Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 752 - Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (1)



Chương 752 - Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (1)




Chương 752: Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (1)
[Đúng vậy, hãy cẩn thận một chút, giờ khen hắn tốt, sau này gặp phải hắn mà các bạn không phải là đồng đội của hắn đâu, đừng để hắn đảo mắt một cái lập tức đẩy các bạn đi chịu chết!]
Sóng bình luận bắt đầu trở nên vô nghĩa, người đang là đề tài được bàn tán - Dư Hạnh đang chạm vào vết thương trên ngón tay của mình, vết thương nhỏ này không có nguy hiểm gì với hắn cả, lại vì bị áp chế bởi [Lồng giam] nên không thể phục hồi nhanh chóng.
Sau khi khả năng phục hồi bị áp chế, hắn gần như không phải chịu chút đổ máu nào, chỉ là tự mình làm bầm chân hai lần, nhìn thấy mình chảy máu không khỏi khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Vì vậy, tất cả khán giả thấy Dư Hạnh đột nhiên trở nên phấn khích, đổi ngón tay khác đưa đến miệng Triệu Nho Nho: “Này, nếu không thì cô cắn thêm vài cái nữa đi?”
“Cơ hội này không có nhiều đâu, người khác muốn cắn tôi cũng không có cửa!”
Sóng bình luận: “???”
Triệu Nho Nho: “…”
Cô ấy dường như bị chọc tức đến tỉnh táo hơn, với hơi thở mỏng manh của mình cô ấy mắng: “Tôi… Cắn chết… Tên khốn nhà cậu.”
Để tránh đi thính giác nhạy bén của phu nhân, Dư Hạnh không dừng lại lâu ở nhĩ phòng lâu. Sau khi xác nhận Triệu Nho Nho tạm thời không sao thì hắn lập tức rời đi. Hắn đang chờ sự xuất hiện của đại sư và phu nhân, đồng thời cũng chờ để hội họp với bốn suy diễn giả đang tham gia yến tiệc.
Sở dĩ hắn thúc giục Triệu Nhất Tửu nhanh chóng xuống ăn uống gì đó là hy vọng Triệu Nhất Tửu và những người còn lại không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng tìm lý do rời khỏi đó.
Dù không biết Tự đang ở đây, nhưng chỉ cần trải qua ảo cảnh của Phương thiếu gia trong giai đoạn thứ nhất về việc sân viện thứ năm biến thành linh đường, họ cũng đã nhận ra linh đường này có ý nghĩa đặc biệt.
Chỉ còn một lát nữa là hết mười lăm phút, không lâu sau, Dư Hạnh bước ra khỏi nhĩ phòng, thấy trận lụa đỏ ngoài kia đông đưa kịch liệt.
Không phải chỉ đơn thuần là có người đi qua, mà giống như là Lưu Tuyết đang điều khiển lụa đỏ, cản trở bước đi của người tiến vào đây.
“Hiện tại đầu óc Lưu Tuyết có vẻ không được tỉnh táo lắm, dù nàng không động đến mình, nhưng không có nghĩa là sau khi mình giải thích xong thì nàng có thể phân biệt rõ ai là bạn, ai là thù,” Dư Hạnh nghĩ ngợi trong lòng, rồi vui vẻ quyết định để những người đến tự mình vượt qua thử thách này.
Một lá bùa màu vàng bay ra từ khe hở giữa những dải lụa đỏ, dù chỉ là tờ giấy mỏng manh, nhưng trong khoảnh khắc nó bay ra, nó đã biến thành một lưỡi dao sắc bén, cắm sâu vào mặt đất.
Mặt đất cách Dư Hạnh không xa, hắn rất hứng thú quan sát một chút, phát hiện một phần giấy đã cắm sâu vào đất, chứng tỏ người ném bùa có “Công lực thâm hậu”.
“Bùa của người nhà họ Lạc cũng khá ghê gớm, vì trước đây gặp qua Lạc Giác lại không như vậy, bùa vàng do cô ấy dùng chẳng khác nào cạo gió.” Dư Hạnh thầm châm chọc trong lòng, hắn nhớ lại Lạc Giác dùng bùa dán đầy tranh nhưng chỉ giam giữ người trong tranh mà không gây tổn thương thực sự.
Hắn đóng cửa phòng phía sau lại, vượt qua lá bùa kia rồi hòa mình vào vòng ngoài trận lụa đỏ, mượn khe hở khi các dải lụa chuyển động hắn vừa quan sát tình hình của các suy diễn giả, vừa nhìn về phía cửa của hỷ đường.
Động tĩnh ở đây không ngoài dự đoán của Dư Hạnh, nó thu hút sự chú ý của phu nhân và đại sư trong hỷ đường. Phu nhân mở cửa ra, nhìn cảnh tượng bên ngoài rồi cong môi cười: “Quả đúng như lời ngươi nói, dù những người này có ẩn nấp như thế nào thì tối nay cũng sẽ lộ diện.”
Một giọng nói đầy mê hoặc mà nguy hiểm vang lên từ phía sau phu nhân: “Những người này đến vì lý do gì thì ta tạm thời chưa rõ, nhưng có thể dự đoán được họ sẽ là những chướng ngại vật lớn nhất cản trở ta đạt được mục tiêu.”
“Linh hồn của Lưu Tuyết lát nữa còn phải tiến vào hỷ đường, không thể cản họ lâu, trừ khi ngươi tự mình ra tay, trước tiên bắt bọn chúng lại rồi giết để diệt trừ hậu họa.” Phu nhân buồn bã nói: “Một nữ nhân tay trói agf không chặt như ta sao có thể làm được việc này, đại sư, xin mời?”
Dư Hạnh thấy phu nhân nghiêng người bước sang một bên nhường đường, đại sư chậm rãi bước ra, đôi mắt không có chút cảm xúc nào, lạnh lẽo như băng, nhìn chằm chằm vào tấm lụa đỏ đang đong đưa.
Trong tay đại sư cầm một con dao dài.
Các đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt chuôi dao, mang theo một khí thế chuẩn bị giết chóc, giống như một con rắn độc lặng lẽ di chuyển, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tiến vào trong lụa đỏ.
Vì sự xuất hiện của đại sư, những dải lụa đỏ trong tay Lưu Tuyết càng trở nên điên cuồng hơn, gặp được kẻ thù đỏ cả mắt, cũng không biết đại sư có đang lợi dụng điều này hay không.
Những dải lụa đỏ dường như sống dậy, điên cuồng quấn quanh cổ, thắt chặt lưng và trói lấy chân của những người trong trận, dùng tất cả mọi cách để ngăn họ rời khỏi trận.



Bạn cần đăng nhập để bình luận