Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 357. VỚT QUAN TÀI

Chương 357. VỚT QUAN TÀI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Nói xong câu này, ánh mắt những người vớt xác kia đột nhiên đều trở nên rực lửa.

Đặc biệt là Trương Dương và Khổng Bân, bọn họ đều hơi nheo mắt lại, thần sắc đều trở nên ác liệt.

Lưu Văn Tam đầu tiên là có chút ngạc nhiên, ngay tiếp đó thì trầm ngâm, rồi mở miệng nói: “Thập Lục, mày nói thẳng luôn ra, phát hiện ra tình hình gì rồi?”

Tôi cũng mới phản ứng lại về sự thay đổi thái độ của mọi người, trên trán cũng hơi rịn chút mồ hôi.

Trương Dương cười cười, nói: “Không sai La tiên sinh, có biến cố gì cậu có thể nói thẳng, chứ bảo không vớt là không được, nhà họ Cẩu chuẩn bị rất nhiều năm rồi, mời các cậu tới cũng trả giá không ít.”

“Thêm nữa, chuyến này cũng đã tổn thất không ít người rồi.”

Trương Dương bước đến gần trước mặt tôi, vỗ vỗ vai tôi, nheo mắt lại nói một câu: “Không thể để cho bọn họ chết vô ích được, đến Tạ đại ca cũng vì chuyện này mà xuống lòng Huyền Hà, vô duyên vô cớ tổn thất lớn như vậy, nhà họ Cẩu cũng không chấp nhận nổi.”

So sánh giữa Trương Dương và Tạ Minh, tôi đột nhiên cảm thấy, càng thích giao tiếp với Tạ Minh hơn.

Hắn tuy cứng đầu cố chấp, vô cùng tham tiền, nhưng người dù sao cũng không biết giấu chuyện.

Còn Trương Dương thì toát lên vẻ ác độc nham hiểm.

Lời này của gã là sự uy hiếp không cần bàn cãi.

Tôi với Lưu Văn Tam mà không vớt, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện nữa.

Cúi đầu, tôi hơi ngẫm nghĩ một chút, cũng cực lực bình ổn lại tâm trạng, rồi mới trải phẳng tờ giấy ra, cũng đem bố cục phong thủy mà ban nãy tôi nhìn thấy ra nói một lượt.

Đồng thời tôi cũng nói rõ hậu quả của việc này.

Nếu như vớt cỗ quan tài ở đây, thì đồng nghĩa với việc phá huyệt nguồn trong phong thủy.

Nguyên cả bố cục phong thủy sẽ không còn có thể phù hộ cho con cháu của chủ nhân cỗ quan tài kia nữa.

Nếu như con cháu của chủ nhân cỗ quan tài này là nhà họ Cẩu, vậy thì sẽ là nhà họ Cẩu tự đào mộ tổ nhà mình lên, bất luận là cố tình hay vô ý, chuyện này đều tuyệt đối không thể làm được, sẽ hại đến nguyên cả nhà họ Cẩu.

Nếu như chủ nhân cỗ quan tài này không phải nhà họ Cẩu, thì chắc chắn cũng là của một gia tộc mà nhà họ Cẩu không đắc tội nổi, ít nhất thì cũng không yếu hơn so với nhà họ Cẩu.

“Đào mộ tổ người ta, đoạn phong thủy người ta, đấy là đại thù, nhà họ Cẩu sẽ gây thù với một kẻ địch lớn, vậy nên tôi mới nói là không được vớt.”

Nói đến sau cùng, tôi chằm chằm nhìn Trương Dương và Khổng Bân, lại bổ sung một câu.

“Bất luận là điểm nào, nếu như xảy ra chuyện thật, các anh cũng không gánh nổi trách nhiệm, người vớt xác cầu tiền tài, nhà họ Cẩu mà đổ rồi, thì sẽ chẳng còn cây tiền cho các anh vặt nữa.” “Các anh còn dám trực tiếp vớt luôn không?”

Trương Dương nhíu chặt mày, Khổng Bân cũng cúi đầu suy nghĩ.

Mặt Lưu Văn Tam cũng lộ vẻ kinh hãi, có điều lão vẫn coi như bình tĩnh.

Còn về những người vớt xác khác kia thì đều là rì rầm bàn tán.

Thấy phản ứng này của bọn họ, tôi cũng hơi nhẹ bớt một nửa, thế này xem ra chắc là không cần xuống nước nữa.

Loại quan tài trong huyệt nguồn như thế này không chỉ là vớt xong hậu quả nghiêm trọng.

Tôi cũng không quên lời mà Tạ Minh nói, xác di động canh quan tài, việc này trong phong thủy đúng là không có mấy ghi chép, độ nguy hiểm không cần nói cũng biết.

Việc này với trâu sắt sông Dương khi đó không giống nhau, đó chẳng qua chỉ là xác nổi đẩy trâu, đây thì là xác bảo vệ quan tài luôn, có thể tưởng tượng được sự hung dữ của nó.

Nếu như khi đó đám xác nổi kia đều hóa thành hắc sát luôn, chúng tôi cũng chẳng có khả năng giữ được đập sông Dương.

Đại khái tầm vài phút trôi qua, Trương Dương bất chợt lôi ra một chiếc điện thoại vệ tinh.

Ở nơi như thế này, điện thoại đã sớm chẳng có sóng rồi, tôi lúc trước cũng có xem qua điện thoại của mình.

Nhưng điện thoại vệ tinh thì khác, nhìn trông giống như loại máy cổ lỗ sĩ, nhưng ở nơi không có trạm thu phát sóng như thế này, ngược lại có thể gọi điện được.

Trương Dương cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện, việc mà hắn nói, chính là những tình hình mà ban nãy tôi nêu ra.

Mấy phút sau, hắn cúp điện thoại, chỉ quả quyết nói một chữ.

“Vớt!”

Mặt tôi đột ngột biến sắc, đầu mày nhíu chặt lại, tâm mày đã dồn lại thành một chữ Xuyên rồi.

Hít sâu một hơi, tôi mới hỏi: “Cẩu gia chủ bảo như thế nào? Tình hình nghiêm trọng của chuyện này không cần bàn cãi, tôi phải nói với...”

Tôi còn chưa nói xong, Lưu Văn Tam liền mở miệng nói: “Được rồi Thập Lục, thứ cần nói đã nói rồi, nhà họ Cẩu nếu đã đưa ra quyết định, thì cứ làm theo lời bọn họ nói là được.” Rõ ràng những người vớt xác ở xung quanh kia, đều đã mang chút ánh mắt uy hiếp nhìn sang chúng tôi.

Lời nói của Lưu Văn Tam, mới khiến sắc mặt của bọn họ khá lên nhiều.

Tôi nắm chặt nắm đấm, trên trán không ngừng rỉ mồ hôi.

Nhưng bây giờ cũng đã rõ, nói nhiều vô ích...

Sau khi tôi ngậm miệng, Trương Dương và Khổng Bân liền coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, tiếp tục bàn bạc với Lưu Văn Tam xem vớt như thế nào.

Chẳng mấy chốc, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Toàn bộ đội ngũ còn lại khoảng tầm sáu mươi người vớt xác, trong đó ba mươi người xuống nước trước.

Những người xuống nước này, trước tiên bơi tới vị trí trung tâm của đầm nước, hình thành một vòng tròn.

Lúc này ánh nắng đã bình thường trở lại, từ vị trí này tôi cũng có thể nhìn thấy chỗ trung tâm của đầm nước, nước ở đó trong vắt vô cùng, tầm nhìn có thể nhìn thấy không ít thứ ở dưới nước.

Lờ mờ có một cỗ quan tài dựng đứng, đen xì mà lại hơi có chút mơ hồ, dường như là có xích sắt buộc lấy quan tài, những sợi xích sắt đó kéo dài lên trên thân núi.

Ngoài ra, còn có thể lờ mờ nhìn thấy một số “người”, hình như trong dòng nước chảy, từ bên cạnh quan tài đi qua, rồi lại quay về bên cạnh quan tài, sau đó biến mất không thấy đâu nữa...

Những “người” đó, bèn là xác chết di động!

Lưu Văn Tam cũng đã chỉnh đốn xong đồ nghề trên người, lão tung người nhảy xuống dưới nước, giống như cá bơi, tiếp cận về phía cỗ quan tài!

Chẳng mấy chốc lão đã đến trung tâm đầm nước, lúc lão lại gần cỗ quan tài, tôi mới phát hiện, kỳ thực những người vớt xác khác không hề lại gần vị trí trung tâm. Chỉ là hình thành một vòng tròn ở vòng ngoài.

Cùng với việc Lưu Văn Tam tới gần, những bóng người ở bên cạnh quan tài cũng trở nên nhiều hơn...

Tim tôi như treo cả lên, thay lão vuốt phát mồ hôi lạnh.

Đây vẫn còn chưa tới lúc vớt quan tài kìa, mà phiền phức đã không ít, kể cả là ban ngày, đám xác chết di động này cũng không dễ đối phó.

Cùng lúc này, những người vớt xác quây thành vòng tròn kia đột nhiên động thủ rồi.

Bọn họ gần như đồng thời lao về phía những bóng người kia, chẳng qua chỉ là qua lại một phát, trên cơ bản hai ba người vớt xác, đối phó với một xác chết di động, dưới đầm sóng nước tung tóe!

Hỗn loạn một phát thế này, tôi ngược lại chẳng nhìn rõ tình hình nữa...

Lưu Văn Tam, cũng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận