Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 474. CON KHÔNG RỜI MẸ

Chương 474. CON KHÔNG RỜI MẸ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Lúc đó, vẻ mặt của Lâm Hữu Thanh liền trở nên mừng rỡ khác thường.

Có điều gã nhìn tôi một cái, xong lại ngậm mồm, không dám mở miệng hỏi.

Tôi không lập tức trả lời.

Bởi vì tôi căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện thu đồ đệ lúc này.

Một khi thu đồ đệ này, là tương đương với việc tôi sẽ thêm một thứ để lo lắng, thêm một điểm yếu.

Ở tình trạng này của tôi hiện giờ, thứ đem đến cho nó không thể nào là điều tốt, mà chỉ có nguy hiểm.

Từ phòng bệnh rời đi, dưới sự dẫn đường của Lâm Hữu Thanh đến tầng bảy của bệnh viện.

Trong một phòng bệnh nằm sát hành lang, có một lồng ấp trẻ sơ sinh, tôi cũng nhìn thấy đứa bé đó.

Thời gian ba bốn ngày, mà nó vẫn mang bộ dạng nhăn nhúm như ông già non đó.

Nằm bên trong lồng ấp, hai con mắt mở tròn xoe.

Đứa bé mới sinh nhỏ bé lẽ ra con mắt phải là trắng đen rõ ràng, trong veo sạch sẽ, nhưng hiện giờ lại ánh lên vài phần vằn máu, việc này lẽ ra không nên xuất hiện trên người một đứa trẻ sơ sinh.

Lúc nó nhìn thấy tôi, thì lại không nhìn vào tôi, mà ngược lại là nhìn sang phía bên phải người tôi.

Vốn dĩ mặt nó không chút biểu cảm, mà bây giờ đột nhiên lại cười cười.

Lâm Hữu Thanh và Từ Thi Vũ đều đứng bên trái tôi.

Từ Thi Vũ còn đỡ, chứ mặt Lâm Hữu Thanh lập tức liền biến sắc, gã bất an nói: “Lại nữa rồi... Mấy ngày hôm nay đều thế này, nó vô duyên vô cớ nhìn một số chỗ, rõ ràng không có người mà vẫn cứ nhìn...”

“Trước đây nó đều không cười, mà bây giờ sao lại cười thế?”

“La tiên sinh, vợ tôi mất rất đáng thương, cô ấy chỉ để lại đứa bé này, cầu xin cậu nhất định phải giúp chúng tôi.” Lâm Hữu Thanh đã sắp quỳ trước mặt tôi rồi, tôi vội đỡ lấy anh ta.

“Hai người ra khỏi phòng trước đã.” Tôi trầm giọng nói.

“Hả?” Lâm Hữu Thanh ngơ ngác chẳng biết làm sao.

Từ Thi Vũ thì dìu lấy bên tay kia của gã, đi ra ngoài phòng bệnh. Trước khi đi tôi với cô ta còn nhìn nhau một cái, trong mắt cô ta chỉ có sự tin tưởng.

Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, tôi quay đầu, thì nhìn thấy mẹ tôi đã đứng bên cạnh lồng ấp rồi, mẹ cúi đầu nhìn đứa bé sơ sinh đó, đưa tay chạm vào một chút, nhưng lại bị lồng ấp ngăn cách.

“Hai đứa rất giống nhau.” Giọng của mẹ tôi vẫn hơi có chút trống rỗng, có điều cảm xúc lại ngày càng rõ nét.

Tôi cũng đi đến bên cạnh, đương nhiên tôi hiểu rõ, giống nhau mà mẹ tôi nói, không phải là hình hài chúng tôi giống nhau, mà là có số mệnh tương tự.

“Nó đáng thương hơn một chút so với con.” Tôi khẽ thở dài một tiếng.

Mẹ tôi lặng im không nói.

Cúi đầu, tôi nhìn kỹ khuôn mặt nó.

Theo lý, nó lẽ ra không thể nhìn thấy mẹ tôi, cũng không nên giống với những gì mà Lâm Hữu Thanh nói, vô duyên vô cớ nhìn một số chỗ...

Nhưng việc này rất dễ hiểu, thứ nó nhìn thấy không giống với người bình thường.

Người xưa nói trẻ con dễ nhìn thấy những thứ bẩn thỉu, có điều đó đều là do nguyên nhân mỏ ác thóp trước chưa từng đóng, thần hồn thuần khiết.

Khi tôi dùng Sinh thuật đã đóng mỏ ác của nó lại rồi, mà nó vẫn có thể nhìn thấy, thậm chí còn khoa trương hơn cả trẻ sơ sinh khác, thì quái dị rồi.

Một lát sau, tôi liền phát hiện ra chỗ của vấn đề.

Vị trí mỏ ác của nó, vẫn còn một đường khe mảnh.

Mỏ ác đích thực đã bị Sinh thuật đóng lại, nhưng đường khe này thì lại là khe hở nứt ra sau khi bị tôi xung đột hồn phách, không cách nào hoàn toàn phục hồi được.

Tôi vô thức sờ lên trên đầu mình, đường nứt đó của tôi cũng rất rõ ràng.

Đầu mày tôi nhíu chặt lại, một phát liền hiểu ra nguyên nhân trong đây rồi.

Năm đó tôi ở trong thôn, chắc là cũng giống hệt như nó, có điều có bà nội canh chừng, cộng thêm tôi luôn ở trong nhà, còn có mẹ tôi ở bên ngoài bảo vệ, nên tôi còn nhìn thấy thứ gì được?

Kể cả có thứ quỷ quỷ quái quái bẩn thỉu nào, thì cũng chẳng dám vào cửa nhà thôi.

Nhưng bệnh viện thì khác hoàn toàn.

Sinh lão bệnh tử, bốn chữ này ở trong bệnh viện được giải thích một cách kỹ càng cặn kẽ.

Hơn nữa ở trong bệnh viện, âm khí nặng, sinh khí cũng không yếu, trong dạng khí giao thoa này thì chẳng cần đến đêm tối, cũng có không ít “thứ gì đó” đi lại.

Thứ nó có thể nhìn thấy, phải nhiều hơn quá nhiều quá nhiều so với tôi năm đó! Thì làm sao có thể nhắm mắt lại được?

Muốn cho nó ngủ, khôi phục lại bình thường, chỉ cần rời khỏi bệnh viện là có thể làm được.

Suy nghĩ rõ ràng xong, tôi liền mở miệng, bảo mẹ tôi tránh đi một chút trước.

Mẹ tôi hơi có chút thương xót thu ánh mắt về, có điều mẹ cũng chẳng nói thêm gì.

Tôi đi mở cửa phòng bệnh ra, bảo hai người họ vào trong.

Thời điểm này mẹ tôi đã rời đi, biến mất không thấy nữa.

Trên mặt Lâm Hữu Thanh rõ ràng đều là vẻ khẩn thiết, Từ Thi Vũ cũng không nén nổi nỗi lo lắng.

“La tiên sinh, cậu nhìn ra vấn đề gì chưa?” Tôi trực tiếp rút ra hai tờ trấn sát phù, dán vào vị trí cửa. Tiếp đấy tôi lại dán một tờ ở bên dưới lồng ấp của đứa bé.

Cuối cùng tôi mới nói thật với Lâm Hữu Thanh, con trai gã ra đời từ bụng người chết, là một âm sanh tử.

Âm sanh tử có thể sống sót được, nhưng mỏ ác không cách nào hoàn toàn khép lại, nên xác định là cả đời này đều sẽ nhìn thấy nhiều thứ không giống với người bình thường.

Tôi bây giờ dùng trấn sát phù trấn phòng bệnh này lại, trong thời gian ngắn, chắc là sẽ chẳng có thứ gì sẽ đến gần chỗ này nữa, con trai gã có thể nghỉ ngơi tử tế vài ngày.

Cơ thể hồi phục bình thường xong, thì đón về nhà, cố hết sức ít tiếp xúc với bên ngoài, đợi tuổi lớn hơn chút nữa, thì sẽ đỡ hơn nhiều.

Tôi vừa mới nói xong, Lâm Hữu Thanh đã liền ngẩn ngơ nhìn cái lồng ấp, trên mặt toàn là vẻ chấn động, giọng nói lại cực lực hạ thấp xuống.

“Nó... Đúng là ngủ rồi...” Tôi cũng mới chú ý đến, đứa bé đích thực đã ngủ say rồi.

Trên mặt Từ Thi Vũ cũng nở nụ cười.

“La tiên sinh, đúng là quá cảm ơn cậu rồi.” Lâm Hữu Thanh nắm lấy tay tôi, nói năng đã lộn xộn cả lên rồi.

Nhưng đầu mày tôi vẫn cứ nhíu chặt lại, không giãn ra.

Cho dù tôi muốn tránh né, nhưng tôi đúng thật không tránh né nổi, đây chỉ là cửa ải khó khăn đầu tiên của âm sanh tử mà thôi.

Những lời mà Trần mù nói với tôi khi đó cũng đang vang vọng bên tai.

“Mày quản chuyện nó sống, quản được bây giờ nó không chết, nhưng rất khó quản được cho nó tiếp tục sống sót...” “Mày nghĩ xem để mày sống sót, ông nội mày đã trả giá gì? Đó không chỉ là mười năm dương thọ của Lưu âm bà.”

Mệnh số của đứa bé này sợ là cũng sẽ tương tự với tôi, đời nhiều trắc trở.

Số nó lại không may mắn như tôi, có ông nội thay tôi bỏ mạng sống ra, có người mẹ luôn canh chừng bên cạnh bất cứ lúc nào.

“La tiên sinh... Lẽ nào vẫn còn có vấn đề gì sao?” Sự trầm lặng của tôi, rõ ràng khiến cho Lâm Hữu Thanh có chút hoảng loạn, gã bất an nhìn sang tôi.

“Lâm tiên sinh, tôi hy vọng anh có một sự chuẩn bị.” Tôi khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói.

“Âm sanh tử ra đời, thì nhất định sẽ gặp phải rất nhiều lời dèm pha, thậm chí là mệnh mỏng nhiều tai nạn. Vừa nãy chú Văn Tam tôi đề nghị bảo tôi nhận đồ đệ, con trai anh đúng thật là có duyên với tôi, chỉ có điều, vẫn còn chưa biết điều này là tốt hay xấu, hiện giờ nguy hiểm bên cạnh tôi nhiều hơn nhiều so với nguy hiểm mà bản thân nó sẽ gặp.”

“Thế này đi, anh đi làm một việc.”

Tư duy chuyển động như bay, tôi lại lần nữa mở miệng nói: “Xác chết của mẹ đứa bé, chắc vẫn còn ở bên Công an đúng không?”

“Đúng đúng!” Lâm Hữu Thanh vội gật đầu trả lời.

Từ Thi Vũ cũng ừ một tiếng, khẽ gật đầu.

“Thi Thi, cô đi cùng với Lâm Tiên sinh một chuyến, đợi lúc trời tối, thì lấy xác chết ra, đưa về trong nhà Lâm tiên sinh, lấy bỏ la bàn nhái trên người cô ta xuống.”

“Việc này...” Thần sắc Từ Thi Vũ có vẻ bất an.

Cô ta mím môi một chút, nói: “Cô ta chẳng phải đã hóa sát sao?”

“Lấy la bàn nhái xuống, còn đưa ra khỏi Cục công an, sợ là sẽ càng trở nên hung dữ hơn... Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận