Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 394. GIỮ BẢO THÀNH TỘI

Chương 394. GIỮ BẢO THÀNH TỘI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Từ trên giường ngồi bật dậy, tôi há miệng thở dốc, ngoài việc mồm miệng khô khốc ra, còn hơi có chút đầu đau như búa bổ.

Cái tiếng kèn trong mơ đó, dường như vẫn còn đang vang vọng trong đầu tôi, trong tai cũng không ngừng kêu u u.

Vô thức cúi đầu xuống nhìn một cái, trên người tôi vẫn đang mặc đồ ngủ đàng hoàng.

Tôi mới coi như hoàn toàn tỉnh táo lại, xua tan những tiếng động trong đầu óc đi.

Nhưng giấc mơ này lại khiến tôi rất ngột ngạt bức bối.

Đây là điềm báo dành cho tôi từ trong vô tận?

Hay là, chỉ là do bản thân tôi nghĩ ngợi linh tinh, nên mới mơ giấc mơ kiểu này?

Tính năng che sáng của rèm cửa khách sạn rất tốt, trong phòng ánh sáng vẫn tối mờ.

Tôi đứng dậy đi kéo rèm ra, bên ngoài vừa mới sáng, lấy điện thoại ra nhìn thời gian một cái, bây giờ mới năm rưỡi, kỳ thực tôi nằm xuống ngủ cũng mới được ba bốn giờ đồng hồ.

Đây là còn chưa tính đến thời gian mà cơn buồn ngủ bị Thẩm Kế làm gián đoạn, lăn qua lăn về không ngủ được...

Ý thức của tôi bây giờ tỉnh táo đến kỳ lạ, chẳng hề có một tý chút cảm giác buồn ngủ nào.

Chỉ là thân thể vẫn còn có chút mệt mỏi, đầu nặng chân nhẹ.

Ép bản thân về giường nằm xuống, tôi hoàn toàn dựa vào ý chí mới có thể khiến mình rơi vào giấc ngủ nông.

Hơn nữa tôi còn cảm giác thời gian này trôi qua một cách chậm chạp khác thường.

Cuối cùng tiếng gõ cửa cũng vang lên, đồng thời còn xen lẫn với tiếng gọi tôi của Phùng Khuất, nói hắn mua đồ ăn sáng đặc sản của Trần Thương về, bảo tôi dậy ăn ít đồ ăn.

Tôi lật người rời khỏi giường, nghỉ ngơi đúng là có tác dụng, lúc này ý thức của tôi đã tỉnh táo hơn rất nhiều, thân người cũng không còn mệt mỏi.

Đi ra mở cửa, Phùng Khuất cười hề hề bảo với tôi, nói tôi đi xuống nhà ăn ở tầng hai khách sạn, Phùng Bảo đã lấy chỗ sẵn rồi, hắn đi gọi mấy vị tiên sinh kia dậy.

Tôi chú ý đến, trong tay hắn còn đang xách một con gà sống.

Cả chặng đường đi, Phùng Khuất đều xử lý chi tiết rất tốt, ngao sói cũng chưa từng bị đói.

Đến nhà ăn ở tầng hai, Phùng Bảo đang ở vị trí gần cửa sổ đợi chúng tôi.

Phùng Khuất cũng dẫn Trần mù và Lưu Văn Tam, cùng với Âm tiên sinh, Thẩm Kế tới rồi.

Đồ ăn sáng của Trần Thương đúng là đặc sắc, không giống với chúng tôi bình thường buổi sáng húp cháo ăn quẩy rán, bánh rán.

Ở đây là một bát tào phớ nóng hổi, bên trong còn ngâm một miếng bánh nhỏ.

Ăn một miếng, tào phớ vào miệng tan ngay, bánh thì vừa xốp vừa dai, thấm đẫm nước canh.

Sau khi no bụng, cả người càng tràn đầy năng lượng.

Khi chúng tôi sắp xuất phát, tôi chỉ đơn giản nói đôi câu với Phùng Bảo và Phùng Khuất, bảo bọn họ vẫn cứ đợi ở đây.

Phùng Bảo biểu thị muốn đi theo tôi, còn tôi thì bảo thẳng với hắn lần này hắn đi theo cũng vô dụng, mức độ nguy hiểm quá lớn, hắn mới thôi.

Trần mù cũng về phòng trước một lượt, dắt ngao sói xuống dưới.

Lúc từ khách sạn xuất phát là khoảng tầm chính rưỡi.

Đợi đến phía bên ngoài đạo trường phong thủy mang tên Dương Hạ Nguyên, còn kém chút nữa là đến mười giờ.

Đạo trường phong thủy này, lại đủ khiến tôi kinh hãi thêm một lần nữa.

Cả khu đạo trường được xây dựng bề thế rộng rãi, dùng cổng chào làm cổng, hai bên là một đại viện vô cùng rộng rãi được dùng tường gạch nung quây lại.

Ở giữa còn có một cái lư đồng thau ba chân, đang đốt mấy cây hương lớn, khói trắng vờn quanh.

Hậu viện mới là sảnh chính của đạo trường, nói là sảnh chính, chứ trên thực tế cũng có thể coi là một đại điện rồi.

Tiền tài mà Dương Hạ Nguyên tích lũy những năm nay đúng thật là không ít.

Bản thân phong thủy của đạo trường này cũng rất tốt.

Hai bên có dòng nước chảy qua, đến phía trước cổng chính của đạo trường liền phân tách dòng chảy.

Bố cục phong thủy này cũng được gọi là Anh hùng hiển Nhị long! Là nơi đại cát.

Người cư trú ở nơi này, chắc chắn danh tiếng hiển hách, còn có khả năng đứng hàng Tam Công!

Cộng thêm việc trong những thông tin mà nhà họ Cẩu đưa cho tôi có nói, Dương Hạ Nguyên còn mời không ít phong thủy đại sư trong nước tới.

Chẳng trách chỗ này có thể thu hút phong thủy sư trong nam ngoài bắc tụ tập lại, không những có thể thẩm thấu càng nhiều thuật pháp phong thủy, trú ở đây, còn có thể giúp vận số ngày càng tốt hơn.

Chỗ tốt vừa có tiền lại vừa có vận, ai đi từ chối?

Bên trên cổng đạo trường còn treo một tấm biển, tên của nó là: “Hạ Nguyên Lục thập Tiên mệnh.”

Tôi nheo mắt lại nhìn mấy giây, trong đây cũng toát lên dã tâm của Dương Hạ Nguyên, dùng tên của mình, lấy hai mươi bốn hướng núi và sáu mươi Tiên mệnh để đi đặt tên cho đạo trường, y cũng chẳng sợ mệnh cách không chịu nổi.

Chúng tôi bước nhanh đến trước cổng đạo trường, ở cổng đã có chân sai vặt mặc áo đạo sĩ chờ sẵn.

Nhìn thấy chúng tôi, liền làm một động tác mời, nói Dương trường chủ và các vị phong thủy tiên sinh, đã đợi chúng tôi lâu rồi!

Hắn dẫn chúng tôi vào trong đạo trường, đi qua đại viện, đến chỗ đại điện.

Trong đại điện bày một sa bàn phong thủy cực lớn!

Sa bàn phong thủy này phải lớn hơn nhiều so với cái mà Dương Hạ Nguyên cho tôi.

Phía sau trên đầu của sa bàn phong thủy, có bày một chiếc ghế bành, Dương Hạ Nguyên bưng một ly trà thơm, trên mặt nở nụ cười.

Trên vai y là con vẹt lông xám đó đang đậu.

“Đến rồi! Đến rồi!” Con vẹt lông xám ngẩng đầu, phạch phạch đập cánh hai phát.

Ban ngày ban mặt, tiếng của nó được cái lảnh lót, không còn vẻ âm u như đêm qua nữa.

Nhưng đối với tôi mà nói, đã biết con vẹt lông xám này là cái thứ súc sinh gì, nên giờ này biểu hiện của nó càng khiến tôi thận trọng hơn.

Một con súc sinh đã có thể kỳ dị như vậy, tôi nhất định phải cảnh giác cả mười hai phần.

Dương Hạ Nguyên đặt ly trà xuống, nụ cười chồng chất trên mặt, khom người đứng dậy.

“Ha ha, giới thiệu với mọi người một chút, Âm dương tiên sinh La Thập Lục mà tôi đặc biệt mời tới, còn có cả Chủ tế của núi Kế Nương, Âm tiên sinh.”

Dương Hạ Nguyên không hề giới thiệu Trần mù và Lưu Văn Tam, bao gồm cả Thẩm Kế, giống như hoàn toàn ngó lơ bọn họ đi vậy.

Mà biểu hiện của y, càng giống như đêm hôm qua chúng tôi chưa từng gặp mặt!

Ở hai bên sườn sa bàn phong thủy mỗi bên có năm chiếc ghế, trên mỗi chiếc ghế đều có ngồi một người mặc áo đạo sĩ, hoặc một phong thủy sư mặc đường phục.

Người trẻ tuổi nhất cũng chẳng trẻ hơn Lưu Văn Tam, còn người lớn tuổi, phải đến ngoài sáu mươi rồi.

Muốn tinh thông phong thủy, gần như không có đường tắt nào để đi, trực tiếp kế thừa Địa tướng Kham dư từ ông nội và Trương Cửu Quái như tôi, đã ít đến không thể ít hơn, coi như là có được cơ duyên và vận may nghịch thiên rồi.

Vị phong thủy sư gần sáu mươi tuổi kia, cũng ngồi phía dưới bên phải của Dương Hạ Nguyên.

Ông ta đứng dậy, trong mắt hơi có chút rực lửa mà đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên một người già.

Ông ta mỉm cười thân thiện nói: “Dương trường chủ quả đúng là đường nhiều lối rộng, hóa ra còn mời được cả Âm tiên sinh của núi Kế Nương tới!”

“Núi Vô Thổ trong lời đồn, chính là núi Kế Nương, mà phần mộ của vị cao nhân Kế Nương đó còn có người canh giữ, không chỉ là núi Vô Thổ nguy hiểm khác thường, mà tiên sinh canh mộ, cũng có thuật pháp độc môn, trăm năm nay không ai có thể thăm dò mộ Kế Nương được!”

“Táng ảnh chi pháp, là thuật phong thủy bác cổ thông kim cơ mà.”

Những người khác nhìn Âm tiên sinh, ánh mắt cũng bắt đầu có vài phần rực lửa.

Đột nhiên lại có một người mở miệng nói: “Tần lão, nhân vật mà Dương trường chủ mời tới, đâu phải chỉ có một mình Âm tiên sinh.”

“Giai đoạn trước tôi cũng có nghe thấy một số tin đồn, Âm thuật tiên sinh La Trung Lương và Thiết khẩu Kim toán Trương Cửu Quái có chung một truyền nhân, thuật Địa tướng Kham dư lại lần nữa về chung một mạch.”

“Tôi cũng chẳng ngờ, truyền nhân của thuật Địa tướng Kham dư này lại còn trẻ như vậy! Năm đó tôi đã ngưỡng mộ Trương Cửu Quái và La Trung Lương, nếu có cơ hội, nhất định sẽ phải giao lưu chút.”

Người lên tiếng này ngồi ở dưới cùng, gã mặc một bộ áo đạo sĩ, tuổi tác cũng trẻ nhất, chắc là người có thuật phong thủy yếu nhất trong số người có mặt ở đây.

Ánh mắt gã nhìn tôi, không chỉ rực lửa, mà lờ mờ còn toát lên vài phần tham lam.

Những người khác rõ ràng chưa từng nghe đến tôi, nhưng bọn họ lại biết đến danh xưng của Trương Cửu Quái và La Trung Lương, ánh mắt cũng đều tập trung lên người tôi.

Cùng với việc tâng bốc Dương Hạ Nguyên, ánh mắt nóng bỏng ấy của bọn họ, dường như còn muốn nuốt chửng tôi nữa...

Con vẹt lông xám trên vai Dương Hạ Nguyên không ngừng đập cánh, còn phát ra tiếng “Két!” “Két!”.

Nó hình như hóng hớt không lo to chuyện, còn đang cười khành khạch nham hiểm.

Cũng vào lúc này, ngao sói đột ngột hướng về phía con vẹt lông xám đó sủa ầm một tiếng!

Lập tức, không gian bèn yên lặng như tờ...

Con vẹt lông xám bị dọa không hề nhẹ, phạch phạch một cái liền bay lên trên xà nhà, còn rớt lại vài cái lông vũ màu xám.

“Giết đi! Giết đi!” Nó giống như mèo bị dẫm phải đuôi, la hét ầm ĩ lên!

[Tác giả có lời muốn nói]

Hôm qua lão La bị cơn mưa hồng bao ‘Chứng nhận đại thần’ của hai bạn đọc Dương Hưng và Ninh Tĩnh Chí Viễn làm cho sốc luôn! σ(⊙▽⊙)a, các loại quà tặng, hồng bao lì xì cùng với vàng trợ lực của các bạn đọc lão La đều nhận được rồi nhé! Được bạn đọc khẳng định và ủng hộ là tâm nguyện của mỗi người gõ phím, “Ngụy Văn Thực Lục” còn chưa đạt trăm vạn chữ, mà đã có thể lên top50 bảng truyện hot của nền tảng đều là nhờ sự ủng hộ và donate của mọi người, bất kể là vàng trợ lực, lì xì năm mới hay là thưởng lớn của đại gia, lão La đều vô cùng cảm kích, cúi người bái tạ! Lão La sẽ cố hết sức trên cơ sở bảo đảm chất lượng tiếp tục gõ phím tích chương nhiều hơn, để thứ hai tặng đợt bạo chương mới cho mọi người! =(^-^)=
Bạn cần đăng nhập để bình luận