Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 373. ĐẤU TỪ BẠCH BÌ

Chương 373. ĐẤU TỪ BẠCH BÌ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Ở trên sợi dây còn lại, thì đang treo Cẩu Hoàng.

Lúc này hai mắt Cẩu Hoàng trợn trừng, lưỡi lè ra ngoài rõ dài... Cũng chẳng biết là còn sống hay chết rồi.

Lưu Văn Tam lại chửi một câu, rút trảm quỷ đao ra, phi mạnh một phát về phía bên đó!

Xoẹt một phát, dây thừng bị chém đứt luôn, trảm quỷ đao đâm ngập sâu vào trong thân cây, không ngừng rung bần bật.

Cẩu Hoàng rầm một phát rơi xuống đất.

Cái con hoàng bì tử con đang co giật kia, cũng đột nhiên không co giật nữa, mà xoẹt một phát chui ra khỏi thòng lọng dây thừng.

Nhưng phía sau cây lê lại bước ra một người, con hoàng bì tử con vừa vặn nhảy lên trên vai lão ta.

Người đó cúi đầu, đang vỗ tay bôm bốp.

Cái âm thanh giòn giã đó, lại càng khiến lòng tôi cảm thấy ớn lạnh.

Người này, chẳng phải chính là Từ Bạch Bì đó sao?!

Xương gò má vừa cao vừa nhọn hoắt, gần như sắp chọc thủng da thịt nơi gò má, mắt một mí, môi mỏng, mày gãy, trên tướng mặt hiển hiện đầy đủ ra rằng, con người lão ta khó gần và nham hiểm độc ác, còn về độ lún trên ấn đường của lão ta, thì lại ít đi rất nhiều.

Lòng tôi lại trầm xuống một phát, sự biến đổi của ấn đường, thông thường đều là dự báo tốt xấu của việc phát sinh trong thời gian gần, có thể phán ánh được họa phúc cát hung của con người.

Ấn đường của Từ Bạch Bì không có thay đổi, chẳng phải nói lên rằng chuyện ngày hôm nay, không thể gây ra sự uy hiếp cho lão?

Vô thức, tôi không nhịn được mà quay qua nhìn Trần mù và Lưu Văn Tam một cái, đầu mày của bọn họ thì lại bắt đầu loạn lên, đang ứng với câu nói.

Mày như than cháy, không tai cũng nạn!

Tôi đang định mở miệng nhắc nhở lần nữa, bảo bọn họ phải ngàn vạn lần cẩn thận Từ Bạch Bì.

Thì Từ Bạch Bì lại ngừng động tác vỗ tay, trong con mắt đục ngầu của lão ta đầy vằn máu.

Lục khục lẹc khẹc ho mấy tiếng xong mới nói: “Xem ra kiếp này, tao với cái thứ Thiết khẩu Kim toán coi như kết đủ thù rồi, cái thằng Âm sanh tử nhãi con mày, cũng không biết thân biết phận, lần trước may mắn sống sót, mà còn chẳng biết quý trọng.”

“Thù cũ hận mới tính một thể, hôm nay cũng tiễn chúng mày lên đường, coi như cho lão Hoàng dưới đó bữa thịt.” Giọng nói của Từ Bạch Bì trống rỗng mà khô khốc, nhưng sự ác độc lẫn bên trong không ít chút nào.

Lúc này tôi cũng mới nhìn thấy, Hà Tiểu Vân bị treo ở thắt lưng của lão ta.

Áo mặc trên người lão ta cũng được làm từ da hoàng tiên, mấy cái đuôi hoàng tiên đang quấn chặt lấy tay chân, thắt lưng và cả cổ của Hà Tiểu Vân.

Ngoài ra, cũng chẳng biết Mạnh Hân Thư làm cách nào hạn chế Hà Tiểu Vân, lúc này con bé vẫn cứ nhắm nghiền hai mắt, kể cả là quỷ nhi nó tiếp tục mở mắt, bây giờ cũng không giãy ra khỏi từ Bạch Bì được nữa.

“Ác giả ác báo, hôm nay lão già mày cũng phải đền tội!” Lưu Văn Tam tràn đầy khí thế quát lên một tiếng, lão bước lên trước, hai bàn tay nắm chặt, hóa ra là định lên đánh nhau tay không với Từ bạch Bì!

Thân người Trần mù phủ phục xuống, cũng đột ngột lao lên trước, ngao sói theo sát sau lưng lão.

Tôi nắm chặt gậy khóc tang, đồng thời cũng bước nhanh lên trước.

Cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, tôi cũng một phát liền ngộ ra tại sao trước đây, Cẩu Hoàng lại nói nhà họ Cẩu không cần phải bói mệnh rồi.

Người ăn bát cơm này, nếu như bói mệnh, thuận buồm xuôi gió còn đỡ.

Nếu như gặp phải trắc trở vấp váp, tiến thẳng không lùi thì còn có khả năng giành phần thắng.

Một khi sợ hãi, thì chưa đánh đã thua mất ba phần!

Còn may tôi không mở miệng nói tình hình ra với Trần mù và Lưu Văn Tam! Cạnh chúng tôi còn có Liễu Dục Chú đi theo, trong tối còn có mẹ tôi, Mạnh Hân Thư chắc cũng sẽ không để bị lỡ nhiều thời gian, chắc chắn sẽ nhanh chóng đuổi theo!

Kể cả là có sợ hãi, thì cũng phải là Từ Bạch Bì sợ!

Trong chớp mắt, lưu văn Tam đã lao đến trước mặt Từ Bạch Bì.

Từ Bạch Bì căn bản không thèm tránh né, đột nhiên từ trên vai lão ta, lao ra một con hoàng bì tử lông đã bạc trắng, đít chổng về phía Lưu Văn Tam, phụt một tiếng, phóng ra một luồng khí màu trắng vàng.

Lưu Văn Tam vụt ngửa đầu, lộn một vòng ra sau, đồng thời với việc nhảy tránh khỏi luồng khí kia, hai chân còn đạp mạnh về phía ngực của Từ Bạch Bì.

Hai chân từ Bạch bì dạng ra, chuyển sang đứng thế tấn, tốc độ của lão ta cực nhanh, hai chưởng đánh về phía hai chân của Lưu Văn Tam.

Bốp một tiếng giòn giã, đế giày lão đạp mạnh lên lòng bàn tay của Từ Bạch Bì, nhưng Từ Bạch Bì lại đột nhiên phóng lực về phía bên phải, thân người nghiêng sang bên trái một phát.

Lập tức lực đạp của Lưu Văn Tam bị đẩy sang phía bên phải, vụt một phát, cả người đều bị ngã văng vào trong lùm cây.

Lão không ngừng chửi bới, giãy giụa đứng lên khỏi lùm cây.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, từ trên cây lê lại có một con hoàng bì tử lao xuống, trực tiếp nhảy thẳng lên trên đỉnh đầu của Lưu Văn Tam.

Con hoàng bì tử đó lông bạc trắng, hóa ra cũng là một con hoàng tiên!

Khi đó Từ Bạch Bì bị Mạnh hân Thư trộm mất một con hoàng tiên, để tôi thi triển Hoàng thuật.

Trước khi lão ta đến nhà họ Phùng phá hoại, có để lại một con hoàng tiên đối phó với Trần mù, cuối cùng con hoàng tiên đó bị ngao sói cắn chết.

Lúc đó Trần mù từng nói, trên người Từ Bạch Bì vẫn còn một con hoàng tiên, lão chưa thả ra mà thôi.

Một khi hoàng tiên ra ngoài, lão ta với hoàng tiên liên thủ, chúng tôi đều phải chết!

Ban nãy nếu như tôi không nhìn nhầm, thì trên người Từ Bạch Bì có một con hoàng tiên.

Bây giờ trên cây lại nhảy ra một con nữa, là con thứ hai!

Lão tổng cộng không chỉ có ba con hoàng tiên, mà là bốn con?!

Lúc này, Lưu văn Tam đã mất khả năng hành động, đờ đẫn đứng ở trong lùm cây.

Cái đuôi của con hoàng tiên nằm bò trên đỉnh đầu lão không ngừng ve vẩy, quét qua lại trên lưng lão. Cái đầu tròn vo thì từ trên đỉnh đầu Lưu văn Tam thò xuống, dường như là đang nhìn đối diện với lão...

Tất cả những việc này đều là chuyện phát sinh trong vòng có mấy giây.

Tôi càng kinh hãi với thân thủ và thực lực của Từ Bạch Bì, có thể thấy được lúc ở nhà họ Phùng, lão ta hoàn toàn không hề đánh nghiêm túc với chúng tôi.

Trần mù và ngao sói cũng đã xông đến gần trước mặt Từ Bạch Bì, Trần mù tung người lên, hai chân liền định đi kẹp lên đầu Từ Bạch Bì, còn ngao sói thì chồm về phía ngực lão ta.

Rõ ràng ngao sói cũng đã phát hiện trên ngực Từ Bạch Bì có một con hoàng tiên! Định đánh đòn phủ đầu!

Soạt một tiếng, một bóng trắng xẹt qua ngực Từ Bạch Bì.

Một con hoàng tiên lao ra, trực tiếp chui thẳng lên cổ ngao sói, cắn một cú thật mạnh về phía cổ ngao sói.

Đồng thời phần thân dưới của nó cũng khuếch tán ra một làn khí đục màu trắng vàng.

Ngao sói lập tức liền đánh nhau với con hoàng tiên này!

Mắt nhìn Trần mù cũng đã sắp kẹp trúng cổ Từ Bạch Bì, thì Từ Bạch Bì đột ngột ngẩng đầu lên, một bãi đờm đặc nhổ thẳng về phía Trần mù!

Trần mù lật mạnh người, né sang phía bên cạnh.

Thế lao lên trước của tôi không hề giảm bớt, một gậy liền đập về phía đỉnh đầu của Từ Bạch Bì!

Chiêu Đương đầu nhất bổng này uy thế đầy tràn!

Nhưng Từ Bạch Bì lại cũng giơ tay lên, bốp một phát, lão ta vừa vặn dùng một tay chặn đứng gậy này của tôi.

Gậy khóc tang Lôi kích mộc đánh lên người xác quỷ, có thể bốc ra khói trắng.

Nhưng đánh lên tay lão người sống Từ Bạch Bì này, ngoài tiếng vang ra, thì chẳng còn phản ứng gì hết.

Đánh người sống, thì phải đánh trúng đầu mới có tác dụng.

“La Thập Lục, hôm nay không ai cứu nổi mày nữa.” Từ Bạch Bì bất thình lình nói một câu.

Lão ta vụt giơ chân lên, đạp một cú về phía ngực tôi.

Mặt tôi vụt biến sắc, lập tức định lùi lại.

Nhưng tay của Từ Bạch Bì lại nắm chặt lấy đầu kia của gậy khóc tang, tôi muốn tránh né, thì phải vứt bỏ gậy khóc tang!

Cái gậy này nếu như để rơi vào tay Từ Bạch Bì, đợi chút nữa một khi mẹ tôi và Mạnh Hân Thư xuất hiện, chẳng phải sẽ thành đến nạp mạng cho Từ Bạch Bì sao?!

Tư duy diễn ra trong chớp mắt, tôi cũng quyết liều, trực tiếp rút luôn mã tấu ra, đâm thật mạnh về phía ngực của Từ Bạch Bì!

Lão ta có thể đạp tôi cú này, lão ta đạp trúng tôi, thì tôi cũng phải đâm xuyên ngực lão!

Đây là chiêu thức tôi học được từ lúc giao đấu với Tạ Minh.

Xác có thể liều bất chấp mạng sống, tôi cũng liều mạng với Từ Bạch Bì, để xem lão ta có dám liều mạng với tôi hay không!

Tôi cược lão ta không dám! Kẻ nhát gan y như hoàng bì tử, sợ chết trốn chui lủi cả đời như lão ta, cái mạng này đối với lão ta mà nói vô cùng quý báu, tuyệt đối sẽ không dám dính tới nguy hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận