Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 236. ĐĨA VUÔNG

Chương 236. ĐĨA VUÔNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Trong lòng tôi toàn là cảm giác ớn lạnh, vốn cứ tưởng mấy chục con quỷ nước lần đó đã là nhiều lắm rồi, nhưng bây giờ mới biết, tôi nghĩ còn đơn giản quá.

Phủ phục ở xung quanh, ít nhất cũng đến gần trăm con quỷ nước, trong đó ba con lông màu xám trắng kia, không hề kém chút nào so với con bị Lưu Văn Tam đâm chết.

Thậm chí tôi còn cảm giác, màu sắc của bọn chúng còn nhạt hơn, cũng đại biểu cho việc tuổi càng già hơn...

Nếu như đám quỷ nước này xông hết lên, chỉ mình Lưu Văn Tam chắc chắn không đối phó nổi.

Những người khác nhà họ Phùng, chắc cũng chẳng có mấy bản lĩnh.

Có điều không biết tại sao, bọn chúng không hề lên trước tấn công chúng tôi.

Tốc độ của tôi rất nhanh, lúc này mấy người Phung Bảo cũng đã làm xong phần việc của mình, hơn nữa còn nhìn ra động tác của tôi, cũng đi sắp xếp lại những trấn vật và dây xích bị loạn.

Rõ ràng, động tác của bọn họ cũng trở nên gấp gáp hơn, có thể thấy được là thần sắc và động tác của Lưu Văn Tam đã bị bọn họ phát giác ra.

Trên người tôi mồ hôi lạnh liên tục vã ra, trộn lẫn với nước sông, càng khiến cho người tôi ớn lạnh.

Cuối cùng cũng xếp ngay ngắn tất cả trấn vật lại, đám quỷ nước kia vẫn không hành động.

Lưu Văn Tam làm một động tác tay, ra hiệu cho tôi bơi lên trên, những người khác nhà họ Phùng cũng bảo vệ tôi lên trên.

Còn về Lưu Văn Tam, thì ở sau cùng đoạn hậu.

Bơi lên trên đại khái một nửa khoảng cách, tôi vô thức ngoảnh đầu lại nhìn một cái.

Lúc này ánh đèn không chiếu thẳng xuống đáy sông, thêm việc cự ly xa hơn rồi, tầm nhìn đã trở nên vô cùng thấp.

Nhưng tôi đại khái vẫn còn nhìn thấy, đám quỷ nước ấy không những không đuổi theo chúng tôi, mà ngược lại toàn bộ đều đến vị trí của trấn vật.

Tôi vốn còn lo lắng bọn chúng sẽ làm loạn trấn vật lên, nên dừng lại tận mấy giây.

Cuối cùng nhìn kỹ lại, hóa ra bọn chúng đang đào cát lấp trấn vật, hoặc là mấy con quỷ nước cùng đè ấn trấn vật xuống dưới.

Lòng tôi lập tức yên tâm hẳn, tăng tốc động tác lên bờ!

Mấy phút sau, chúng tôi nổi lên trên mặt nước, về lại trên thuyền vớt xác.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, trong chớp mắt đã xua tan không ít cái lạnh.

Những người còn lại cũng đang há mồm thở dốc, không ngừng vẩy bỏ nước sông trên người.

Đột nhiên, Phùng Bảo kinh ngạc kêu lên một tiếng: “La tiên sinh! Cậu nhìn xem nước sông... Có phải không đục như trước nữa không?”

Quả nhiên, nước sông đang dần trở nên trong hơn.

Chỉ có điều tốc độ rất chậm, cũng lúc lại trở nên đục ngầu.

Tôi ngẩng đầu nhìn vọng ra trên đầu nguồn sông Dương, tuy rằng tôi không nhìn thấy Huyền Hà, nhưng vẫn có một suy đoán.

Đại cục là không thể ngăn cản, lũ lụt của Huyền Hà chắc chắn sẽ xảy ra, sông Dương chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, lúc này trấn cục phong thủy Thấu địa Lục thập long của sông Dương được sửa chữa, sẽ giúp sông Dương có khả năng chống chọi với dòng nước lũ lần này.

Hoặc giả rất nhiều thứ nói ra thì quá huyền bí, nhưng tự cổ chí kim, những thứ huyền bí khó giải thích cũng có quá nhiều.

Bảo vật tinh hoa mà người đi trước để lại, chắc chắn sẽ có ý nghĩa tồn tại của nó.

Thậm chí tôi còn có một suy đoán, quỷ nước chắc là cũng cảm nhận được đại nạn sắp đến, sông Dương cũng là nơi chúng sinh tồn, sợ rằng bọn chúng cũng không muốn sông bị vỡ, nên mới không tới ngăn cản tôi và Lưu Văn Tam, cho dù ân oán giữa Lưu Văn Tam và chúng không hề nhỏ!

Trong thời gian suy nghĩ, thuyền vớt xác đã về đến bên bến Giang Đê.

Hà Thái Nhi đón chúng tôi xuống thuyền, trên mặt bà ta sự vui mừng xen lẫn với lo âu, hỏi tình trạng thân thể tôi thế nào rồi.

Tôi cười hề hề nói một câu không sao, Lưu văn Tam thì cũng nói một cách đầy hào khí, bảo bà ta yên tâm, tôi là con trai nuôi của lão cơ mà, chịu đòn giỏi lắm.

Cùng lúc này, Phùng Chí Vinh cũng lên trước hỏi chúng tôi tình hình cụ thể.

Tôi bảo với Phùng Chí Vinh không cần quá lo lắng nữa, mọi thứ chắc là nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Tiếp đấy, tôi lại nhìn hướng về vị trí từ đường, trong lòng cũng đã có sự tính toán.

Từ đường này, cũng cần phải có trấn vật.

Lấy vạn nhà làm nhà, thờ cúng ngàn xác chết, xác đích thực có thể hóa giải oán khí, nhưng xác dù sao cũng vẫn là xác.

Để bảo đảm, tôi phải dùng trấn vật bố trí một trấn cục phong thủy, đi hô ứng với Thấu địa Lục thập long dưới đáy sông!

Như thế này, phong thủy sẽ thành hai trấn cục, lại phối hợp với bố cục phong thủy của bản thân đập sông Dương, nước lũ lần này tuyệt đối sẽ không thành ẩn họa gì nữa!

Duy có điểm cần cảnh giác, chính là trước khi xảy ra lũ lụt, phải để ngàn xác chết lên bờ, cho con trâu sắt này vĩnh viễn chìm xuống dưới đáy sông!

“Phùng gia chủ, từ đường này nhanh nhất còn cần mấy ngày nữa mới có thể xây xong?” Thần sắc của tôi cũng trịnh trọng hơn không ít.

“Ngư dân trên cơ bản cũng đều tới giúp đỡ, tốc độ có thể nhanh hơn rất nhiều, có điều vẫn cần phải để khô mới có thể dùng, nhanh nhất cũng cần bảy ngày.” Phùng Chí Vinh trầm ngâm một lát xong, liền cho tôi câu trả lời.

“Tôi cần phải dùng được sau ba ngày, không cần phải quá tốt, chỉ cần người có thể vào trong, đặt được xác chết là được, những thứ khác bên ngoài có thể đợi tất cả chuyện này kết thúc xong thì làm tiếp.” Tôi trầm giọng nói.

Tuy rằng hiện tại nhìn trông vẫn chưa có vấn đề gì, nhưng thêm một ngày, là ẩn giấu thêm vài phần tai họa, bảy ngày quá dài rồi.

Đầu mày Phùng Chí Vinh nhíu chặt, ông ta ngừng lại mất mấy giây, rồi mới gật mạnh đầu: “Được, La tiên sinh tôi đi nghĩ cách, ba ngày sau sẽ cho cậu nhìn thấy từ đường.”

Tiếp đấy tôi cũng nhìn sang Lưu Văn Tam, hỏi thăm lão người vớt xác có thể tập trung toàn bộ trong ngày mai được không, không thể đợi đến sát ngày mới vớt xác, bọn họ dù sao cũng cần một số đối sách, phải xuống sông xem xét tình hình.

Lưu Văn Tam gật đầu, nói chuyện này cũng đơn giản, tiền nhà họ Phùng chi đến nơi đến chốn, mấy người vớt xác đó tối nay có thể đến được.

Sắp xếp xong hai việc này, tôi tháo bình dưỡng khí đeo trên lưng xuống, khoác áo lên.

Mò lấy Định la bàn ra, vừa nhìn kim chỉ xoay vòng, vừa bước đi về phía vị trí từ đường.

Mấy người Lưu Văn Tam thì đi theo sau lưng tôi, cũng chẳng ai nói gì, đều không dám ngắt quãng động tác của tôi.

Đi đến bên ngoài từ đường, cúi đầu nhìn kim chỉ, sau đó tôi bắt đầu đi vòng quanh.

Sau khi đi một vòng, lại bước ra ra phía ngoài mấy mét, lặp lại động tác đi vòng quanh.

Sau khi đi ba vòng, những người khác đều dừng lại ở bên lề đường nhìn tôi, tôi đi lại tầm ba vòng, cuối cùng dừng ở mé tây của từ đường, một phương vị đối diện hơi chếch so với đập sông Dương.

La bàn ở chỗ này hình thành kim chếch.

Đầu kim tĩnh lại, nhưng không đến chỗ vị trí vạch giữa.

Đây là địa khí và huyệt vị phong thủy, thích hợp với trấn vật mà tôi định xây dựng!

Tôi vẫy tay, lập tức Lưu Văn Tam và Phùng Chí Vinh cùng đến bên cạnh tôi.

Tôi trịnh trọng bảo Phùng Chí Vinh ghi nhớ vị trí này lại, cho người bắt đầu đào móng, chuẩn bị xây một tòa tháp nhỏ, tháp không cần quá cao, chỉ cần vài mét là được, sau khi về nhà họ Phùng tôi sẽ lựa chọn một số trấn vật, khắc chữ bố cục, chôn ở dưới chỗ móng này.

Phùng Chí Vinh gật đầu đồng ý.

Tôi lúc này đầu cũng đã bết mồ hôi, càng cảm thấy trong bụng trống rỗng, lại còn sôi ùng ục mấy tiếng.

Hà Thái Nhi cũng hỏi tôi có còn chuyện gì khác nữa không, tôi trả lời tạm thời hết rồi, bà ta mới bảo vậy thì chúng tôi đi ra quán ăn ở bến tàu phía trước, bà ta đã gọi điện về dặn đầu bếp làm cơm rồi.

Lần này tôi không từ chối, cả đoàn người lên xe, đi về phía quán ăn đồ sông.

Vừa đến nơi ngồi xuống xong, điện thoại của tôi đã rung lên bần bật.

Lấy ra xem một cái, là một tin nhắn wechat, người gửi tin, hóa ra chính là cái người có ảnh đại diện hình bát quái kia.

Bên trong vẫn còn có lịch sử nói chuyện giữa tôi và người đó, tin nhắn phía trên là hình biểu cảm nghi vấn mà tôi gửi.

Người đó gửi lại một tin nhắn mới, là một bức ảnh chụp.

Đây là một cái đĩa vuông bằng đồng, trên đó có không ít vạch khắc, nhìn trông đúng là có vài phần huyền diệu thâm thúy.

Ngay tiếp đó, người đó lại gửi cho tôi một tin nhắn.

“Không ngờ cậu còn biết Âm thuật, trình độ không thấp, mạng cũng cứng phết.”

“Ban đêm dùng bao nhiêu lần Định la bàn như thế, mà vẫn chưa bị khắc chết, tôi còn tưởng sẽ không lấy được quẻ bói kia nữa.”

“Cái đĩa vuông này là đồ năm đó Trương Cửu Quái cho tôi, cũng là một bộ phận của chiếc Định la bàn trong tay cậu, nếu muốn lấy, thì đến đây tìm tôi.”

Ngay tiếp đó, người đó lại gửi cho tôi một địa chỉ!

Mặt tôi hơi biến sắc một chút, hỏi người đó đây là ý gì?

Kết quả y lại không nói nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận