Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 74. TRONG XÁC KHÔNG CÓ THAI

Chương 74. TRONG XÁC KHÔNG CÓ THAI


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

“Chú Văn Tam, đây là mỡ gì thế?”

Tôi vừa mới nói xong, đã lập tức bịt mồm bịt mũi lại.

Cái mùi này quá quen thuộc, khiến tôi muốn nôn ngay lập tức. Tối qua tôi còn vừa mới tiếp xúc thân mật với nguồn gốc của thứ mỡ này...

Đường Hải cũng bịt mồm lại, chưa đợi Lưu Văn Tam nói gì, gã đã ộc một tiếng.

“Mỡ xác chết...” Lưu Văn Tam gật gật đầu, nói: “Mỡ được luyện từ quỷ nước, thời đại bây giờ khó kiếm lắm.” Cổ họng tôi động đậy một cái: “Quỷ nước?”

“Người thường còn gọi nó là khỉ nước, hoặc quỷ sư nước, bây giờ ngày càng ít rồi, đây là bảo bối nhét đáy hòm của chú Văn Tam đấy.” Lúc này, mặt nước sau khi bị đổ dầu xác quỷ nước xuống xong, đột nhiên, có một sợi tơ màu đỏ bắt đầu ngưng tụ....

Tôi nhìn không chớp mắt, còn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Ngư dân trên cầu tàu thì chửi mẹ chửi bà lên: “Lưu Văn Tam, mày vớt xác của mày, mày làm gì mà lại đổ cái thứ buồn nôn kia xuống sông hả?! Mày đổ xuống thì bọn tao còn đánh được mấy con cá nữa!”

“Mày làm người vớt xác kiếm không ít, bọn tao toàn dựa vào việc đánh cá hàng ngày để kiếm sống! Không đánh được cá tôm! Bọn tao chỉ có nước đi ăn mày!” Mặt tôi hơi biến sắc.

Có điều còn chưa đợi tôi mở mồm, Lưu Văn Tam đã hướng về phía rìa cầu tàu mà hét: “Bến tàu này không đánh được cá, có thể đi qua bến tàu khác, chứ ở sông Dương này mà Lưu Văn Tam tao không đi vớt xác, còn chưa biết có bao nhiêu xác dữ ác quỷ!”

“Chúng nó ngày nào cũng muốn kiếm người chết thay, chả biết hôm nào sẽ lôi một hai người trong đám chúng mày xuống!”

“Đến lúc đấy người nhà chúng mày lại phải đến mời tao đi vớt xác!” Lưu Văn Tam nói không khách khí chút nào.

Hét xong mấy câu đấy, đám ngư dân kia vừa chửi đổng vừa thu dọn lưới cá chạy luôn.

Lái thuyền cũng vội vã chạy lên thuyền, chỉ sợ dính phải mỡ xác chết.

Trần mù thì ngồi mạn bên kia, nhìn vọng về một hướng, trên mặt lão toàn nỗi bi thương, phía trong đôi con ngươi xám trắng kia dường như đã bắt đầu có nước mắt trào ra.

Trong lòng tôi thực ra cũng cứ có đôi phần nghi hoặc, mọi người đều gọi lão là Trần mù, lão mù, thậm chí bản thân lão cũng nói mình là thằng mù.

Nhưng mà lão có mù thật không?

Đi về đạp xe tìm đường, sau khi lên thuyền cũng cứ nhìn về một hướng thế kia... Đây không giống với việc người mù đi đến một nơi nhiều lần, chỉ dựa vào ký ức của cơ bắp có thể làm được.

Đi với Lưu Văn Tam lâu rồi, cũng tiếp xúc với Trần mù bao nhiêu lần như thế, tôi cảm thấy có rất nhiều chuyện không thể dùng logic thông thường để lý giải.

Trong lúc tôi suy nghĩ, thời gian cũng đã trôi qua tầm mười phút.

Mặt nước dưới lòng sông, lại đã xuất hiện một mảng máu tươi lớn!

Dưới ánh trăng, thứ màu máu đỏ tươi ấy trông rất nhức mắt, mà còn tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người ta rùng mình cùng với một thứ mùi máu tanh nồng.

Dường như khiến cả vùng nước này đều trở nên hôi tanh.

Tim tôi đập vô cùng nhanh!

Dường như bên tai có nghe thấy tiếng một người đàn bà đang liều mạng gào thét thê thảm!

“Cứu.... cứu tôi!”

“Con... tôi còn có con...!” “Cầu xin mấy người cứu tôi với!”

Thứ âm thanh bi thảm tuyệt vọng ấy, dường như chọc thủng màng nhĩ của tôi, hự một tiếng, tôi vô thức dùng sức đánh mạnh vào trán.

Lúc này, thuyền đã bắt đầu từ từ tiến về phía trước.

Đương nhiên, thuyền vẫn không rời xa khỏi vùng máu tươi kia, mà ngược lại thuận theo nó, đi về phía giữa sông Dương.

Đường Hải thì ngẩn người nhìn mặt sông: “Lưu tiên sinh, đây là máu chảy ra từ người vợ tôi sao? Chẳng phải đã tan đi từ lâu rồi sao.... Làm sao lại xuất hiện vậy?”

Càng lái thuyền về phía giữa sông, vết máu đó càng trở nên rõ rệt, cảm giác thê lương kia càng trở nên mạnh mẽ.

Lưu Văn Tam giải thích nói: “Quỷ nước là loại vật cực âm, mỡ xác nó càng là thứ âm đến cực điểm, thêm vào bổ âm tán độc môn của bà đỡ âm linh, sau khi xuống dưới nước, cái thứ âm khí ấy sẽ khiến cho quỷ quái tưởng rằng đã tới điện Diêm La.”

“Máu là thể hiện tinh khí thần của con người, vợ ông lúc chết chảy bao nhiêu máu như thế, thì chết cũng rất thảm, hồn phách của cô ta cũng vương vãi trong số máu này.”

“Tôi đổ xuống chỗ ban đầu vợ ông mất mạng, máu tự nhiên sẽ ngưng tụ lại lần nữa.”

“Hơn nữa hôm nay còn là đầu bảy của cô ta, đầu bảy hồi hồn, chẳng còn phương pháp tìm xác nào nhanh hơn cách này đâu.”

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu: “Cũng là do thời gian vừa trùng hợp, chứ quá thời gian này, thì tôi phải xuống sông, từ chỗ đó lần mò từng chút một, như thế thì mười vạn tôi chịu chẳng xuống nước được.”

Đường Hải cười cười, có điều nụ cười của gã rõ ràng cũng rất thê thảm.

Ngẩn ngơ nhìn vệt máu dưới lòng sông, nước mắt lã chã rơi.

Tôi cũng chẳng nói thêm gì khác, chỉ đứng cạnh Lưu Văn Tam mà nhìn.

Mười mấy phút sau, , chúng tôi đại khái đã đến đoạn giữa đoạn lưu vực này của sông Dương.

Vết máu dần dần không còn nổi trên mặt nữa, mà đã hướng sâu xuống dưới lòng sông, dưới mặt nước có một đám đen xì xì, giống như một cái bóng, lắc lư theo sóng nước dao động, khiến người ta sợ hãi.

Lưu Văn Tam dừng thuyền, thả neo, tiếp đó thay bộ quần áo, rồi chuẩn bị xuống nước.

“Quần... Quần áo của vợ tôi!” Đúng lúc này, Đường Hải đột nhiên gào lên một tiếng, chỉ xuống mặt nước.

Tôi rùng mình, quả nhiên, phía bên trên cái bóng đen xì kia, có một chiếc áo khoác dính máu đang trôi nổi.

Đường Hải giống như lên cơn điên vậy, liền định đi lấy sào tre ở trên thuyền, rõ ràng là muốn móc cái áo kia lên!

Tôi vội ngăn gã lại, nói: “Đồ trôi trên sông không được nhặt bừa! Vợ anh đã mất lâu rồi, cái áo này nổi lên, anh mà nhặt lên là phải xuống dưới đó cùng với cô ta!”

“Ai động vào, người đó phải bỏ mạng vào đó!” Giọng điệu tôi rất gấp gáp, cũng vô cùng trịnh trọng.

Đường Hải thì quỳ bên mạn thuyền, khóc lóc không ngừng, nước mắt giàn dụa.

Trần mù khẽ gật đầu với tôi.

Lưu Văn Tam thì dặn dò một câu: “Thập Lục mày trông chừng Đường Hải, chú Văn Tam xuống nước trước đã, đúng rồi, cũng nhớ giữ cẩn thận cái chuông!”

Vừa nói, Lưu Văn Tam vừa đưa cái chuông cho tôi, rồi nhảy thẳng xuống nước.

Vết máu dưới lòng sông quả thật rất kì dị, cho dù Lưu Văn Tam nhảy xuống, sóng nước dao động, nhưng chỗ máu tươi đó vẫn chẳng hề tan đi.

Rất nhanh, Lưu Văn Tam đã biến mất khỏi mặt nước.

Nhưng mặt sông thì không hề phẳng lặng.

Lúc này cũng đã tầm bảy tám giờ, thuyền đánh cá đều đã quay đầu bến, có rất nhiều tàu đánh cá cỡ lớn đi qua lại trên mặt sông.

Đường Hải rõ ràng có nỗi hận rất mãnh liệt, mỗi chiếc tàu đánh cá cỡ lớn đi qua, gã đều trừng mắt nhìn, đáy mắt đều là hận thù.

Tôi vừa chú ý canh chừng gã, sợ gã đi vớt đồ dưới sông, vừa cẩn trọng nhìn mặt nước, chú ý đến sự an toàn của Lưu Văn Tam.

Mấy phút sau, Lưu Văn Tam ngoi lên mặt nước một lần.

Rồi lão lại lặn xuống luôn.

Cứ như vậy ba bốn lần, lúc Lưu Văn Tam ngoi lên mặt nước lần nữa, thì chỗ máu tươi trôi nổi dưới nước kia đã đỏ đến mức xuyên thấu tâm can...

Mà trên vai lão còn kéo theo một sợi dây thừng, đã lằn cả vào da thịt!

Tim tôi đập điên cuồng.

Cảnh tượng này sao mà giống với cảnh tượng lúc vớt xác vợ của xưởng Trưởng Châu thế?

Chỉ là vợ của xưởng trưởng Châu, vớt những hai lần đều không lên được! Đến lần thứ ba, xưởng trưởng Châu cũng không dám hạ quyết tâm xuống vớt nữa.

Rất nhanh, Lưu Văn Tam đã lên trên thuyền, tôi vội vàng qua giúp kéo dây thừng.

Sợi thừng ướt nhẹp cũng rất nặng, có đều vẫn nhẹ hơn lần trước nhiều!

Mấy phút sau, một cái xác chết bị kéo lên khỏi mặt nước. Trống ngực tôi đập thình thịch.

Cái xác nữ này chỉ còn lại một chiếc sơ mi mỏng mảnh, áo khoác đã trôi trên mặt nước.

Vị trí giữa ngực và bụng cô ta có một vết thương rất lớn, thậm chí giống như bị đâm xuyên thấu, làn da hoàn toàn chuyển sang màu xanh, còn lẫn với cả màu đen. Giống như là máu khô đi vậy.

Đường Hải khóc vô cùng thảm thiết, cứ liên tục gào gọi vợ ơi.

Tôi và Lưu Văn Tam lôi cái xác lên, cũng chẳng gặp phải rắc rối gì khác.

Chỉ là cái luồng khí lạnh buốt tỏa ra sau khi lôi xác chết lên thuyền cứ luồn từ gan bàn chân chạy lên.

Nhìn gần cái vết thương chỗ giữa bụng và ngực thậm chí còn có thể thấu qua đó thấy được sàn thuyền! Quả nhiên là bị đâm xuyên!

Yết hầu tôi chạy lên xuống một phát, nhìn Lưu Văn Tam một cái.

Sau đó quan sát tỉ mỉ chân tay của xác chết.

Bởi vì bị mỏ neo móc lấy lôi xuống lòng sông, trên người cô ta không chỉ có mỗi một vết thương kia, mà còn không ít vết thương ngoài da giống như bị cánh quạt cắt dính, da thịt lật lên hở cả xương ra rất khủng khiếp.

Còn lớp mỡ ở giữa, thì đều chẳng thấy đâu nữa, thậm chí da thịt cũng có dấu vết bị cắn rỉa.

Đấy rõ ràng là khi ngâm dưới nước bị cá rỉa, trong đầu tôi nghĩ, như thế này chắc cũng không bị coi là xác không đầy đủ nhỉ?

Phần da bụng phía dưới lớp áo sơ mi cũng là màu xanh xác chết, tôi hít sâu một hơi, nói: “Thai chưa đủ tháng, không sinh thường được, tôi phải dùng dao mổ.”

“Ông chủ Đường, anh có chấp nhận được không?” Tôi ngoảnh đầu nhìn sang Đường Hải.

Đường Hải cắn răng, gật đầu: “Chấp nhận, làm sao không chấp nhận được? Không đỡ âm linh thì không lên bờ được, có lên bờ cũng hóa sát, làm loạn, Lưu tiên sinh có nói qua với tôi rồi!”

Tôi gật đầu, hít sâu một hơi, đi mặc áo khoác da mèo đen vào, đi găng tay tiên xám, sau đó tôi bảo tất cả bọn họ đi ra phía trong cùng của sàn thuyền, nhường đại bộ phận chỗ trống ra.

Tượng gốm xương mèo, cân số mệnh, cái kéo đầy vết gỉ sét.

Ngoài chỗ đó ra, tôi còn lấy ra một con dao găm.

Con dao găm này sáng bóng, bên trên không hề có vết gỉ sét nào, phản xạ ánh trăng còn có phần hơi chói mắt.

Trên lông mày tôi còn có một vết sẹo.

Chính là bị con dao này rạch trúng!

Lúc tôi ra đời hai mươi hai năm trước, bà nội rạch bụng mẹ tôi, lúc đó bà cũng rất sốt ruột, lúc dao găm rạch bụng mẹ tôi ra, cũng rạch trúng tôi!

Nếu lúc đó bà nội rạch sâu thêm chút, sợ là tôi đã mất mạng từ lâu rồi.

Ngồi xổm bên cạnh xác chết, tôi lật áo trên bụng xác chết ra, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Thai thiếu tháng, hồn đã toàn.”

“Sinh hài linh, tránh dương quan.”

“Xác tuy phá, tử vẫn sinh.”

“Đặt hối danh... Mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!”

Vừa lẩm nhẩm, tôi vừa cảm giác khí lạnh càng nhiều hơn, dường như có một đôi bàn tay lần mò qua lại trên người tôi.

Cảm giác trên vai dường như rất nặng, như có thứ gì buông thõng xuống vậy...

Mơ hồ, dường như còn có thể nghe thấy tiếng đàn bà khóc thút thít...

Da đầu tôi cảm giác tê rần, rùng mình một cái, nhưng tôi chẳng dám ngoảnh đầu lại!

Đỡ âm linh đã ba lần rồi, lần này, thì đúng là lần duy nhất có cảm giác vô cùng kì quái khiến tôi không thể lý giải.

Xác chết đang nằm trước mặt tôi chờ đỡ âm linh mà, tại sao lại nghe thấy tiếng khóc... lẽ nào còn có thứ gì khác tác quái?

“Chú Văn Tam, chú Trần, hai chú giúp cháu để ý chút, đừng để xung quanh xảy ra loạn gì.”

Nói xong, con dao găm trên tay tôi rạch thẳng vào da bụng xác chết!

Da của người chết cho người ta cảm giác giống như da lợn được phơi khô vậy, muốn rạch ra được vô cùng tốn công sức...

Còn may là dao đủ sắc.

Tôi rạch ra một đường nhỏ xong, liền thò tay vào trong để móc âm thai.

Cũng may trong Âm sinh cửu thuật có nói đến phương diện này và cách thức giải quyết , chứ không tôi cũng chẳng dám xuống tay.

Mặt tôi chợt ngẩn ra, toàn thân cứng đơ lại...

Lại thọc tay sâu vào trong một chút, nhưng vẫn chỉ cảm thấy bên trong trống rỗng!

Trong bụng vợ Đường Hải, chẳng có cái gì hết?

Lấy đâu ra âm thai nào?

Ánh mắt lại nhìn đến vết thương chỗ giữa bụng và ngực, mặt tôi lập tức biến sắc...

Giọng nói tôi trở nên vô cùng khó nghe: “Âm thai, đã ra ngoài rồi!”

Tôi vừa mới dứt lời, mặt Trần mù và Lưu Văn Tam đều biến sắc.

“Không ổn! Lập tức lên bờ!”

Lưu Văn Tam đột ngột gào lên một câu! Rồi lão phi đi lái thuyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận