là gọi Dương Hưng qua đây.

Lão đứng dậy, đồng thời ra hiệu cho tôi xuống giường.

Lật người xuống giường xong, tôi theo Trần mù đi ra ngoài.

Tôi ngủ giấc này, thời gian dài hơn so với tưởng tượng, bên ngoài hóa ra đã sắp tối rồi. Liên tục ngày ngủ đêm làm, gần như khiến tôi ngày đêm đảo lộn một cách triệt để.

Có điều vừa ra đến sân, tôi đã giật thót cả người.

Trong sân còn có hai người... Không phải, là ba người!

Hoa Cô đang đi qua đi lại trong sân, vẻ mặt của cô ta rất khó coi.

Ngoài ra, bên cạnh cái bàn đá ở chính giữa sân, còn một “người” đang đứng!

Đó chính là xác chết của Thanh Nhi! Cô ta mặc một cái áo khoác hoa, tóc búi lên thành một búi tóc, trên mặt cô ta được đánh phấn, nhìn lên trông sinh động như còn sống, hai mắt nhắm lại. Cạnh chân cô ta, còn đang miễn cưỡng đứng một “bé trai sơ sinh”, nó cũng mặc một cái áo khoác đỏ, đây chẳng phải chính là Trần Viễn Quy sao.

“Chú Trần, chú không được đi.” Hoa Cô đứng lại, cô ta nhanh chóng đi đến trước mặt Trần mù, trong mắt còn có đôi chút hoảng loạn: “Chị Thanh Nhi không muốn chú ra ngoài, Viễn Quy cũng không muốn chú đi, đêm qua hai người họ còn liên tục báo mộng cho cháu, bây giờ bọn họ đều ở trong sân...”

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù nhìn quét một vòng trong sân, thị lực của lão chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ, nhưng thế cũng đủ rồi.

“Hồ đồ!” Trận mù hạ giọng nói, ngay tiếp đó lại bảo: “Đưa Thanh Nhi với Viễn Quy vào.”

Hoa Cô cuống cả lên, cô ta lại nhìn sang tôi nói: “La Thập Lục, lần trước cậu đến, lần trước nữa cậu đến, đều không phải như thế này mà, cậu từng nói sẽ không gọi chú Trần đi, cậu sao có thể không có chữ tín thế?! Chú Trần tuổi tác lớn rồi, làm sao có thể lần nào cũng theo cậu đi liều mạng được?”

Tôi cười khổ, nhưng căn bản không tiếp nổi lời của Hoa Cô.

“Hoa Cô!” Trần mù quát lên một tiếng.

Hoa Cô mím môi, nhưng vẫn không tránh đường, cô ta đột nhiên một phát quỳ xuống trước mặt Trần mù, hạ giọng khóc thút thít: “Chú Trần, chú không đi có được không? Hôm qua cháu nằm mơ đúng là cực kỳ không tốt, thời gian gần đây, cháu cũng hay nằm mơ thấy một số chuyện, bố cháu chết rồi, chú chứa chấp cho cháu ở lại, cháu coi chú như bố cháu, chú có thể không...”

Trần mù lắc lắc đầu, lão nói: “Mày chăm sóc tốt cho Thanh Nhi với Viễn Quy, chú sẽ không có việc gì cả, rất nhanh sẽ về.” Nói xong, Trần mù liền không quản Hoa Cô nữa, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Trước khi đi lão còn gọi tôi một tiếng, bảo tôi đi theo.

Sau khi ra khỏi Triều dương trạch, bên trong nhà vẫn còn vọng ra tiếng khóc của Hoa Cô.

Trần mù lại bình thản nói: “Người kỵ nhất là do dự thiếu quyết đoán, lão Đinh chết rồi, chú chứa chấp Hoa Cô, nhưng không thể vì nó mà loạn việc được. Thập Lục, mày cũng phải ghi nhớ kỹ những điểm này.”

Tôi gật gật đầu, không nói gì thêm.

Mãi cho đến lúc tới chỗ căn nhà của lão Đinh, Phùng Bảo và Phùng Quân vẫn đang đợi ở đây, có điều hai người họ đều đang ngủ ở trên xe, cửa xe để mở.

Lúc lên xe, hai người bọn họ liền tỉnh lại.

Tôi đang định bảo đi qua nhà họ Phùng trước, kết quả Trần mù lại nói một câu: “Đưa chú qua nhà họ Sài trước, chú cũng phải gặp mặt sư phụ chú một lần trước đã, hỏi mấy chuyện về thôn Tiểu Liễu nhà bà cụ, còn cả việc bà cụ tại sao lại ở đấy, có liên quan gì với nhau không.” Tiếp đấy Trần mù lại dặn dò tôi, bảo tôi đi tìm Dương Hưng, lúc nào sắp xong hết chuẩn bị ép xác thanh thi ra thì mới gọi lão tập hợp.

Tôi gật gật đầu, bảo Phùng Quân lái xe.

Tôi trước tiên gửi một tin nhắn cho Dương Hưng, có điều hắn mãi không trả lời tôi, qua nhà họ Sài phải tốn một khoảng thời gian không ngắn, tôi liền tiện thể gọi luôn cho Thẩm Kế một cuộc.

Chuyện đã vô cùng cấp bách, cô ta không tìm tôi, tôi đành phải giục cô ta thôi.

Trong phút chốc, điện thoại đã được bắt máy.

Giọng của Thẩm Kế hơi có vẻ ngạc nhiên: “La Thập Lục, tôi đang định tìm anh, thì anh đã tìm tôi trước rồi, đúng là trùng hợp thật.”

“Anh gieo quẻ rồi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận