Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 493. TÌM TÔI LÀ ĐƯỢC RỒI

Chương 493. TÌM TÔI LÀ ĐƯỢC RỒI


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Câu nói cuối cùng của người đàn bà đó, rõ ràng khiến thân người Từ Thi Vũ hơi run lên.

Mặt cô ta hơi tái đi, nhưng vẫn không buông tay, mà dùng thái độ thành khẩn nói: “Cháu không phải muốn gây phiền phức gì, chỉ là muốn thương lượng với dì về việc sửa một chút phong thủy ở cổng nhà dì.”

“Phong thủy của cả con phố này đều có một số vấn đề, dẫn đến việc hộ gia đình trú tại đây đều chẳng có vận may gì hết, trong nhà còn thường xuyên xảy ra chuyện, chỉ cần sửa đi một chút, là có thể thay đổi vận số.”

Người đàn bà kinh ngạc nhìn Từ ThI Vũ, đầu mày bà ta nhíu chặt, hỏi: “Ý mày là gì? Trù nhà tao đấy phải không?” Rõ ràng, giọng điệu của bà ta ngay lập tức trở nên khó nghe.

Tôi vội lên trước, định giúp giải thích cùng với Từ Thi Vũ.

Nhưng bà ta lại lật tay lại, một phát túm lấy cánh tay Từ Thi Vũ.

Càng hét toáng lên, bảo mọi người đều lại nhìn xem!

Khó khăn lắm hai thằng quái thai hại người Từ Bạch Bì và Từ Đại Mẫn kia mới mất, hàng xóm láng giềng mới có thể sống yên ổn. Không ngờ con cháu gái nhà họ Từ để lại vẫn không buông tha cho mọi người, định tới tiếp tục hãm hại người ta!

Phản ứng của bà ta vừa nhanh vừa đột ngột, mặt tôi hơi biến sắc.

Từ Thi Vũ cũng cắn chặt môi dưới.

Rất nhanh đàn bà, trẻ con, và cả những người già đang đánh cờ tướng của các hộ gia đình xung quanh, đều dần dần túm tụm vây lại.

Mọi người đều rì rầm hỏi nhau đã phát sinh chuyện gì.

Người đàn bà kia càng chanh chua hơn, dăm ba câu đã chụp mũ luôn cho Từ Thi Vũ.

Đại để là nói, Từ Thi Vũ cũng giống hệt như Từ Bạch Bì xấu xa từ trong máu, nhìn bề ngoài là đi làm công việc thay người ta đòi lại chính nghĩa, nhưng trên thực tế thì làm toàn là việc mất hết lương tâm.

Đang yên đang lành nói phong thủy của con phố cũ này có vấn đề, người trú ở đây đều không có vận may, thường xảy ra chuyện!

Còn đòi sửa phong thủy nhà bà ta!

Có trời biết Từ Thi Vũ có phải muốn hại người hay không? Vào nhà người ta sửa nhà, để dễ kế thừa bản lĩnh của Từ Bạch Bì, tiếp tục trộm trẻ con?! Những lời này vừa nói xong, đám người ở xung quanh kia cũng bắt đầu mồm năm miệng mười ầm ĩ cả lên.

Đại bộ phận đều là chửi Từ Bạch Bì và Từ Đại Mẫn, đồng thời bọn họ cũng chỉ chỏ Từ Thi Vũ, nói Từ Thi Vũ chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.

Vốn dĩ mọi người còn thấy nhà họ Từ chỉ còn lại mỗi đứa cháu gái là cô ta, dù sao cũng biết làm người, biết vì đại nghĩa diệt thân.

Bây giờ xem ra, sợ là cũng vẫn là cùng một giuộc cả.

Cuối cùng còn có người giễu cợt nói, Từ Thi Vũ coi mọi người đều ngu hết ấy, cô ta có phải tiên sinh gì đâu, nói bừa vài câu, là mọi người sẽ tin chắc?

Sắc mặt Từ Thi Vũ trắng bệch, cô ta liên tục mấy lần định giải thích, nhưng đều không nói chen vào được.

Sắc mặt tôi cũng ngày càng tối sầm.

Đồng thời tôi liền tục nhìn quét qua đám người ở xung quanh này, trong đầu nhanh chóng nghĩ đối sách.

Mắt nhìn lời nói ở hiện trường ngày càng trở nên ác liệt, thậm chí còn có mấy người phụ nữ định lên trước túm tóc Từ Thi Vũ.

Trong thời gian này, tôi cũng gần như đều quan sát hết một lượt tướng mặt của tất cả mọi người.

Trong lòng khẳng định chắc nịch, đồng thời tôi sải bước lên trước, đứng chắn trước mặt Từ Thi Vũ.

Ánh mắt nhìn qua đám đông, tôi trầm giọng nói: “Thi Thi không phải là tiên sinh, nhưng tôi là tiên sinh, cô ấy cố ý mời tôi tới đây sửa phong thủy của con phố này, thay ông nội cô ấy chuộc tội, để mọi người sau này có thể sống cuộc sống tốt.”

“Khạc, phì!” Người đàn bà đầu tiên nhất đó, nhổ một bãi đờm đặc xuống dưới chân tôi luôn.

“Mọi người đều ngu hết, chúng mày nói cái gì thì là cái đấy? Đừng ở đây cho người ta ghét thêm, cũng đừng nghĩ cách hại người! Mau cút đi ngay! Con phố này không hoan nghênh chúng mày!”

“Nói cái gì mà chuộc tội như đúng rồi, chẳng ai tin chúng mày lại tốt bụng thế!”

Những người khác cũng lập tức nói theo bà ta, từ ngữ chửi bới cũng ngày càng ác liệt!

Thậm chí còn có người mở miệng nói Từ Thi Vũ mà có lòng tốt như thế thật, thì tìm mấy đứa trẻ bị Từ Bạch Bì bắt cóc đem bán về đây, chuyện này không làm được, thì nói gì cũng đều vô ích.

Sắc mặt Từ Thi Vũ càng tái nhợt hơn, cô ta rõ ràng không ngờ được những người này lại khó nhằn như vậy.

Thậm chí câu nói cuối cùng kia, cô ta càng chẳng cách gì trả lời.

Trong đám đông, rõ ràng cũng có người đang chen lên trước, mấy người đó vẻ mặt càng kích động hơn chút ít, trong mắt kèm cả vẻ đau đớn phẫn nộ.

Tôi một phát có thể nhìn ra được, những người này sợ là người của mấy hộ bị mất trẻ con.

Từ Thi Vũ vô thức kéo lấy tay tôi, định vòng qua rời đi.

Đồng thời cô ta cũng hạ thấp giọng, nói nhỏ với tôi rằng nghĩ cách khác nói chuyện, đừng xung đột với đám đông vội.

Nhưng tôi lại không nhúc nhích.

Trong mắt Từ Thi Vũ rõ ràng có vẻ sốt ruột.

Thở hắt ra một hơi, tôi hạ thấp giọng bảo cô ta đừng hoảng, bây giờ mà đi, thì sau này muốn giải thích sẽ chẳng dễ dàng nữa.

Chưa đợi Từ Thi Vũ mở miệng nói, tôi đã lại trầm giọng nói một câu: “Các người chửi bới ầm ĩ thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi chỉ nói một câu, các người có biết, tại sao hồi đó Từ Bạch Bì lại vào trú trong con phố này không? Nếu không phải vì lão ta trú ở đây, những năm nay các người cũng sẽ không xui xẻo như vậy, bị lão ta hãm hại.”

Câu nói này của tôi, lập tức liền khiến tất cả mọi người đều yên lặng lại, ánh mắt của bọn họ, cũng đều chằm chằm nhìn sang tôi.

Mặt Từ Thi Vũ lại hơi biến sắc, cô ta khẽ mím môi nhìn tôi, không mở miệng, cũng không tiếp tục kéo tôi đi nữa.

Tôi cười cười, bình thản nói: “Tôi biết tại sao.” Một ông già chen lên trước, trong tay ông ta còn đang vân vê hai viên bi thép không gỉ.

Ông ta trợn tròn con mắt, bảo tôi đừng có úp mở nữa, muốn nói gì thì mau nói đi.

Giọng tôi vẫn bình thản, nói: “Năm đó ở thành phố Nội Dương, có câu nói gọi là Chồn vàng già thành tinh, Từ Bạch Bì hút tẩu thuốc, lão ta chuyên trộm trẻ con, hại người không ít, gần như chẳng ai dám đắc tội với lão ta, công khai để lão ta gây nhiều tội ác.”

“Đồng thời, cũng có một vị tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy đánh tiếng, ai có thể tóm được Từ Bạch Bì, ông ta sẽ bói cho người đó một quẻ. Vị tiên sinh đó tên là Thiết khẩu Kim toán, Trương Cửu Quái! Là nhân vật lớn trong giới phong thủy, vô số người muốn cầu ông ta bói quẻ, rất nhiều gia tộc lớn, rất nhiều người có thân phận có địa vì đều từng nghe qua ông ta.”

“Chính bởi vì Trương Cửu Quái lên tiếng, nên phong thủy sư trong địa giới thành phố Nội Dương đều muốn bắt sống Từ Bạch Bì, Từ Bạch Bì mới bị ép mai danh ẩn tích, trốn ở trong con phố cổ này, âm thầm tiếp tục làm nghề cũ, khiến mọi người khổ không kể hết.”

“Mọi người bây giờ chửi Thi Thi không có tác dụng gì cả, cô ấy đã làm đến mức vì đại nghĩa diệt thân, hôm nay đến tìm mọi người sửa phong thủy, cũng đúng thật là đang chuộc tội!”

“Nếu phải nói kẻ đầu sỏ tội ác thật, mọi người cũng muốn đi chửi, thì nên đi chửi kẻ khởi xướng, bởi vì là ông ta là nguyên nhân gây ra chuyện này.”

“Nếu không phải do ông ta, mọi người những năm nay cũng không phải chịu đựng tội ác của Từ Bạch Bì. Cũng sẽ không có bao nhiêu gia đình bị mất con.”

Tôi nói hết những lời này xong, lập tức trong mắt mọi người đều càng nổi lên nhiều nỗi hận hơn, gần như là đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đồng thời tôi cũng nhìn ra được, năm đó danh tiếng của Trương Cửu Quái tuy lớn, nhưng cũng không phải là nhà nhà người người bất cứ ai cũng đều biết cả.

Lấy ông già đó đứng đầu, còn có tận mấy người nữa đều đứng ra, hỏi tôi sạp bói toán của cái lão Trương Cửu Quái đó mở ở chỗ nào?

Bọn họ phải đi đập bỏ biển hiệu của ông ta, bảo ông ta đưa ra lời giải thích!

Trong lòng tôi thầm xin lỗi một câu.

Tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có thể lôi vị sư phụ ăn nhặt này ra đỡ đạn thôi.

Đối mặt với ánh mắt gần như tóe lửa của đám đông.

Tôi chỉ vào ngực mình, sắc mặt không đổi, nói: “Việc này không cần thiết đi tìm Trương Cửu Quái nữa, bao nhiêu năm trôi qua, ông ta đã mất từ lâu rồi, cứ tìm tôi là được.”

“Bởi vì, tôi chính là đồ đệ của ông ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận