Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 691. ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP

Chương 691. ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Sải bước lên trước, đồng thời tôi dùng dao khắc đâm thẳng về phía mặt Viên Hóa Thiệu, phát này của tôi, chỗ đâm vào là thóp Ấn đường của y!

Sát thuật dùng rồi, nghiên mực tôi không cầm lên được, không vẽ được phù, nhưng khi một người muốn giết một người, thì bất cứ một vật sắc nhọn nào cũng đều có thể trở thành vũ khí!

Đồng thời tôi cũng chẳng phải không có thủ đoạn!

Tôi càng phát hiện ra rằng, kỳ thực tôi sớm đã vô ý lĩnh hội được một số cách dùng của Âm dương thuật.

Lý Âm Dương dùng vẽ phù trấn vật, Viên Hóa Thiệu lấy tướng quẻ thực hiện làm bị thương người, tôi sớm đã học được phá tướng cốt đoạn mạng!

Đâm xuyên mỏ ác của Viên Hóa Thiệu, y có thủ đoạn thông thiên đi nữa cũng đều phải chết ngay tại trận!

“Bút khắc của Hà Trĩ, La Thập Lục, ta thừa nhận bản lĩnh của ngươi rồi, khiến ta phải rửa mắt mà nhìn.”

Giọng của Viên Hóa Thiệu cuối cùng cũng lộ ra vẻ nham hiểm.

Y đột nhiên lật Đường phục trên người ra.

Phía dưới Đường phục, y lại còn mặc một chiếc áo da cực kỳ kỳ quái, là tận mấy loại da ghép nối mà thành, tôi một phát liền nhận ra, đây là da trên người Ngũ gia tiên.

Đột nhiên, thân người Viên Hóa Thiệu run lên một phát, cả người trông đều ngày càng nham hiểm kỳ dị, thân người y đột nhiên chúi nghiêng một phát, lao như bay về phía tôi.

Trong nháy mắt, trong tay y đã nắm một khúc xương trắng, đầu trước sắc nhọn vô cùng, giống như con dao được dùng xương cốt mài thành, tốc độ của y quá nhanh, nhanh đến mức hoàn toàn không giống người bình thường, càng là vượt xa tôi!

Ngao sói đột ngột sủa ầm một tiếng, nó vụt vọt lên, lao về phía Viên Hóa Thiệu.

Viên Hóa Thiệu cười lạnh lẽo một tiếng, tôi lại cảm giác, con mắt này của y, kiểu gì lại có chút giống với mắt lá liễu của con hồ ly trên vai y kia?

Động tác này của y thì càng vô cùng kỳ dị, người làm gì có động tác cơ thể như thế này được?

Đây lẽ nào là bản lĩnh của Xuất mã, mượn dùng năng lực của Gia tiên, cho Gia tiên nhập lên người?

Trong nháy mắt, ngao sói mắt nhìn đã sắp ngoạm trúng cánh tay Viên Hóa Thiệu, Viên Hóa Thiệu lại âm u cười thành tiếng.

Dao của y không chém tôi, mà ngược lại chém về phía Tiểu Hắc!”

“Soạt!”

Tay giơ đao hạ, chân trước của Tiểu Hắc lập tức liền để lại một vết thương sâu thấy cả xương, máu tươi bắn ra ngoài, Tiểu Hắc kêu gào một tiếng, đột ngột rơi bịch xuống đất.

Động tác của tôi không ngừng lại, bút khắc đâm thật mạnh về phía mỏ ác của Viên Hóa Thiệu, thân người Viên Hóa Thiệu lại phủ phục xuống dưới một cách kỳ dị, cả người gần như đều co quắp lại.

Động tác đột ngột này của y, ngược lại thành co lại trên đất, chỉ lộ phần lưng ra cho tôi.

Tôi không đâm vào tướng cốt của y được, nhưng tuyệt nhiên không có lý gì trực tiếp lùi sau luôn cả, dao khắc đâm mạnh về vị trí phần lưng để trống của Viên Hóa Thiệu.

Hơn nữa tôi xuống tay bèn là yếu huyệt, trực tiếp đâm thẳng vào sau tim!

Bút khắc vừa đâm vào trong, tôi liền cảm thấy có chút bất thường.

Nửa đầu tôi đâm vào thì là trống rỗng, giống như chỉ có một chút ít trở ngại nhẹ, làm gì đâm dính da thịt đâu?

Giây tiếp theo, lúc tay chạm vào phần lưng của Viên Hóa Thiệu, cơn đau buốt càng khiến tôi hét thảm thành tiếng!

Tôi vụt rút tay về, lùi nhanh nhiều bước, cho dù là cơn đau buốt thấu tim, tôi vẫn không buông bút khắc, mà cùng rút nó ra ngoài.

Hơi kéo dài khoảng cách ra một chút xong, tôi cúi đầu nhìn tay mình, nửa bàn tay phía ngón tay út, máu tươi đang tí tách tí tách chảy ra, còn có tận mấy cái gai dạng giống như cây kim...

Đây chẳng phải chính là gai nhím trên lưng Bạch tiên sao, Viên Hóa Thiệu dùng da của Ngũ gia tiên làm áo, trên lưng chính là da của Bạch tiên!

Cơn đau khiến tay tôi không đè nén được mà run rẩy, di chứng sau khi sử dụng Sát thuật cũng càng rõ rệt hơn, khiến tôi cảm giác cơ thể có một cảm giác trống rỗng vô cớ.

Tôi không ngừng thở dốc, muốn nhấc chân lên, trên người tuy có sức lực, nhưng tôi lại cảm giác tôi như không khống chế được cơ thể vậy, đầu nặng chân nhẹ, chỉ muốn ngã xuống.

Viên Hóa Thiệu chống người dậy, y lạnh lùng chằm chằm nhìn tôi, cái đôi mắt lá liễu ấy càng vô cùng rợn người.

“Ngươi không đủ nhẫn nhịn, hoặc giả đợi thêm vài chục năm nữa, ta sẽ chết trong tay ngươi, có điều ngươi của hiện tại, quá non.”

“Nếu ngươi đã không muốn sống tiếp nữa, thì ta sẽ đem ngươi châm nến người, dùng để nấu thân xác Ác thi của Lý Âm Dương!”

Những lời này của y, khiến lòng tôi cực kỳ ớn lạnh.

Đây chẳng phải chính là ứng lời lão già trộm thọ gác cổng cho y đó sao, tôi sẽ phải chết vì châm nến người?

Viên Hóa Thiệu đạp bước ép sát tôi, ngao sói cà nhắc một chân, đỏ mắt tiếp tục chồm về phía Viên Hóa Thiệu.

“Cái thứ súc sinh, ương bướng ngu xuẩn!”

Viên Hóa Thiệu vung con dao xương trắng lên, liền chém về phía đầu của ngao sói.

Mặt tôi biến sắc mạnh, trong lòng càng không ngừng run rẩy.

“Viên Hóa Thiệu! Ông dám!”

Tôi gầm ra tiếng này, gần như sắp lạc cả giọng.

Lúc này tôi cũng chẳng quản được nhiều thế nữa, gắng lết thân người đã sắp không khống chế được ý thức, lại lần nữa chồm về phía Viên Hóa Thiệu.

Cũng đúng vào lúc này, vù một tiếng xé gió đột ngột truyền tới.

Một bóng đen gần như dính sát cơ thể tôi, vù một phát bay qua!

“Rầm!”

Cái bóng đen đó đập thật mạnh lên vùng ngực bụng của Viên Hóa Thiệu!

Phụt một tiếng, Viên Hóa Thiệu phun ra một ngụm máu lớn!

Thứ máu tươi này, thậm chí còn có một ít bắn cả lên trên mặt tôi!

Rầm một phát, Viên Hóa Thiệu bị đánh bật ra phía sau, đập thật mạnh vào trong gian chính.

Tôi cũng mới nhìn rõ, thứ đập vào y, hóa ra là một cỗ quan tài!

Lúc này quan tài đã chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, sau lưng lần nữa truyền lại tiếng quát tràn ngập chính khí!

“Cái văn: Thiên viên Địa phương, luật lệnh bách chương!”

“Nhất trảm trừ Thiên ương, yêu ma thương tổn hết, sao trời tới hộ vệ, nhật nguyệt hiển tam quang! Nhị trảm trừ Địa ương, Tuất Tỵ tọa trung phương, phục thi đều hóa tán, ma quỷ cùng tiêu vong! Tam trảm trừ Quỷ ương, quỷ quái ẩn nấp hết, vong hồn siêu Tiên giới, trong huyệt vĩnh cát tường!”

Chú pháp này tôi lờ mờ còn nhớ, lần đó ở trong Viên Thị Âm Dương Trạch, lần thứ nhất Liễu Dục Chú sử dụng, Mao Nguyên Dương từng nói, đây là Tam trảm của Khai sơn Trảm thảo chú!

Ba thanh kiếm gỗ đào hơi nhỏ mảnh hơn so với trước đây, từ phía ngoài cổng bắn vào trong sân, rồi càng bắn tung vào trong gian chính.

Hai đòn tấn công đột ngột xuất hiện này, cắt đứt cú chém đánh về phía Tiểu Hắc của Viên Hóa Thiệu.

Càng khiến tôi loạng choạng dừng lại, há miệng thở dốc.

Kiếm gỗ đào sau khi vào trong gian chính, bèn biệt tăm biệt tích.

Dưới sắc trời âm u, ánh sáng trong gian chính càng trở nên âm u tối tăm, giống như đã có sương mù nổi lên vậy.

Tôi thở dốc một cách nặng nhọc, đầu óc quay cuồng từng cơn.

Khó khắn lắm đám sương mù đó mới tan đi một ít, lúc nhìn rõ lại bèn là Viên hóa Thiệu từ trên vách tường gian chính từ từ rơi xuống.

Ba thanh kiếm gỗ đào, hai thanh phân biệt cắm vào tường ở hai bên cổ y.

Đều là thiếu một tí chút nữa, là có thể trực tiếp đâm xuyên qua cổ y, còn về thanh kiếm gỗ đào thứ ba, thì cắm trên ngực của Viên Hóa Thiệu, có điều không hề cắm xuyên tim của Viên Hóa Thiệu, cái con nhím Bạch tiên đó, chặn một kiếm cho y.

Viên Hóa Thiệu chống vào tường đứng dậy.

Để mặc con Bạch tiên rơi từ trên ngực xuống, trên mặt y ngược lại nở nụ cười, dường như có vài phần cảm thán.

“Lý Độn Không, đã lâu không gặp.”

“Cách bao nhiêu năm, lại gặp được đạo sĩ nhà họ Liễu, ta thực thấy vui mừng.”

Viên Hóa Thiệu đi ra khỏi cửa gian chính, bước chân vẫn rất ổn định, nhưng cái bộ dạng nham hiểm độc ác ban nãy của y đã biến mất không còn nữa, lưng ngực của y vẫn ưỡn thẳng đứng như cây thông xanh.

Tôi miễn cưỡng ngoảnh đầu nhòm một cái, Liễu Dục Chú một tay cầm cuốc vàng, tay còn lại thì cầm một cọc cờ phướn.

Sắc mặt gã lạnh lùng, trong mắt sát khí ác liệt.

Trần mù ở bên cạnh, đã không còn cõng quan tài, mà là cõng xác chết của Lý Độn Không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận