Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 245. VẬT ÂM HƯỚNG DƯƠNG, SINH SINH BẤT DIỆT

Chương 245. VẬT ÂM HƯỚNG DƯƠNG, SINH SINH BẤT DIỆT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Lông tóc toàn thân tôi đều dựng ngược cả lên, trong lòng không rét mà run.

Nhìn chằm chằm vào miệng cô ta, có điều tôi cũng không biết ngôn ngữ miệng, nửa chữ cũng chẳng nhìn ra.

Mà tôi thì cũng chẳng dám đi lại gần.

Ả đàn bà này có thể đứng ở bên bờ sông Dương, bất kể là do nguyên nhân nào trong số suy đoán của tôi, thì đều tuyệt đối không dễ đối phó.

Đặc biệt là cô ta lại cứ đi theo tôi... Thậm chí còn báo mộng cho tôi, bảo tôi giúp cô ta đỡ âm linh.

Bây giờ là giờ đại âm, tôi hấp tấp đi qua, sợ là sẽ có phiền phức lớn.

Tầm nửa phút sau, cô ta đột nhiên ngẩn ngơ quay người, sau đó thuận theo lề đường, chầm chậm bước về hướng lò hỏa thiêu.

Cô ta đi tầm mười mấy bước, tôi liền không khống chế được mà rùng mình một cái, trong tầm mắt, trên đường đã trống trơn, làm gì còn hình bóng người đàn bà nào, giống như ban nãy là do tôi gặp ảo giác vậy...

Ngao sói rên ư ử một tiếng, nằm bò xuống cửa nhà, nhưng vẫn cứ liên tục nhìn ra phía lề đường, con ngươi đỏ au liếc qua lại liên tục.

Trần mù cúi đầu xuống, lão nói một câu: “Thập Lục, là thứ gì đang theo mày thế?”

Quả nhiên, không chỉ là tôi, đến Trần mù cũng chú ý đến rồi.

Tôi khó khăn đem chuyện ả đàn bà đó ra kể một lượt, thuận miệng còn nhắc lão lúc đó khi đỡ âm linh cho Hoàng San San bên bờ sông Dương, ả đàn bà đó đã từng lên bờ một lần rồi, có điều lúc đó mọi người đều không xem trọng.

Đến gần đây, cô ta lại xuất hiện bên cạnh tôi hết lần này đến lần khác, lén lút nhìn tôi.

Trần mù vẫn cứ cúi đầu, lão bước vào trong nhà, có vẻ nghĩ ngợi, nhưng lại không nói gì khác.

Ngồi xuống bên bàn, Hoa Cô vừa hay đang bê cơm và thức ăn ra.

“Chú Trần, Thập Lục, ban nãy Tiểu Hắc sao lại kêu ầm lên thế?” Hoa Cô đầy vẻ ngạc nhiên.

Trần mù trả lời một câu. “Không sao, chắc quá nửa là nhìn thấy chuột rồi.”

Hoa Cô cười cười, nhòm ngao sói đang nằm ngoài cửa một cái: “Chó đi bắt chuột, làm chuyện bao đồng, mày là ngao cơ mà, đợi chút nữa tao ra chợ mua gà cho mày.”

“Hoa Cô, chuẩn bị một bộ giấy bút nhé, Thập Lục cần dùng.” Trần mù giọng điệu bình thản hơn không ít.

Hoa Cô dạ một tiếng, rồi liền lên trên gác xép.

“Thập Lục, ăn cơm đã, rồi vẽ sơ đồ nhà, còn chuyện ả đàn bà này, để chú Trần nghĩ cách xem.”

Trần mù cầm đũa lên, trong lòng tôi cũng rất rõ, chuyện này một hai câu nói chắc chắn không thể giải quyết được.

Ăn bừa cho no bụng xong, thì Hoa Cô cũng cầm một quyển sổ và cả bút đi xuống.

Cô ta đưa cho tôi xong, liền hỏi tôi và Trần mù có cần thứ gì khác không, cô ta phải ra ngoài bây giờ.

Trần mù lắc đầu, tôi cũng nói một câu cảm ơn, không cần gì khác nữa.

Hoa Cô lúc này mới rời khỏi nhà.

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, rít một hơi thật dài, rồi mới nói: “Lão Đinh chết rồi, thằng con rể súc sinh của lão cũng bị bắt, phán quyết tử hình, Hoa Cô thân đàn bà một mình, chẳng có bản lĩnh gì, chú bảo nó sau này trông Triều dương trạch cho chú, cũng coi như là có chỗ chăm nom.”

Tôi lúc này mới biết hóa ra Trần mù không phải đơn giản chỉ là ở nhờ tại đây, lão nhìn trông bề mặt cứng nhắc, nhưng trong lòng kỳ thực cũng rất nhiệt tình, lão Đinh cũng coi như là bạn lão, lão cũng nhớ đến tình nghĩa này.

Sau đó thời gian cả một buổi chiều, tôi đều dùng vào việc vẽ sơ đồ xây dựng Triều dương trạch.

Để lợi dụng tốt huyệt vị phong thủy Tý Ngọ Mão Dậu tứ chính cung, đầu tiên bèn cần quây đất, lấy hình dạng tường bao ứng hợp với địa hình.

Việc này không có gì phức tạp, mà là phức tạp ở chỗ phương vị của phòng ốc trong khu nhà, cùng với kiến trúc hình dạng khu nhà.

Hình dạng của cả khu nhà, đại khái bèn là tứ phía lõm vào, có thể hình dung thành một hình vuông có bốn cạnh lõm vào trong.

Chỉ có điều mỗi cạnh đều phải có độ dài ngắn như nhau, độ sâu như nhau, đây cũng sẽ hình thành bốn góc của căn nhà, mỗi một góc đều là một phương vị phong thủy độc lập, vị trí chỗ giữa nhất thì là chính cung.

Bốn góc đều là vị trí tuyệt vời để xây phòng ốc, tổng cộng cần ba phòng, tôi rất nhanh đã vẽ ra sơ đồ phòng ở hướng Đông Nam Tây, cuối cùng chốt lại ở hướng Bắc, thì quy hoạch thành vườn hoa, tôi lại vẽ một số thực vật ở bên cạnh, cũng giống như các loại chuối tây, cây đào già, rồi cả vườn tre... mà trước đây Trần mù trồng ở Âm hồ trạch.

Âm hồ trạch coi trọng là việc tụ âm, vậy nên trong nhà tránh ánh nắng, ít nhìn thấy mặt trời, quanh năm đều âm khí rần rần ra.

Triều dương trạch thì cần luyến dương, chú trọng việc âm dương tụ hội gột rửa âm khí, tiện cho thực vật thuộc âm sinh trưởng.

Trong số thực vật thuộc âm, loại như cây hòe, tuy rằng âm, nhưng cây hòe thông chúng quỷ, năm tuổi càng dài càng dễ gọi quỷ đến nhà, cây dâu lại thông tang, trồng trong nhà cũng là gọi tang.

Ngược lại là tre trúc lúc sống thích dương, chết xong gọi âm, được coi là âm dương điều hòa.

Cây đào già cũng là còn sống thì thuộc âm, chặt gãy xong có thể làm thành kiếm gỗ đào, đinh gỗ đào, ngược lại thành dương.

Còn về chuối tây thì phù hợp thực vật thuộc âm, có thể trồng để trung hòa phần dương khí dư thừa của cả căn Triều dương trạch.

Đợi tôi vẽ xong tất cả sơ đồ cấu tạo phòng ốc của Triều dương trạch xong, bên ngoài trời cũng đã bắt đầu tối rồi.

Trên trán hơi rịn ra chút mồ hôi, đầu ngón tay cầm bút quá lâu, thịt trên đầu ngón trỏ đã lõm hết cả vào.

Tôi đứng dậy cử động cần cổ một chút, cái cảm giác căng mỏi ấy mới giảm đi chút ít.

“Chú Trần, bản vẽ này chú nhất định phải tìm người đủ độ tin cậy đến xây, trong quá trình xây dựng, nếu như cháu có thời gian, cũng sẽ qua giúp đỡ. Xác định phương vị không sai sót.”

Tôi đưa bản vẽ Triều dương trạch cho Trần mù, tổng cộng hai trang bản vẽ.

Ở vị trí phía dưới cùng còn có một bức vẽ nữa, là một tấm bia mộ, là loại bia đá dựng đứng hình bầu dục, bên trên cần có sinh thời của Thanh Nhi và Trần Viễn Quy, tấm bia này tôi cũng chú thích rồi, cần chôn ở dưới đất làm trấn vật của Triều dương trạch.

Dù sao căn nhà này cũng là dùng để thờ cúng Thanh Nhi và Trần Viễn Quy, chỉ cần chuẩn bị xong những thứ này, Trần mù trú ở trong, sẽ có con gái và cháu trai phù hộ.

Cũng giống như phần hai mươi năm trước, Trần mù ngày ngày đều muốn dùng mạng sống để đổi cho Thanh Nhi được lên bờ, sau này, bọn họ cũng có thể canh giữ sự bình an cho Trần mù.

“Lão bạn già giúp chú xây Âm hồ trạch năm đó vẫn còn sống, mấy hôm nay lão cũng đang sửa Âm hồ trạch ở đường Hàng Giấy.” Trần mù gật gật đầu, bàn tay đang nắm bản vẽ của lão cũng có chút kích động đến run rẩy.

Tôi do dự một chút, rồi mới thở dài một tiếng, nói: “Chú Trần, kể cả có sửa xong Âm hồ trạch, chú cũng đừng quay về đó ở, một lần cũng không được, cũng không được để Thanh Nhi và Viễn Quy về đó.”

“Trận hỏa hoạn lớn như thế, đã sớm thiêu hủy địa khí của đường Hàng Giấy rồi, lửa nhỏ đỏ mười năm, lửa lớn bốn mươi năm vẫn là hung trạch, vào trong ở, sẽ gặp chuyện đấy.”

Trần mù đột nhiên cứng người lại một phát, lão cũng chẳng nói thêm gì khác, chỉ thở dài một tiếng: “Coi như tưởng niệm đi, bốn mươi năm sau, chú chưa chắc đã còn sống đến lúc đó.”

Tôi gãi gãi đầu, sau đó cười cười nói: “Chú Trần, chú đừng nghĩ như thế, thân người này của chú còn khỏe hơn chú Văn Tam nhiều. Có bốn mươi năm thôi, đến lúc đó chú tròn trăm tuổi, cháu còn phải giúp chú xem phong thủy, bày đại tiệc nữa.”

Đây hoàn toàn là lời thốt ra từ đáy lòng trong vô thức của tôi, nhưng Trần mù lại không tiếp lời.

“Con bé kia chắc sắp về rồi, Thập Lục, lúc mày về sông Dương, phải ghi nhớ kỹ một câu của chú Trần.”

“Lúc bị tổn thương đến mạng sống, thì phải bảo toàn tính mạng trước, giữ núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun.” Con ngươi trắng xám của Trần mù, nhìn tôi chằm chằm, nghiêm túc trầm trọng khác thường.

Tôi gật gật đầu, cũng hít sâu một hơi, nói: “Chú Trần, viết sinh thần bát tự của chú ra cho cháu, cháu chuẩn bị xong rồi, giờ sẽ bói quẻ đầu tiên cho chú.”

“Cháu sẽ xem sinh tử hung cát cho chú!”

Thân người của Trần mù, trong chớp mắt đã cứng đờ lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận