Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 511. NGƯỜI ĐẸP TẠI CỐT CHẲNG TẠI BÌ

Chương 511. NGƯỜI ĐẸP TẠI CỐT CHẲNG TẠI BÌ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Từ khe cửa bước vào trong.

Căn nhà một gian cực lớn, giá gỗ hai bên đốt đầy nến trắng, lửa nến cháy leo lét, không ngừng đung đưa.

Trong Từ đường sáng tỏ, một bức tượng điêu khắc đàn bà, đứng sừng sững ở phía trước mặt tường bên trong cùng nhất.

Đây chính là tượng điêu khắc của Kế Nương!

Giây phút vào trong Từ đường, tôi liền hồi tưởng lại lần đó khi cùng Trần mù tới đây.

Bên trong cả căn Từ đường chẳng có chút gì thay đổi, vẫn giống hệt không khác gì so với lần trước.

Khuôn mặt bức tượng điêu khắc Kế Nương hơi dài hẹp, lông mày ngắn mà thô, tướng xương dưới mày dài mảnh, hai mắt lõm xuống, xương gò má cao vút lồi ra, cằm nhọn mảnh, môi đầy.

Lần này nhìn Kế Nương so với lần trước, tâm thế đã có sự thay đổi rất lớn.

“Trông như miếng xỏ giày.” Bà cụ Hà đột nhiên mở miệng nói.

“...” Tôi ngại vô cùng.

“Diện mạo Kế Nương đích thực không đẹp, nhưng Táng ảnh chi pháp của bà ta, thì là thứ mà phong thủy sư trong thên hạ đều đổ xô theo đuổi.” Tôi vô thức mở miệng trả lời, hơn nữa còn muốn khiến bà cụ Hà đừng nói những lời ban nãy nữa, nếu không để người trong thôn Kế Nương nghe thấy, sợ rằng sẽ lật mặt với chúng tôi luôn.

Chỉ có điều, cơ thể tôi cũng hơi có chút cứng đờ lại.

Táng ảnh chi pháp này, có thật là chỉ thuộc về một mình Kế Nương, là do bà ta nghiên cứu ra không?

Vị đại sư phong thủy được mai táng trong Phị Phát Quỷ đó, thứ ông ta sử dụng cũng là Táng ảnh chi pháp.

Tìm táng ảnh, cần quan sơn, ông ta đem quan quách giấu trên vách đá, dùng ánh trăng trong phòng cô đơn để lộ ra quan tài giả.

Nhìn kiểu gì năm tuổi quan quách của ông ta, cũng phải dài hơn Kế Nương rất nhiều năm...

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng chú ý quan sát những chỗ khác ở bốn xung quanh.

Bà cụ Hà đi đến phía trước bức tượng điêu khắc Kế Nương, dừng lại ở phía dưới.

Khoảng tầm gần chục phút sau, tôi vẫn chẳng có phát hiện thu hoạch gì, trong Từ đường dường như thứ duy nhất có liên quan đến Kế Nương, chính là bức tượng điêu khắc này.

“Chú Trần khả năng đã quay về rồi, cháu cũng phải đi thông báo cho Âm tiên sinh, bà Hà, chúng ta ra ngoài chứ?” Trong lúc nói, tôi lại quan sát khuôn mặt của bức tượng điêu khắc Kế Nương này một lượt.

Dung mạo đúng thật là không đẹp, nhưng tướng cốt thì rất tốt.

Trong đầu đột nhiên vọt ra một câu nói: “Người đẹp tại cốt chẳng tại bì.”

Nếu chỉ dựa vào nhìn tướng cốt, hốc mắt sâu thẳm, xương mày gồ ra, dáng mày chếch xuống, bèn là con cái khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Sống mũi như măng thẳng, xuyên suốt đến Sơn căn, thể hiện khí chất quý phái.

Xương gò má cao vút có thể đảm đương trọng trách, có điều cũng có hạn chế, đó là ý kiến quá mạnh, dễ tổn thương người khác.

Còn về xương Dịch mã trên tượng điêu khắc Kế Nương, cũng là tràn đầy nổi bật tướng quý.

Lần trước tôi không hề nhìn kỹ như thế này, vô thức vòng qua hai bên bức tượng, cửu cốt của Kế Nương hóa ra đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa đều là tướng cốt cực kỳ hoàn mỹ.

Chỉ có điều những tướng cốt này tập hợp lại với nhau, thì ngược lại chẳng hình thành một gương mặt tương đối dễ nhìn.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.

Bà cụ Hà vốn đã bước đi ra ngoài rồi, bà cụ cũng dừng lại gọi tôi, hỏi tôi tại sao lại thở dài không đi?

Tôi vội vàng đi theo, cũng chẳng nói thêm gì.

Bước ra khỏi Từ đường, màn đêm lạnh lẽo, vô cùng vắng lặng.

Tôi vừa gọi điện cho Thẩm Cửu, vừa cùng bà cụ Hà đi về khu nhà chúng tôi ở.

Kể đơn giản về tình hình xong, Thẩm Cửu nói sẽ lập tức qua luôn.

Gã đàn ông trung niên vừa nãy, đã không còn ở trong phòng tôi nữa, mà bị bà cụ Hà lôi ra ngoài sân.

Mùi xác thối nồng nặc xộc lên mặt.

Đó nào phải là người sống, mà rõ ràng là một cái xác chết.

Từ vị trí cổ, trên tay, toàn là vết đốm xác chết có thể nhìn thấy rõ, cả người đều như một đống thịt rữa nát.

Tôi không nhịn nổi nôn khan một phát, cúi đầu nhìn cổ tay mình, lúc này mới phát hiện trên tay tôi đều là vết bẩn đen xì xì, rõ ràng là do bị cái “người” này ban nãy túm dính.

“Đây là một cái xác sống, bị cái thứ đó giữ lại một hơi thở, ban nãy tao đã đánh bỏ hơi thở đó đi rồi.” Bà cụ Hà bình thản nói một câu.

Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn không nhịn được cảm giác ớn lạnh trong lòng.

Cũng may cái xác sống này chỉ là xác sống đơn thuần, nếu không thì chẳng dễ đối phó như thế.

Những ngày này xác sống mà chúng tôi gặp đúng thật không ít, dễ đối phó nhất vẫn là lão Đinh hồi đầu, cùng với Dư Sơn chưa từng động thủ sau đó.

Đặc tính của xác sống chính là bởi vì chấp niệm, mà đến chết cũng không trút bỏ hơi thở cuối cùng. Nhưng bọn họ cũng sẽ phải trơ mắt nhìn cơ thể mình thối rữa, vô cùng đau khổ.

Xác sống hóa sát thì càng phiền phức hơn một chút, oán khí xác chết nặng, gần như rất khó thối rữa, nên sẽ hình thành xác sát càng hung dữ hơn.

Tôi nhoay nhoay cổ tay của mình một chút, cũng chạy vào trong phòng rửa ráy, cuối cùng cũng rửa sạch hết vết đen bên trên đi.

Lúc tôi lại quay ra sân, Thẩm Cửu đã tới rồi, nhưng Âm tiên sinh thì không đến, Thẩm Kế cũng không xuất hiện.

Đi theo phía sau Thẩm Cửu, là mấy người đem đồ ăn tới cho chúng tôi.

Đầu mày tôi nhíu chặt, mở miệng hỏi: “Chỉ có mấy người các anh tới sao?” Thẩm Cửu ngẩn người nhìn cái xác chết ở trong sân, gã không trả lời tôi.

Có điều tròng mắt gã lại đỏ lên, bịch một phát quỳ xuống đất, run giọng gọi một câu anh cả.

Mấy người còn lại, trong mắt rõ ràng đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Mãi một hồi sau, Thẩm Cửu mới từ dưới đất bò dậy.

Mắt gã vẫn còn đỏ quạch, lúc này mới bảo với tôi, Âm tiên sinh đang chế phù, Thẩm Kế thì đang bố trí phù xung quanh cả thôn, để tránh có xác dữ vào trong, bọn họ tạm thời không tới được.

Ngừng lại một lát, Thẩm Cửu lại nhìn sang xác chết trên mặt đất, gã thê thảm nói: “Anh ấy là anh cả trong lớp người chúng tôi, tên là Thẩm Sinh, lần đó sau khi đưa mấy người rời khỏi thôn xong, chẳng được mấy ngày anh ấy đã mất tích không thấy đâu nữa, mãi không tìm thấy người, không ngờ đã bị hại rồi, lại còn thành cái bộ dạng này...”

Tiếp đấy Thẩm Cửu lại hỏi tôi chi tiết tường tận.

Tôi cũng không giấu giếm, đem chuyện ban nãy phát sinh kể luôn một lượt.

Cuối cùng tôi cũng nhắc nhở Thẩm Cửu, ban đầu khi bọn họ đưa tôi và Trần mù tới Từ đường canh núi huyện Các, thằng lùn đó đã ở bên ngoài bảo tôi bói quẻ, lúc đó tuy tôi không đếm xỉa gì, nhưng anh cả Thẩm Sinh của gã từng lên trước nói mấy câu, thái độ cũng tương đối ác liệt.

Tình huống thông thường, dính dáng tới quỷ quái cũng là bởi nguyên nhân này.

Tôi dứt lời xong, Thẩm Cửu không nói câu nào.

Mấy người ở sau lưng gã, thì rõ ràng có người sốt tiết lên, giọng nói rất không thân thiện bảo: “Thế nếu mày lúc đó đã biết anh ấy dây dưa đến cái thứ này, tại sao không nói? Mà lại cứ thế đi luôn?”

Tôi nhất thời nghẹn họng.

Ngay tiếp đó, một người khác lại đầy vẻ oán hận nói: “Chính sau khi chúng mày tới, trong thôn vốn đang yên đang lành, mới biến thành bao nhiêu sóng gió, đúng thật không biết tiên sinh coi trọng điểm nào của mày, anh Cửu, theo tôi thấy, trực tiếp đem chúng nó đi tế sống luôn, báo thù cho anh cả, cũng là để trả lại sự yên ổn cho thôn!”

Câu nói này, lại khiến lòng tôi đột ngột trở nên cảnh giác.

Cũng đúng vào lúc này, bốp một gậy, vụt luôn lên miệng của người đó.

Người động thủ hóa ra chính là bà cụ Hà.

“Ăn nói vô lễ, không biết bọn tao là khách do Âm tiên sinh mời tới? Giết người? Tao cho mày thêm một gậy nữa, cho mày ba hồn không thấy bảy phách!”

Thẩm Cửu tổng cộng dẫn theo năm người, cái người bị đánh kia bịch bịch lùi ra sau, ngã bệt xuống đất, một vệt máu dài trên mặt trông nhức mắt vô cùng.

Bốn người còn lại lập tức vẻ mặt hung tợn, liền định vây chúng tôi lại.

Còn chưa đợi tôi mở miệng, ngoài cổng đã truyền lại tiếng của Trần mù: “Chỉ nhìn thái độ này của chúng mày, hôm đó tao với Thập Lục dám ở lại, dám nói nhiều, có còn sống mà rời khỏi huyện Các được không?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm kích Ninh Tĩnh Chí Viễn đã thưởng ‘Chứng nhận đại thần’.

Cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ của Lại bắt đầu phải làm bài tập rồi.

Cảm ơn bystander đã thưởng ‘Hỏa tiễn xông bảng’.

Cảm ơn Bạn đọc Qimao_030954579850 đã thưởng ‘Chứng nhận đại thần’ và ‘Hỏa tiễn xông bảng’.

Tôi sai rồi... Chương này tôi viết xong lâu rồi, vốn định cùng đăng luôn, kết quả tôi không ghi tiêu đề chương, vừa nãy mới phát hiện chưa đăng lên được... Để mọi người đợi lâu rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận