Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 772 - Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (2)



Chương 772 - Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (2)




Chương 772: Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (2)
“Không ngờ đấy… Thế mà… Chỉ vì xem thường ngươi, ta đã phá hủy toàn bộ kế hoạch.” Đại sư lắc đầu than thở, nhưng biểu cảm lại chẳng có vẻ muộn sầu, khó chịu hay mất khống chế gì cả. hắn ta vắt óc nghĩ tiếp, rồi đưa ra một vấn đề: “Nếu ngươi đã biết nhiều như vậy, tại sao không giết ta luôn cho xong, như vậy không phải bớt lo hơn hay sao?”
Dư Hạnh thầm nghĩ, sau này hắn ta còn hại cả Lương Nhị Ny nữa, ở Phương phủ, chắc chắn hắn ta không chết được. Hoặc có lẽ, hắn ta đã thủ sẵn đường lùi, hoặc luôn có vận khí kỳ dị gì đó hỗ trợ hắn ta, dù sao hắn ta cũng không chết được. Nếu hắn ta đã không chết được, vậy thì hắn còn giết hắn ta làm gì? Nói không chừng còn hại chính mình ấy chứ.
Từ những gì biết được ở giai đoạn thứ nhất và thứ hai, phần lớn những chuyện xảy ra sau đó chính là một trong những cơ sở cho các suy diễn giả dựa vào để định hướng diễn biến của cốt truyện. Dư Hạnh không định ra sức phản kháng, mọi thứ sắp kết thúc rồi, hắn cũng chẳng buồn xen vào nữa.
“Ông định lừa ta khinh địch ư? Lỡ như trên người ông lại có mấy món đồ nguyền rủa nhảm nhí gì đó, không phải ta lại tự hại mình hay sao?” Dư Hạnh cười nói, lại nghĩ tới vết thương của Lưu Tuyết trong quan tài. Có những vết máu không thể nhạt màu trên người Lưu Tuyết, hẳn là nàng không thể nào hóa trắng được, kế hoạch của đại sư đã thất bại rồi.
“Này, đại sư, ta cho ông biết một bí mật, có muốn nghe không?”
Đại sư vẫn ra vẻ thảnh thơi: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Thực ra, trước khi Lưu Tuyết bị phong ấn vào quan tài, máu mà cô ta chảy ra… Là màu đỏ.” Dư Hạnh cũng không sợ đại sư biết rồi sẽ có biện pháp đối phó, vì quan tài đã bị niêm phong chặt chẽ. Hơn nữa, huyết trận của đại sư vẫn cần đến hai thi thể của Lưu Tuyết và Phương thiếu gia, nên hắn ta không thể nào ném Lưu Tuyết ra khỏi phạm vi Phương phủ được.
“…” Đại sư thoáng sững sờ, dường như cũng không ngờ tới chuyện này, hắn ta ngờ vực híp mắt, hỏi lại: “Không lừa ta chứ?”
“Lừa ông làm gì, sau khi ta bỏ đi, Phương phủ xảy ra chuyện gì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta nữa.” Dư Hạnh thấy đại sư vẫn còn rất bình tĩnh, bèn thả hòn đá trong tay xuống đất: “Cho dù nơi này có biến thành bách quỷ dạ hành cũng chẳng có gì quan trọng, tùy ông thôi mà?”
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy được cơ chứ…” Đại sư thấp giọng lẩm bẩm: “Ta đã chuẩn bị chu toàn, không thể xảy ra sai sót, sao có thể không có tác dụng với máu được?”
Dư Hạnh cảm thấy, sau này khi đại sư phát hiện ra bình rượu giao bôi y hệt nằm ở đằng sau chiếc ghế trên hỷ đường, hắn ta sẽ hiểu ra mọi chuyện thôi.
Hiện giờ cả hắn và đại sư đều không thể làm gì đối phương, có vẻ đại sư đang cân nhắc đến lợi và hại trong lời Dư Hạnh nói, nên nhất thời, hai người cứ im ắng như vậy suốt năm, sáu phút.
Mảng trắng trên cơ thể Dư Hạnh đã lan đến sau cổ, hắn nghĩ bụng, nếu còn tiếp tục như thế này, hắn sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ, một nửa người nhìn như tranh đen trắng, nửa người còn lại thì đầy đủ màu sắc… Chậc.
Nếu như Triệu Nhất Tửu còn không chịu quay về, hắn sẽ phải cướp lấy mặt nạ của đại sư rồi đeo lên mặt mình.
Cũng may, Triệu Nhất Tửu không hề phụ lòng tin tưởng của Dư Hạnh, trong lúc Dư Hạnh đắn đo, lưỡng lự xem nên thoát khỏi tai hoạ thế nào, thì giọng nói của Triệu Nhất Tửu bỗng vang lên từ đằng trước: “Bên này!”
Dư Hạnh nheo mắt, ngẩng đầu, chỉ thấy thêm một cái đầu đang tiến lại gần từ hoa viên, Triệu Nhất Tửu cõng Triệu Nho Nho. Trong vòng ba mét xung quanh Triệu Nhất Tửu, Tự, Phương Phiến, Lạc Lương và đồng đội của Lạc Lương đều có mặt.
“Hình như đồng đội của ngươi tới rồi.” Đại sư cũng nhìn thấy điều này, hắn ta nở nụ cười đầy ẩn ý: “Không cần xem chừng ta nữa rồi nhỉ? Ngươi đi đi, nếu kế hoạch của ta đã không thể thành công, vậy thì có giữ ngươi lại cũng vô dụng.”
Đại sư có thể dùng nhiều năm như vậy để giăng ra một cái bẫy, khi biết mọi chuyện đã chẳng còn vãn hồi được nữa, hắn ta cũng không đánh mất phong độ của mình.
Nếu kế hoạch thất bại, vậy thì tìm một nơi khác, bắt tay lại từ đầu, không cần phải chôn chân ở đây, cá chết lưới rách, ra tay với một đám người đã mất đi giá trị lợi dụng.
Điều tiếp theo hắn ta phải đảm bảo là kế hoạch tiếp theo không được lộ ra ngoài, có lẽ đám người Tiểu Cận sẽ tiết lộ kế hoạch của hắn ta với ai khác, nhưng ở thời đại này… Nói khó nghe thì, cho dù có lời qua tiếng lại, cũng sẽ chẳng có mấy ai chịu tin.
Hắn ta chỉ cần đi tới một nơi khác, tìm một mục tiêu mới, chẳng có gì khó khăn.
“Hả, không định giữ chúng ta lại ít lâu sao?” Dư Hạnh cười tủm tỉm.
“Quả nhiên ngươi muốn uống trà.” Đại sư nói.
Uống trà thì thôi đi, Dư Hạnh còn đang vội, phải rời khỏi Phương phủ, ngăn cản mảng màu trắng lan ra.
Thấy Dư Hạnh đang giằng co với đại sư, đám người Triệu Nhất Tửu sôi nổi chạy về phía Dư Hạnh. Dư Hạnh giơ tay ra hiệu cho bọn họ đừng lo lắng, nói với đại sư: “Người tốt sống không được bao lâu, mà tai họa lại tồn tại ngàn vạn năm, ta tin rằng ông sẽ tiếp tục làm rất nhiều chuyện sai trái, nên muốn khuyên ông một câu.”
Đại sư mỉm cười: “Không cần đâu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận