Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 140. HÀNG TRĂM CÁI XÁC NỔI (Cầu kim phiếu)

Chương 140. HÀNG TRĂM CÁI XÁC NỔI (Cầu kim phiếu)


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Không chỉ mặt tôi biến sắc, mà giọng nói cũng gấp gáp đến run rẩy.

Âm thanh đầu kia điện thoại thì hỗn loạn tạp nham, vừa là tiếng ầm ầm của động cơ du thuyền, vừa là tiếng la hét ầm ĩ, rồi còn lẫn với cả tiếng nước ào ào.

Tiếng nói của lão Quách cũng chẳng còn rõ ràng nữa, lại nói thêm hai câu, rồi còn cúp máy luôn...

Tôi vội vã từ trong khách sạn chạy ra, bắt một chiếc xe phi ra sông Dương.

Nhưng đúng ban trưa lại gặp tắc đường, mười hai giờ là thời gian tan tầm cao điểm.

Đợi lúc tôi khó khăn lắm mới tới bên bờ sông Dương được, thì nhìn thấy bao nhiêu người đông nghịt, gần như vây kín lấy cả cầu tàu bên bờ sông.

Chỗ tôi xuống xe, là đập Giang Đê.

Bởi vì không biết rốt cục Lưu Văn Tam ở đâu, tôi nghĩ là nếu sông Dương xảy ra chuyện lớn, thì chỉ có thể là chỗ Giang Đê này thôi.

Bên bờ sông đậu rất nhiều thuyền, trừ thuyền nhỏ của ngư dân thông thường ra, còn có không ít tàu thủy.

Tôi một phát đã nhìn thấy, trên mặt sông phẳng lặng không gợn sóng, con thuyền vớt xác của Lưu Văn Tam dừng ở đó.

Lập tức tôi càng thấy hoảng, vội chạy thục mạng về phía đám đông!

Những người đứng xem nay chắn hết cả lối, lúc tôi đẩy bọn họ ra, cũng chẳng biết bị ai đấm cho mấy phát, cũng có kẻ chửi bới nói tôi là thần kinh đâm đầu loạn lên.

Chen lên phía trước cầu tàu Giang Đê, tôi mới nhìn thấy một đám người mặc đồng phục đội vớt xác thành phố Khai Dương đang đứng trước cầu tàu ngó nghiêng.

Ngoài ra, còn có một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, mặc một cây vest thẳng thớm, mặt mày có chút lo âu.

Tôi cũng chẳng biết ai mới là lão Quách, vừa đi lên trước, vừa mò điện thoại ra gọi. Trong đám người có một lão già cao cao gầy gầy, nhìn trông rất tháo vát, có động tác mò tìm điện thoại.

Tôi sải bước lên trước, một phát tùm lấy tay lão!

“Chú là lão Quách!” Tôi nhìn chằm chằm vào tay lão, quả nhiên là đang cầm điện thoại của Lưu Văn Tam.

Đội vớt xác là một công việc đàng hoàng.

Đồng phục màu vàng, nhìn trông có chút hơi giống với công nhân môi trường, nước da lão Quách có hơi trắng nhợt, rõ ràng là do đi làm đêm nhiều, nên mới thành màu da này.

Những người khác cũng nhíu mày không hiểu nhìn tôi.

“Cậu là đứa nào?” Lão Quách giằng ra khỏi tay tôi, lão cao gần mét bảy lăm, hơi cao hơn tôi một chút, ngạc nhiên nhìn tôi. Giọng của lão hơi có lẫn chút giọng vịt đực, khiến người ta nghe có hơi chút khó chịu.

Tôi chỉ vào cái thuyền vớt xác trên mặt sông, sắc mặt rất khó coi, nói: “Cháu là La Thập Lục! Con nuôi của Lưu Văn Tam! Chú Văn Tam xuống sông cả một đêm rồi, chú ấy tận giờ vẫn chưa lên, mấy chú còn đứng đây làm gì, không đi giúp một tay?”

Tôi vừa mới dứt lời, mấy người khác trong đội vớt xác đều lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn tôi dường như có chút sợ hãi.

Đầu mày lão Quách cũng nhíu chặt lại, lão lắc lắc đầu: “Làm sao mà giúp được? Lưu Văn Tam là người vớt xác của khu sông Dương này, lão ấy còn không vớt được, xuống sông nguyên cả đêm rồi, bọn tôi xuống chẳng phải chỉ gây loạn thêm sao? Mà lão cũng không cho bọn tôi xuống nước.” Lời này khiến tôi đần mặt ra.

Cùng lúc này, cũng có người bất chợt kêu lên: “Thuyền vớt xác của Lưu Văn Tam qua đây rồi!” Tim tôi vụt đập thình thịch, vội ngoảnh đầu nhìn ra giữa sông.

Quả nhiên, chiếc thuyền vớt xác nhỏ bé của Lưu Văn Tam, đang chạy về hướng bến tàu Giang Đê.

Lão mặc một bộ tiểu quái bằng vải đay, trên vai đeo cuộn thừng, đứng ở vị trí đầu thuyền, khỏe re, chứ chẳng có chuyện gì cả.

Tảng đá đè trong lòng tôi lập tức rơi xuống, tôi cảm giác tim vẫn đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Lúc này tôi mới hiểu được tình hình, Lưu Văn Tam đúng là xuống sông, nhưng ban nãy tôi lý giải sai.

Nhất thời hoảng quá, thêm việc lão Quách nói không rõ ràng, tôi còn tưởng là Lưu Văn Tam nhảy xuống sông cả một đêm vẫn chưa trồi lên nữa...

Nếu mà như thế, sợ là Lưu Văn Tam cũng chẳng còn mạng mà lên lại nữa!

Cũng may lão chỉ là lái thuyền xuống sông...

Mấy phút sau, thuyền vớt xác vào đến bờ.

Lưu Văn Tam nhảy lên bờ xong, lão vuốt một phát bỏ nước trên mặt, lại vội châm một điếu thuốc, rít một hơi, lúc này như mới hồi người lại được vậy.

“Mịe, vào đông rồi sông Dương này đúng là lạnh thật.” Lưu Văn Tam làu bàu chửi một câu.

Người đàn ông trung niên mặc vest đứng bên cạnh cầu tàu cũng vội bước đến trước mặt Lưu Văn Tam.

“Lưu tiên sinh, vớt được chưa?” Giọng điệu của hắn cũng có vài phần nóng ruột và bất an.

Lưu Văn Tam phẩy phẩy tay, nói: “Anh nhìn tôi giống như vớt được không? Trên thuyền chẳng có cái gì kìa, lần này, dưới sông Dương quái dị lắm, tôi nói anh nghe...”

Giọng của Lưu Văn Tam đột nhiên im bặt.

Lão cũng nhìn thấy tôi rồi, lập tức gọi một câu: “Thập Lục, sao mày lại ra đây?”

Rõ ràng, thần sắc của Lưu Văn Tam có chút ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Việc bên đó giải quyết xong rồi à?” Tôi bước đến trước mặt lão, lắc lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: “Không tính là giải quyết xong được, phát sinh một số chuyện, tóm lại là không được thò tay vào đó nữa.”

“Cháu nhớ tối qua chú nói là sông Dương xảy ra chuyện, đến trưa gọi điện thoại xong liền vội qua đây.”

Lưu Văn Tam gật gật đầu, lão vỗ vỗ vai tôi: “Không sao là tốt nhất, chú cũng nghĩ là bảo mày không được quản nhiều quá.”

Thần sắc của người đàn ông trung niên kia càng sốt ruột, muốn nói xen vào, nhưng có vẻ lại không dám ngắt lời của Lưu Văn Tam.

“Chú Văn Tam, chú cứ xử lý công việc trước đã, cháu chẳng có chuyện gì cả.” Tôi ra hiệu nhìn gã đàn ông trung niên kia một cái.

Lão Quách ở đội vớt xác cũng căng thẳng nhìn Lưu Văn Tam, hỏi: “Lão Lưu, bên dưới sông Dương, có cái gì quái dị thế?”

Lưu Văn Tam rít một hơi hết nửa điếu thuốc, bất thình lình nói một câu: “Cả trăm cái xác nổi chồng lên nhau, có quái dị hay không?”

Lão Quách hít ngược một hơi khí lạnh.

Người đàn ông trung niên cũng sợ hãi không ít.

Lưu Văn Tam mới tiếp tục nói: “Phùng Khuất phải không?” Ánh mắt của lão hướng về phía người đàn ông trung niên.

Người đó vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, Lưu tiên sinh tôi tên là Phùng Khuất.”

Lưu Văn Tam ừ một tiếng: “Thiếu gia nhà anh, tạm thời không vớt lên được, tôi sẽ nghĩ cách, giờ cứ về đã.”

“Người vớt lên xong, tôi sẽ liên lạc với anh, đội vớt xác cũng không cần phải đứng đây nữa, những người khác cần giải tán thì giải tán đi, ngoài ra lão Quách ông đi nói với mấy đứa đánh cá, rồi những người làm việc với buôn bán ở sông, cũng đều thông báo tất.”

“Dạo gần đây sông Dương vẫn có thể thả lưới, nhưng người đừng có xuống sông, có thấy gì cũng coi như không nhìn thấy, đừng có tơ tưởng đến đồ ở dưới sông, nếu không nhịn được, thì tốt nhất giai đoạn này cũng đừng có xuống sông.” Lưu Văn Tam nói với lão Quách của đội vớt xác.

Lão Quách gãi gãi cái đầu “Địa Trung Hải” sắp hói tới tận đỉnh, rồi mới gật đầu nói: “Rồi, tôi đi, đợi chút nữa lão Lưu ông vẫn cứ nói cho tôi nghe, cả trăm cái xác nổi là vụ gì, trên mặt sông chẳng thấy có gì mà!”

“Thế lúc nữa ông qua quán ăn ở bến tàu bên kia.”

Lưu Văn Tam giơ tay ra hiệu, cũng dắt tôi đi về phía trước.

Còn về Phùng Khuất, thì hoảng hốt đi theo chúng tôi, cứ thế suốt cả quãng đường.

Trong lòng tôi nghi hoặc vô cùng nhiều.

Dưới sông Dương những năm nay cũng chết chìm không ít người, rất nhiều người đều không vớt lên được, chẳng biết có bao nhiêu xác lâu năm.

Số xác lâu năm này bao gồm cả thụ thi và xác nổi, còn có cả xác chìm.

Thụ thi là chết đổ, tôi đã biết rất rõ rồi, còn xác nổi với xác chìm thì không hiểu lắm.

Cả trăm xác nổi chồng chất lên nhau, theo lý thì mặt sông phải chi chít toàn xác chết, nhưng tôi cũng chẳng nhìn thấy trên mặt nước có xác chết.

Thậm chí còn không bằng hôm đó Lưu Văn Tam kinh động chết đổ của cả sông, và dùng mỡ xác chết kinh động đến xác sát ở sông xong, tận mấy ngày sau đó, trên sông Dương đều toàn là xác chết.

Bây giờ lão nói như thế, nhưng xác nổi lại ở chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận