Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 559. ĐỢI ÔNG TRĂM TUỔI XONG CHỌN MỒ

Chương 559. ĐỢI ÔNG TRĂM TUỔI XONG CHỌN MỒ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

​Tôi cũng thuận theo ánh mắt bà cụ Hà nhìn sang Sài Dục.

​Ý tứ trong câu nói này của bà cụ đã rất rõ ràng rồi, Sài thiếu gia có vấn đề?

Sài Dục thì rõ ràng suy sụp hơn rất nhiều, ông ta ngửa mặt, ngơ ngẩn nhìn lên trên.

Ngừng lại hồi lâu sau, ông ta mới thở dài một tiếng nói: “Tôi không dạy dỗ tốt Sài Hâm, nó những năm nay, gây ra không ít nghiệp.”

“Lúc nó xảy ra chuyện, trong đầu tôi đã từng nghĩ, sợ rằng đây là báo ứng của ông trời. Giai đoạn đó tôi với mẹ nó cũng ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ rằng không thể tùy tiện hạ táng nó được, sợ nó xuống Âm phủ phải chịu phạt, kiếp sau không được đầu thai.”

“Vừa hay Lý Đức Hiền tới nhà, sắp xếp Âm hôn phù hợp, có lợi cho gia nghiệp của nhà họ Sài, càng giúp cho nó sau khi táng xong được yên ổn.”

Theo lời kể của Sài Dục tôi mới biết. Vị Sài thiếu gia Sài Hâm này, đích thực không được coi là người tốt gì cả.

Hơn ba mươi tuổi chưa kết hôn, chơi bời lừa lọc tình cảm con gái không ít, cũng khiến cho một số gia đình đổ vỡ, tan đàn xẻ nghé, thậm chí còn có đàn bà tự sát.

Gã đúng là dân ăn chơi chính hiệu, lấy đâu ra có giáo dục gì?

Nhà họ Sài có tiền, có điều lại chẳng có điều luật tộc, Sài Hâm những năm nay phóng túng đã thành thói quen rồi.

Mẹ của Sài Hâm, cũng là bà cô Cù, bà ta dựa vào thủ đoạn của Thần bà nhìn ra sau lưng Sài Hâm có không ít khí đen bám theo.

Có câu nói là ‘Con không dạy, lỗi tại cha’, nhưng còn có một câu mà ít người biết, đó chính là ‘Con chết yểu, tội của cha.”

Trẻ con chết yểu sẽ luôn đi theo sau lưng bố đẻ, muốn có được lẽ công bằng.

Bọn họ cũng dùng không ít cách, muốn Sài Hâm quay đầu, nhưng gã lại ngày càng táo tợn hơn, mãi cho đến lúc xảy ra chuyện.

Sài Dục kỳ thực đã sớm chuẩn bị tâm lý, những năm nay ông ta và bà cô Cù bao lần dẫn dắt đều vô dụng, biết sớm muộn cũng có ngày gặp báo ứng.

Nhưng bà cô Cù rõ ràng khó chấp nhận nổi.

Chuyện của Lý Đức Hiền bại lộ xong, cộng thêm Lữ Xảo Nhi tác quái vào nhà, bà cô Cù liền biến mất không thấy đâu nữa.

Kể xong những chuyện này, Sài Dục ngừng lại một chút.

Sắc mặt ông ta càng suy sụp hơn, giống như già đi tận mấy tuổi, rồi mới nói: “Tôi không ngờ bà ấy cực đoan như thế, tôi cũng nói rồi, có truyền nhân của Âm thuật tiên sinh tới xử lý việc này, không ngờ bà ấy...”

“Thập Lục, mày nghe hiểu rồi chứ?” Bà cụ Hà ngắt lời của Sài Dục.

Tôi gật gật đầu, nhưng cũng lắc lắc đầu, nói tôi nghe hiểu một bộ phận, nhưng không hiểu hết toàn bộ.

Bà cụ Hà khép hờ mí mắt, ngón tay giơ lên khẽ gõ lên trên mặt bàn, rồi mới nói: “Bà chị già đấy của tao chắc có hai ý, hoặc già bà ấy cũng từng nghĩ đợi mày tới sắp xếp hạ táng cho Sài Hâm, có điều chắc là ở trước thời điểm Lữ Xảo Nhi quay về.”

“Lữ Xảo Nhi muốn vào cửa nhà họ Sài, nó lại là ác quỷ phá xác hiếm mà gặp được, nữ mệnh Thổ, Bạch y sát hóa Huyết y.”

Tôi gật gật đầu, ra hiệu cho bà cụ Hà tiếp tục nói.

Bà cụ Hà nheo mắt lại nói: “Nữ mệnh Thổ vượng phu, đặc biệt là nó chủ động vào cửa, như thế nhất định đại biểu cho việc nó sẽ bảo vệ chồng, trong tình huống này, Sài Hâm lại hóa sát, bà ấy sẽ có thể trực tiếp hôn phối Âm hôn, xác dữ phối ác quỷ, cộng thêm một khu nhà trạch đủ hung dữ, Sài Hâm sẽ không cần phải an táng đầu thai nữa.”

“Ông trời khống chế mệnh số, bất luận là Âm dương tiên sinh có lợi hại đến đâu cũng không tránh được nhân quả báo ứng. Bà ấy còn lo lắng Sài Hâm xuống dưới xong không được đầu thai, vào vạc dầu chịu khổ. Trẻ con bám theo sau lưng Sài Hâm, hoặc giả là quá nhiều.”

“Tình trạng biến cố này, khiến bà ấy trực tiếp từ bỏ việc đợi mày đến sắp xếp hạ táng. Việc hạ táng của mày có nguy hiểm, còn cách làm của bà ấy, ít nhất theo Thần bà thấy là tuyệt đối bảo đảm.”

“Con trai không cần xuống Âm phủ, bà ấy cũng có thể quanh năm bầu bạn, hơn nữa có thể khiến đứa con trai mất dạy, có một con vợ chăm chút hết thảy cho nó, mà còn là một con vợ có đủ bản lĩnh để bảo vệ chồng.”

“Từ khi tao tiếp nhận gậy khóc tang và bát hương của Thần bà, tao vẫn luôn cảm thấy, bản thân trước sau gì đều kém nửa phần so với bà chị già này của tao, hôm nay cũng mới hiểu kém ở chỗ nào. Hung ốc sát, lấy mạng hóa sát, haiz.” Nói rồi, bà cụ Hà lại thở ra một tiếng rõ dài.

Những lời này của bà cụ nói rất chậm, đủ để tôi nghe rõ từng con chữ, cũng lý giải rõ ràng hàm nghĩa trong đó.

Trong đầu vô cớ hồi tưởng lại hình ảnh bà cô Cù ở trong phòng chải đầu cho Lữ Xảo Nhi, bản thân bà ta rất đáng sợ, nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy, bà ta chẳng đáng sợ như thế nữa.

Ít nhất là, tôi cảm thấy bà ta có một điểm tương đồng, một điểm khá giống với mẹ tôi.

Vì đứa con trai này, bất kể là đứa con trai như thế nào, cũng bỏ ra một mạng sống.

Chỉ có điều Sài Hâm đích thực mất dạy, cũng là lỗi sai của gã, mới dẫn tới kết quả này ngày hôm nay.

Trong lòng do dự mãi, rồi tôi vẫn mở miệng hỏi, Hung ốc sát này khẳng định có khả năng phá giải chứ? Tôi không thể nào trơ mắt nhìn hậu viện nhà họ Sài biến thành Đại hung trạch được.

Nếu như về sau nơi này nuốt mạng người khác, hại người không ít, vậy thì cũng sẽ là hung địa gây họa một phương.

Mí mắt khép hờ của bà cụ Hà nhấc lên, mắt cũng hoàn toàn mở ra.

Ánh mắt bà cụ trở nên sáng tỏ một cách hiếm thấy: “Hung ốc sát, Âm thuật tiên sinh còn sống cũng không phá nổi, bản lĩnh bà chị già này của tao, Âm thuật tiên sinh cũng từng tán thưởng. Huyết sát Thần bà, mày có cách đối phó không? Huống hồ thằng Sài Hâm đấy cũng chẳng quá yếu, lại cộng thêm Lữ Xảo Nhi, bây giờ bảo La Thập Lục mày có ba đầu sáu tay, mày cũng phải bỏ mạng vào đó.”

“Nhưng...” Mặt tôi biến sắc, còn định mở miệng.

Bà cụ Hà làm một động tác ngăn lại, rồi bảo với tôi: “Mày trước đây chưa gặp phải ác quỷ hung dữ thế này, có câu nói gọi là nước sông không phạm nước giếng, cửa của Hung ốc sát sẽ không mở, “người” ở bên trong cũng chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình. Tình huống thông thường, sẽ không ra ngoài đâu.”

“Vừa hay tao cũng từng này tuổi rồi, về nhà Văn Tam chúng nó ở, thì cứ nhớ thằng cháu trai đấy của tao, trong lòng cứ không bỏ được cái dằm ấy.”

“Tao lưu lại nhà họ Sài, trú ở bên ngoài hậu viện, làm bạn với bà chị già đấy của tao. Không chừng đến đêm bà ấy còn báo mộng cho tao.”

Những lời này của bà cụ Hà nói nhẹ như không.

Nhưng khiến tôi nghe càng kinh hãi hơn.

Sài Dục thì há miệng, nhưng chẳng nói được câu nào.

Bà cụ Hà đột nhiên lại liếc Sài Dục một cái, nói: “Tôi cũng nghe Phùng gia chủ nói rồi, ông còn định thêm đinh?”

“Việc này, tôi...” Sài Dục đang định giải thích, thì lại bị bà cụ Hà ngắt lời luôn.

“Một đứa con trai ông đã không dạy nổi, bao nhiêu cháu chưa ra đời đã thành quỷ chết oan, tôi thấy hương hỏa nhà họ Sài ông đứt thì thôi cứ đứt đi, hoặc là giao cho nhánh bên.”

“Con không dạy, lỗi tại cha, Sài Hâm hại người không ít, nhà họ Sài ông không trả giá chút sao?” Giọng nói và vẻ mặt của bà cụ Hà trông đều rất lạnh lẽo.

Sài Dục mím môi, lưng ông ta càng còng xuống một ít, rồi mới nhỏ giọng nói: “Tôi cũng nói với La tiên sinh rồi, không thể nào ruồng bỏ tào khang... Tôi...”

“Tôi thay Thập Lục đồng ý với ông, đợi ông trăm tuổi rồi, nó đích thân chọn cho ông một chỗ đất lành đẹp hạ táng, để nhà họ Sài ông tiếp tục rạng rỡ, bản thân ông chọn sẵn người kế thừa của nhánh bên là được.”

“Còn về ông, cũng trú ở bên ngoài hậu viện đi, trông chừng con trai mình, nếu như nó ra ngoài tác quái, thì ông thay đám đàn bà con gái bị nó hại kia chuộc tội trước.” Bà cụ Hà trực tiếp sắp xếp luôn cho Sài Dục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận