Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 675. CẮN NGÓN

Chương 675. CẮN NGÓN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Sau khi Phùng Bảo dừng xe lại xong, xe phía sau cũng nhanh chóng dừng lại.

Tôi từ trên xe bán tải bước xuống, những người khác cũng lần lượt xuống xe, đứng ra sau lưng tôi, Liễu Dục Chú và Trần mù thì bước đến bên cạnh tôi.

“Xác định là ở chỗ này hả?” Liễu Dục Chú hỏi.

Tôi gật gật đầu, rồi lại nhìn kỹ Phong thủy bàn, đáp: “Chỗ này là nơi tử khí nhiều nhất trên con đường này, từ phía sau đường hầm này, thông tới thôn Tiểu Liễu là một con đường thẳng, không có vấn đề đâu.” Ngửa mặt lên, tôi lại lần nữa nhìn lên thân núi phía bên trên đường hầm.

Hai quả núi thấp dựa nghiêng chạm vào nhau, hai mạn hông phía sau núi trông tương đối to thô uốn lượn, hình dáng giống như hai khuỷu tay đập vào nhau vậy.

Tuy rằng bây giờ là trong đêm, nhưng trăng sáng sao thưa, có thể nhìn thấy rừng cây trên núi um tùm rậm rạp, một khía cạnh khác cũng nói lên rằng chỗ này là một nơi có phong thủy tốt.

“Trong sổ tay nói phủ đệ nằm ở một chỗ trong núi, chúng ta từ chỗ này lên núi, rồi từ lối nào đi qua?” Liễu Dục Chú lại lần nữa hỏi.

Tôi cũng từng đưa Liễu Dục Chú xem quyển sổ tay tạp ký của Lý Âm Dương, vậy nên gã cũng biết sơ sơ một ít chuyện.

Ánh mắt tôi nhìn quét qua hai bên, chỉ chỉ vào con đường nhỏ ở lề đường mé bên phải: “Từ chỗ nào lên núi cũng là đường, chỉ là không biết trên con đường này có bao nhiêu nguy hiểm, trực tiếp căn cứ theo phương vị trong núi đi qua là được.”

Nói rồi, tôi trực tiếp nhấc chân đi về phía trước luôn.

Trong thời gian này tôi liên tục cầm Phong thủy bàn trong tay, quan sát hướng đi của kim chỉ bên trên bất cứ lúc nào.

Từ bên đường đi vào trong con đường nhỏ, sau khi lên đường núi, một phát tôi liền cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh lại.

Cái kiểu yên tĩnh này, giống như ngoài mấy người chúng tôi ra, không còn bất cứ hơi hướm của thứ gì hết.

Yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, thậm chí còn cảm giác được huyệt thái dương hơi hơi co giật.

Cúi đầu nhìn xuống Phong thủy bàn, lúc này kim chỉ đang hình thành kim đoài.

Hiện giờ vị trí mà chúng tôi đang đi, khí trong phong thủy thuộc về Phúc Thần hộ pháp, theo lý mà nói sẽ không xuất hiện thứ quỷ quỷ quái quái gì.

Lúc này không có gió, nhưng lờ mờ có thể cảm nhận được xung quanh có một luồng chảy hướng về phía một phương vị ở trên núi.

Đây là nguyên nhân do sinh khí hội tụ, sinh khí quá đặc, núi Triều Án xung quanh toàn bộ đều hội tụ tại đây, nên mới khiến sinh khí thành dòng chảy, giống như trên Kế Nương Phần, Phị Phát Quỷ, tôi đều có thứ cảm giác này.

Có điều ở chỗ Kế Nương Phần rất yếu, Phị Phát Quỷ thì mạnh hơn ở đây rất nhiều!

Tốc độ bước chân của tôi rất nhanh, Liễu Dục Chú và Trần mù đi theo không vấn đề, nhưng người nhà họ Phùng phía sau cõng theo đồ thì có vẻ hơi gắng gượng.

Đi mãi đi mãi, đột nhiên, tôi phát hiện bên lề đường phía trước có một ngôi miếu đá giống như miếu Thổ Địa, ngôi miếu này chỉ cao có ba mươi phân, phía trước đặt đồ cúng, hai bên có nến hương, bên trên có một tấm biển, viết ba chữ: “Miếu Khôi Tiên.”

Lúc này Phong thủy bàn trong tay tôi, kim chỉ không còn là kim đoài nữa, mà một lần nữa thành kim trắc đứng yên.

Mặt tôi hơi biến sắc, mất tự nhiên nói: “Y lại còn lập miếu cho Gia tiên, bản thân Gia tiên đã là tà, bây giờ có thêm hương hỏa thờ cúng, sợ rằng rất khó đối phó. Cố gắng đừng chạm...” Tôi còn chưa nói hết câu, đột nhiên phía sau đã truyền lại một tiếng hét thảm.

Tôi vụt ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau, sau lưng Phùng Bảo có một người nhà họ Phùng, lúc này đã co quắp người ngã lăn ra đất, sống chết ôm chặt lấy chân mình.

Những người khác nhà họ Phùng cũng bị dọa không hề nhẹ, liền định quây lại gần để xem.

Tôi nghiêm giọng quát: “Đừng có lại gần anh ta!”

Mọi người lập tức đều dừng lại, đứng yên tại chỗ, kinh hãi nhìn sang tôi.

Tôi nhanh chân đi đến trước mặt người nhà họ Phùng đó, bảo hắn bỏ tay ra.

Giây tiếp theo tôi mới nhìn thấy, giày của hắn rách ra một cái lỗ, ngón chân út đã bị cắn đứt mất một nửa, vết thương đứt lìa thành hình răng cưa, máu me be bét.

“Vừa... Vừa nãy có một con chuột bự lắm, đột nhiên từ dưới đất trồi lên, tôi định dẫm một phát cho chết... Kết quả nó cắn tôi một miếng...” Người nhà họ Phùng này khoảng chừng gần ba mươi tuổi, coi như là đàn ông tuổi trẻ lực lưỡng rồi, trên trán mồ hôi lạnh liên tục túa ra từng giọt to đùng, cơn đau đứt ngón, đặt lên người bất cứ ai đều khó có thể nhẫn nhịn nổi.

“Ai cõng lá nguyệt quế, lông mèo?” Tôi trầm giọng gọi một câu.

Phùng Bảo gọi một phát, lập tức liền có một người nhà họ Phùng khác đi lên trước, hắn lấy cái gùi trên lưng xuống, mở nó ra.

Trong cái gùi này đựng non nửa gùi lá cây nguyệt quế, ngoài ra còn để bao nhiêu túi nilon nhỏ đựng lông mèo.

Tôi rút mấy phiến lá nguyệt quế ra, mang nó vò chung với một túi nhỏ lông mèo, ấn lên trên vết thương ngón chân bị cắn của người nhà họ Phùng kia.

Lập tức hắn liền phát ra một tiếng hét thảm thiết, vị trí vết thương xèo xèo bốc khói trắng.

Lúc trước trên tướng mặt hắn, lờ mờ chỗ nhân trung có khí đen, ấn đường và hai gò má cũng có khí đen, đúng kiểu khó sống qua ba ngày.

Bây giờ thì đang dần trở lại bình thường, ngoài việc hơi có chút tái nhợt ra, những thứ khác đều tạm ổn cả.

“La tiên sinh... Không đau quá thế nữa rồi, cậu thần thật đấy....” Người nhà họ Phùng đó ngẩn người nói.

Tôi lập tức bảo Phùng Bảo kiếm một mảnh vải ra băng bó cho hắn một chút, rồi mới lắc lắc đầu nói: “Không phải là tôi thần, mà là vết thương của anh đau đến tê dại rồi, bản thân anh lại tương đối có khả năng nhịn, vậy nên mới cảm giác không sao nữa.”

Tiếp đấy tôi nhìn quét qua mọi người, trầm giọng nói: “Ở đây rất dễ xuất hiện chuột, rắn, nhím, hồ ly, hoàng bì tử, đây là Ngũ gia tiên, trên cơ bản mõm chúng đều chẳng sạch sẽ vào đâu được. Trước đây tôi đều nói qua với các anh rồi, đối phó với chuột Khôi tiên thì dùng lá nguyệt quế vò nát trộn lẫn với lông mèo, lại gần các anh rồi, thì trực tiếp rắc luôn một nắm ra là có thể khiến Khôi tiên toi mạng!”

“Rắn Liễu tiên thì dùng roi liễu dính hùng hoàng vụt, có thể đánh đứt bảy thốn của rắn. Ngoài ra, cởi hết áo trên người xuống, tránh lúc nữa dính phải chiêu của Bạch tiên!” Mọi người đều rối rít làm theo lời tôi nói, lúc bọn họ cởi bỏ áo khoác trên người xuống, thứ lộ ra ngoài đều là áo khoác lông màu vàng.

Lần đó Từ bạch Bì dẫn theo một đám hoàng bì tử tới quấy phá nhà họ Phùng, chết không ít, chỗ còn lại đều lột da cất đi, bây giờ có thể dùng đến rồi, thứ có thể khắc chế nhím Bạch tiên, chính là Hoàng bì tử. Mọi người đều mặc áo khoác hoàng bì, Bạch tiên chạm phải liền không dám động cựa, còn về hồ ly, thì cần ngao sói đi khắc chế, chúng tôi không cách gì chuẩn bị đồ vật tốt hơn.

Cuối cùng là Hoàng bì tử trong Ngũ gia tiên, là thứ mà chúng tôi tiếp xúc nhiều nhất, Hoàng bì tử thuộc dạng âm tà nhất, cũng là thứ khó khắc chế nhất.

Tôi đồng thời cũng có sự chuẩn bị, có điều lúc này lại không để bọn họ lôi ra ngoài.

“Tất cả mọi người đều cần cẩn thận càng cẩn thận hơn! Tiếp tục đi lên trước!”

Chính vào lúc này, chếch phía trước đột nhiên truyền lại tiếng đổ sụp.

Tôi lập tức ngoảnh đầu lại, thì nhìn thấy ngao sói đang ở cạnh Miếu Khôi tiên, vừa vặn một chân dẫm lên trên chóp Miếu Khôi Tiên, cả cái miếu nhỏ lập tức liền đổ sụp mất luôn.

Một bóng đen màu xám vụt vọt ra ngoài, tốc độ của ngao sói còn nhanh hơn, một phát tợp lên trước, ngoạm lấy một con chuột lớn dài gần bằng cẳng tay!

Mõm con chuột lông xám này còn tàn dư của vết máu, rõ ràng chính là nó vừa nãy cắn đứt ngón chân của người kia!

Ngoài máu ra, nửa ngón chân kia đã chẳng còn nữa, sợ là bị nó nuốt mất rồi...

Nó lúc này còn đang điên cuồng giãy giụa trong miệng ngao sói, kêu chít chít không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận