Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 332. THƯ NGƯỜI CHẾT

Chương 332. THƯ NGƯỜI CHẾT


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Mấy hôm trước đưa Trương Cửu Quái đi an táng, Trần mù bèn có ý dạy tôi dẫn đường âm, dặn dò tôi nghe kỹ từng câu sau này lão nói.

Lúc đó trên đường âm còn gặp một mụ đàn bà.

Trần mù cho mụ một gậy thẳng mặt!

Sau đó lão không hề dạy tôi chi tiết cách sử dụng gậy khóc tang.

Tôi nghĩ rõ ràng, lão chắc là chuẩn bị từ từ đưa tôi nhập môn.

Bất kể là dẫn đường âm hay là đánh quỷ, đều không tùy tiện dạy trực tiếp cho tôi.

Lúc này những chi tiết mà bà cụ Hà biểu hiện ra, liền khiến tôi lập tức nghĩ đến Trần mù!

Mí mắt bà cụ Hà hơi nhướng lên, bình thản trả lời: “Dạy qua một đứa, có điều nó mù bẩm sinh, miễn cưỡng có thể nhìn thấy hình bóng, nhưng không học được thêm nhiều thứ hơn, nhưng được cái mạng nó cứng, cũng coi như có chút nghề.”

“Bưng bát hương, quỷ đến bái, cái cần nhất chính là mạng cứng, tiếp đấy phải viết ra được ‘tang biểu’, cái cần biết nó đều biết, thậm chí còn nuôi được thứ ngao sói mà đến tao cũng cảm thấy hung dữ, nhưng cái đôi mắt đấy lại thành trở ngại lớn nhất của nó.”

“Miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng người lay động, với có thể viết ra được ‘tang biểu’ là hai chuyện khác nhau, nó kể cả có dựa vào miệng đọc mà ghi nhớ được mệnh số bát tự, cũng chẳng tích sự gì.”

Tim tôi đập thình thịch liên tục, quả nhiên, Trần mù lại chính là đồ đệ của bà cụ Hà cơ!

Đồng thời sự mong chờ và khát vọng trong lòng tôi cũng càng nhiều hơn, có thể dạy ra được một nhân vật như Trần mù thế này, bà cụ Hà quyết không thể xem thường được.

Chỉ có điều câu nói kia của bà cụ. Cái đôi mắt đấy lại thành trở ngại lớn nhất của lão.

Nếu như Trần mù không mù lòa đến mức đấy, sợ rằng số mệnh của lão cũng đã khác rồi.

“Đừng có ngây người ra đấy, cái kiểu thất thần như mày thế này, cái lão góa kia trong chớp mắt là có thể khiến mày chết tận mấy lần.” Bốp một tiếng khẽ vang lên, cây gậy khóc tang của bà cụ Hà đã vụt lên trên ngực tôi.

Siii!

Tôi đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, cũng định thần lại trong chớp mắt.

Xua bỏ tất cả tạp niệm trong đầu, tôi rút cây gậy khóc tang ở thắt lưng ra, cúi đầu nhìn thân cây gậy, làm theo những gì mà bà cụ Hà nói, năm ngón tay tách rời ra, đại khái cự ly này, bèn là ba thốn.

Sau khi nắm chặt lấy, cũng chẳng biết là nguyên nhân gì, cho dù là những dây lụa trắng kia đã bị cháy gần hết, nhưng vẫn có một số quấn lấy ngón tay tôi.

Trong lòng tự nhiên sinh ra một thứ cảm giác vững vàng kiên cố.

Giây tiếp theo, cẳng tay tôi phát lực, cổ tay vung ra trước một phát!

Kết quả cổ tay lại đột ngột thấy mỏi, cả cây gậy khóc tang liền bị ném thẳng ra ngoài!

Rầm một tiếng, vừa vặn đập trúng khung cửa của phòng để củi, kẹt ở trong khe nứt.

Lưu Văn Tam vừa hay kéo cây liễu Lôi kích mộc đang chuẩn bị đi vào, đang đứng ngay dưới khung cửa.

Lão ngẩng đầu lên nhìn một phát, lại quay đầu qua nhìn tôi một cái, trên cái đầu trọc lóc liền túa đầy mồ hôi.

“Thái Nhi, ở yên trong phòng mà ngủ! Ngoài sân nguy hiểm lắm, đừng có ra ngoài gây loạn thêm cho Thập Lục!” Lão gân cổ lên gào một câu.

Xoạt một phát, lão liền lôi cái cây liễu vào trong phòng chứa củi.

Cho dù thân cây chỉ vào trong được non nửa, lão vẫn cứ miễn cưỡng đóng nửa cánh cửa lại, rõ ràng là định ở trong đó cưa đứt thân cây.

“Loại Lôi kích mộc này tránh tà trấn sát, đồng thời cũng kinh hồn, mày mà đánh trúng Lưu Văn Tam, là khiến Thái Nhi góa bụa, tao thì cũng vui vẻ thôi.” Bà cụ Hà nói xong, bèn đi vào gian chính, cũng đóng cửa lại.

Tôi vội vàng chạy đến trước phòng để củi, rút cây gậy khóc tang xuống, lại bắt đầu luyện tập lại động tác ban nãy.

Lần này tôi cẩn thận hơn rất nhiều, năm ngón tay nắm càng chặt hơn.

Chỉ là lúc vung ra, vẫn cứ bị tuột ra ngoài.

Nhìn lên trông Trần mù dùng rất nhẹ nhàng, bà cụ Hà tiện tay là đánh, không ngờ trên thực tế, lại khó khăn đến vậy...

Tôi tập đi tập lại phải cả trăm lần, cổ tay đã đau mỏi khó nhịn nổi nữa, mới mày mò ra ít nguyên nhân.

Cái thời khắc lúc vung ra, bản thân cây gậy khóc tang nhẹ tênh, đột nhiên giống như nặng hơn rất nhiều, sự thay đổi đột ngột này, phải cần kịp thời dùng lực mạnh hơn mới có thể nắm được.

Hơn nữa trong lòng bàn tay còn có chút đau nhói, giống như cảm giác có tĩnh điện vậy.

Tôi đoán đây là nguyên nhân do Lôi kích mộc, những cây gậy khóc tang khác chưa chắc đã có.

Có điều tôi cũng có thể miễn cưỡng không để cây gậy tuột khỏi tay rồi, chỉ là đánh xuống, thì vẫn chẳng có mấy lực.

Nhoáng cái đã đến chập tối, phía chân trời tàn dương như máu.

Bên ngoài cổng vọng lại tiếng đỗ xe.

Cùng lúc với việc tôi dừng động tác trong tay lại, Phùng Khuất vội vàng bước từ bên ngoài cổng vào trong, trên tay hắn còn xách theo một cái rương gỗ nhỏ.

“La tiên sinh!” Sắc mặt Phùng Khuất có chút vẻ vui mừng, lên tiếng chào hỏi tôi.

Phùng Khuất đã đi hai ngày rồi, tôi còn tưởng có phiền phức gì khác nữa.

Sự tình cấp bách, chuyện la bàn nhái tôi cũng chẳng kịp để ý nữa, không thể đặt quá nhiều hy vọng vào việc ôm chân phật tức thời được.

Có điều vẻ vui mừng của hắn, lại khiến tôi có đôi phần mong đợi.

Phùng Khuất đi thẳng đến trước cái bàn gỗ ở giữa sân, đem cái rương gỗ nhỏ kia đặt lên trên bàn.

“Mất thời gian hết hai ngày, hy vọng không làm lỡ việc.” Phùng Khuất mở cái rương gỗ ra.

Dưới ánh nắng chiều tà, bên trong cái rương gỗ phủ một lớp vải đỏ, bên trên đặt một cái la bàn bằng đồng kích thước lớn nhỏ gần y hệt như Định la bàn.

Chế tác của nó kém xa so với độ mượt của Định la bàn, có điều tầng thứ nhất Tiên thiên Bát quái bàn, tầng thứ hai Địa mẫu Phiên quái Cửu tinh bàn, tầng thứ ba Nhị thập tứ Thiên tinh bàn, lại được khắc chuẩn xác không chút sai sót lên trên.

Kim vàng ở giữa Thiên bàn, cũng vững vàng chỉ sang hướng Nam!

Tôi bảo Phùng Khuất đi tìm người, có ý nghĩ cầu may rất lớn, đồng thời cũng muốn tìm được người, cùng lắm thì tôi có thể thử tự mình khắc.

Nhưng không ngờ rằng, Phùng Khuất lại trực tiếp đưa luôn về một chiếc la bàn nhái đã được khắc xong!

Tôi cố nén cảm giác tim đập, lấy chiếc la bàn nhái ra, cầm vào tay cũng có chút cảm giác mát lạnh, kim chỉ theo đó mà đung đưa.

Có điều chuyển động của nó rất cứng đờ, cũng kém xa so với độ chuẩn xác của Định la bàn, nguyên nhân càng quan trọng hơn, cũng là trên nó chỉ có ba tầng phong thủy.

“Thế nào, La tiên sinh, có dùng được không?” Phùng Khuất cũng trở nên hồi hộp, hỏi tôi.

Tôi cười cười: “Có dùng được hay không, phải dùng rồi mới biết, Phùng Khuất, anh giúp tôi việc lớn rồi.”

Trên mặt Phùng Khuất cũng nở ra nụ cười: “La tiên sinh, còn có việc gì dùng đến tôi, cậu cứ nói.” Kích thích mát lạnh, khiến sự đau mỏi của cổ tay tôi cũng dịu đi chút ít.

Lưỡng lự một lát, tôi mới nói: “Vào trong thôn tìm một con gà vượt quá sáu năm tuổi, cố về nhanh.” Phùng Khuất lại vội vã rời khỏi nhà.

Lúc này cửa gian chính lại mở ra.

Bà cụ Hà bước ra, bà cụ bình thản nói: “Thời gian một buổi chiều, miễn cưỡng mới nắm chặt được gậy khóc tang, mày còn phải khổ luyện tiếp.”

Tôi có chút ngượng ngùng, gật gật đầu nói: “Cháu có thể cần cù bù thông minh mà.”

Bà cụ Hà nhìn vào trong tay tôi, rồi đột nhiên nói: “La bàn với cả gà quá sáu năm tuổi? Xem ra mày cũng không phải chẳng biết tý thủ đoạn nào của Âm thuật tiên sinh, tao thấy lão từng dùng lông đuôi gà phá mẫu tử thanh thi, với cả xác mẫu tử huyết sát, thuật này còn có thể đối phó với các loại xác sát khác?”

Tôi rùng mình, tôi đã không chỉ một lần nghe thấy hai chữ ‘thanh thi’ này rồi.

Huyết sát mới có thể chuyển biến thành ‘thi’, có thể tưởng tượng được sự khủng khiếp của nó. Không ngờ ông nội tôi lại còn có thể phá được nó, mà còn là dùng sát thuật!

Do dự một tý, tôi mới trả lời: “Cháu cũng không biết có tác dụng không, có điều trước đây bà nội từng dạy cháu, ứng biến linh hoạt, trong sách cũng có dặn dò, phải biết linh động, sát thuật đã có thể đoạn hai mạng của mẫu tử sát, chưa chắc đã không thể phá những thứ tà quái khác, thủ đoạn của cháu ít, chỉ có thể thử xem thôi.”

Bà cụ Hà bước xuống dưới bậc thềm, bà cụ không nói thêm gì khác nữa. Mà chỉ dặn dò cảnh báo tôi một câu, thuật này bà cụ từng nghe qua, tổn thọ. Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, tốt nhất là đừng dùng.

Tôi ngừng lại một chút, rồi mới cười cười nói, nếu như có tác dụng thật, tôi chắc chắn sẽ không từ bất giá nào, đoạn hồn mạng của thằng điên nhà họ Vương.

Mẹ tôi theo tôi hơn hai mươi năm, mẹ vốn đã rất đáng thương rồi.

Thằng điên nhà họ Vương còn định ngày ngày gài bẫy ám hại mẹ, gã còn hại bố tôi, và mạng sống của những người vô tội trong thôn. Kể cả bảo tôi tổn thọ vài năm, tôi cũng cam tâm tình nguyện tiễn gã hồn phi phách tán!

Đem la bàn nhái nhét vào trong túi, tôi liền tiếp tục bắt đầu luyện Đương đầu nhất bổng!

Bà cụ Hà đi đến cổng nhà, chuông buộc trên người kêu leng keng.

Đột nhiên bà cụ nói một câu: “Lợn không đầu, cái lão góa kia chắc chắn sẽ đưa đầu đến, đưa đầu là sẽ giết người. Đây là tác phong quen thuộc của lão.”

“Tốt nhất đừng để mẹ mày ra, chúng nó từng dùng huyết chó, bên trong con lẫn cả vải phù, nếu không phải mày đẩy nó ra, nó đã dính chiêu rồi, mẫu sát có nhiều tình mẹ như thế không dễ, dễ dàng bị phá, thì đáng tiếc quá.”

Thân người tôi chấn động, quả nhiên huyết chó với mảnh vải đó nguy hại không nhỏ, do dự một chút, tôi đồng ý với bà cụ Hà, tôi sẽ cố gắng không để mẹ tôi ra.

Có điều tôi cũng chẳng có cách gì nói chuyện trước với mẹ, chỉ có nước hên xui.

Bà cụ Hà quay đầu nhìn tôi một cái, nói: “Nếu mày đã đồng ý, thì việc này không khó. Viết một bức thư cho người chết, dùng thủ đoạn Thần bà của bà già này, là nó sẽ có thể biết được.”

Lòng tôi vui mừng, lập tức hỏi bà cụ Hà, cần làm như thế nào!

[Giải thích từ dịch giả]

‘Tang biểu’: Là phong tục dân gian, bao gồm từ việc lập ký hiệu đám tang, đến việc viết cáo phó, phúng điếu, khấn sớ ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận