Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 294. TRĂM NĂM DỪNG XÁC, HÔM NAY HẠ TÁNG!

Chương 294. TRĂM NĂM DỪNG XÁC, HÔM NAY HẠ TÁNG!


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Ánh mắt chẳng hề nhìn chúng tôi chút nào.

Thậm chí còn cho tôi cảm giác, bọn chúng cũng chẳng phải vì đối phó với chúng tôi nên mới thổi kèn, gọi xác Kế Nương tỉnh dậy.

Hoàn toàn là do tôi nghĩ nhiều rồi!

Nhưng lúc này, chúng tôi cũng chẳng dám bước lên trước.

Mấy cái thứ người không ra người quỷ chẳng ra quỷ này, toát ra thứ cảm giác u ám lạnh lẽo vô cùng mãnh liệt.

Còn cả đám xác nam đứng ở kia nữa, bọn chúng cũng quyết không đơn giản!

Nếu như chúng tôi tùy tiện lên trước, phá hoại việc bọn chúng đang làm lúc này.

Sợ rằng bọn chúng sẽ chẳng còn coi chúng tôi như “không khí” nữa.

Ngao sói lúc này cũng đã cụp đuôi lại.

Trần mù có lợi hại đến đâu, cũng chẳng thể cùng lúc đối phó với bao nhiêu xác chết như thế...

Tôi thuận theo ánh nhìn và động tác của bọn chúng, vô thức quay đầu lại nhìn một cái.

Con tim giống như bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt cứng, kinh hãi đến khó thở.

Mộ Kế Nương được xây dựng dựa sát vào sườn núi.

Còn vị trí phía trên sườn núi, cũng là trên thân núi nằm bên trên mộ Kế Nương, vẫn còn có một cái đình nghỉ chân!

Lúc trước, chúng tôi không nhìn thấy cái đình nghỉ chân này.

Đình nghỉ chân cũng có một bộ phận chơi vơi ở bên ngoài, bên dưới bộ phận chênh vênh bên ngoài lại được thông với sườn núi, ở đó còn có một chiếc thang treo!

Thang treo nối thẳng tới một chỗ bên trong Kế Nương trạch.

Lúc này có một người thân hình mỏng manh yếu đuối, đang leo lên trên thang treo.

Làn da màu xanh vàng đã hoàn toàn biến thành màu trắng bệch, khuôn mặt toàn là rễ phụ, chứa đầy chất độc của nấm đầu xác.

Thân người của bà ta bị một bộ áo bào màu xám bao trùm, cho người ta cảm giác giống như một bộ khung xương vậy.

Ánh nắng chiếu rọi lên trên người bà ta, không hề có chút ấm áp nào, mà chỉ toát ra toàn vẻ âm u và lạnh lẽo.

Bất thình lình, tôi lại nghe thấy tiếng cười khặc khặc.

Âm thanh chỉ vang lên trong nháy mắt đó, lạnh lẽo đến rợn người.

Đây chẳng phải chính là Kế Nương sao?!

Bà ta quả nhiên là bị tiếng kèn gọi tỉnh rồi!

Nhưng bà ta lại không tới đối phó với chúng tôi.

Trong lòng tôi rất ngột ngạt, hoàn toàn là một thứ cảm giác bức bối không nói ra được.

Lúc trước cảm giác Kế Nương tỉnh rồi, thì chắc chắn sẽ chĩa mũi nhọn vào những kẻ đến từ bên ngoài như chúng tôi.

Nhưng trên thực tế, bà ta lại căn bản không thèm đếm xỉa đến chúng tôi.

Tiếng chuông gió bên trong gian sảnh lớn hơn nhiều.

Dưới làn gió thổi lại càng vô cùng lảnh lót, hòa trộn với tiếng kèn nhạc tang, vang vọng trên cả ngọn núi băng!

Kế Nương vẫn đang leo lên phía trên thang treo, đã sắp gần đến chỗ đình nghỉ chân rồi...

“Chúng... Chúng ta có thể đi được không... Cái xác nữ này, định làm gì thế?”

Giọng của Phùng Bảo khàn khàn, hắn cũng nhìn thấy rồi, thần sắc trông vừa sợ hãi vừa ngơ ngác.

“Quang ảnh táng, thượng địa sơn, như phục như liền, nguồn gốc tại thiên... Bà ta, muốn hưởng long khí núi, bước lên cửa vũ hóa.” Tôi cảm thấy cái cảm giác sợ hãi đột nhiên lại mạnh lên.

Hoàn toàn là vô thức nói ra những lời này.

“Thập Lục, chỗ này, tại sao lại ấm lên thế?”

Con mắt xám trắng của Trần mù nheo lại thành một đường thẳng, lão đột nhiên nói.

Ngao sói cũng khẽ rên lên một tiếng, cái đuôi nó đã hoàn toàn cụp xuống phía dưới đít.

Tôi vẫn đang trân trối nhìn Kế Nương bên trên cái thang treo.

Kỳ thực tôi cũng đã cảm nhận được rồi, chỗ sườn núi đột nhiên trở nên ấm áp.

Hơn nữa theo việc ánh mặt trời chiếu rọi, dường như ánh sáng phản quang của núi băng xung quanh cũng đều tập trung đến vị trí sườn núi.

Giây phút trước còn là gió tuyết tàn phá, bây giờ lại đều thành gió ấm.

Cho người ta một cảm giác như gió xuân vờn lên mặt vậy.

Trong làn gió ấm này, lờ mờ còn có ít gió lạnh đan xen vào trong.

Đột ngột khiến thân thể người ta có cảm giác trống rỗng mệt mỏi, rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ánh mắt của tôi vẫn cứ dán chặt vào vị trí cái thang treo, Kế Nương đã leo lên trên được hai phần ba.

Mắt nhìn chỉ còn một phần ba khoảng cách nữa.

Nhiều nhất vài phút nữa, là bà ta có thể leo lên đến bậc cao nhất của cái thang treo, rồi vào trong đình nghỉ chân.

Hơn nữa trong lúc bà ta leo lên, tôi mới phát hiện, đám rễ phụ trên mặt bà ta kia, hóa ra đang lần lượt đứt gãy rơi ra.

Nước da từ màu xanh vàng biến thành màu trắng bệch, giờ dưới ánh mặt trời, lại có chút hồng hào.

Chuyện này đáng ra hoàn toàn không nên xuất hiện trên một cái xác sống.

Cái triệu chứng trúng độc nấm đầu xác đó của bà ta, cũng đang biến mất!

Đột nhiên tôi phát hiện, cái màu trắng trên mặt bà ta, không hoàn toàn đến từ sự biến đổi của làn da.

Mà là do bản thân lớp da đang mọc lông vũ trắng, lớp lông vũ trắng mỏng mảnh đang dày lên, che lấp màu sắc vốn có của da, ngược lại trở thành giống như màu của da.

Càng leo lên trên, bà Kế Nương này, càng không giống như một người chết!

Đây.... mới là vũ hóa!

Hưởng long khí của núi, bước lên cửa vũ hóa.

Lập tức, đầu óc tôi cảm giác như được khai thông vậy, tư duy cực kỳ sáng suốt!

“Đây là long khí của cả quả núi Kế Nương, Táng giả hưởng sinh khí, năm đó lúc bà ta hạ táng, chính là muốn tìm ngày lành hoàng đạo, long khí núi tụ hội, hưởng khí vũ hóa.”

“Chỉ có điều, cái ngày lành hoàng đạo này, năm ấy chưa hề đến!”

“Trên bia văn tuy viết như thế, ‘táng vào phần mộ’, nhưng nó với cái câu ‘bước lên cửa vũ hóa’ ở cuối cùng lại là hai câu khác nhau!”

“Căn Âm dương trạch của ‘Kế Nương phần’ này, chỉ là phần mộ dừng xác, ngôi mộ thực sự, là chỗ đình dừng chân kia! Bà ta dừng xác trăm năm, mà không tắt thở, hôm nay mới hạ táng!” Tôi vụt giơ tay lên, chỉ vào bên trên chỗ đình dừng chân!

Gió càng ấm áp hơn, ánh sáng phản quang tụ lại từ những ngọn núi tuyết xung quanh càng sáng tỏ hơn.

Trần mù đột ngột nói một câu: “Thế mụ ta leo lên trên xong thì là hạ táng, vũ hóa? Rồi mụ ta sẽ làm gì?”

Lòng tôi run lên, nhất thời lại chẳng biết trả lời Trần mù như thế nào.

Bởi vì tôi cũng chẳng biết Kế Nương muốn làm gì.

Trong tấm bia đá không nói gì khác nữa, chỉ có mục đích hạ táng vào trong phần mộ của bà ta.

Cũng vào lúc này, đột nhiên một loạt tiếng bước chân gấp gáp, từ phía bên kia của bãi đất trống truyền lại!

Có hai ba bước chân hỗn loạn, còn lại thì đều nhất loạt là tiếng đạp chân cứng đờ!

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại, cũng vô thức ngoảnh đầu sang.

Thứ nhìn thấy lại là hai người.

Một người là Trương Nhĩ vẻ mặt sầm xì, người còn lại, bèn là Mã Bảo Nghĩa với khuôn mặt dài hẹp ngày càng giống mặt ngựa hơn!

“Cái hơi thở cuối cùng còn sót lại kia của mụ ta, sẽ không đứt đoạn, cái xác sống này, sợ sẽ chẳng phải là xác sống nữa!”

Lòng tôi càng kinh hãi!

Mã Bảo Nghĩa và trương Nhĩ, hóa ra đã tìm lên đến nơi rồi!

Vốn dĩ tôi còn nghĩ là, bọn họ không lên đây được.

Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, kỳ thực bản thân Mã Bảo Nghĩa không cần tôi đến đây, y tất cũng có cách của mình.

Trương Nhĩ không nói gì, chỉ là chằm chằm nhìn tôi và Trần mù, mặt không biểu cảm, tôi cũng chẳng biết lão đang nghĩ cái gì.

Đột nhiên, tôi phát hiện ánh mắt của lão hướng lên trên xác chết của Trương Cửu Quái, đồng tử của lão co mạnh từng đợt, rồi bất chợt lại nhìn sang tôi: “Thập Lục, cậu chỉ đưa xác chết của ông ta ra ngoài thôi sao? Không đem thứ gì khác ra ngoài theo?”

Tôi ngẩn ra một cái, vô thức trả lời một câu: “Chỉ đưa mỗi xác chết ra.”

Mặt Trương Nhĩ liền biến sắc, trong mắt lão hóa ra còn sinh ra chút vẻ ảo não khó chịu, thậm chí còn có chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép.

Lẽ nào tôi đáng ra nên đưa thứ gì ra ngoài sao?

Lập tức, tôi cũng nghĩ đến mục đích của Trương Nhĩ.

Quả nhiên, lão cũng muốn lấy đồ!

Tất cả những việc này đều chỉ trong nháy mắt.

Mã Bảo Nghĩa sau khi nói xong câu nói đó, chúng tôi chẳng ai đoái đến y, y bèn đột ngột cong người lao vút về phía căn Kế Nương trạch ở bên cạnh!

Động tác của y cực nhanh, mắt nhìn hóa ra là định lao lên bên trên mộ Kế Nương, đi ngăn Kế Nương leo thang!

Giây tiếp theo, chín người đang thổi kèn ở phía trước, đột ngột ngoảnh đầu lại.

Ánh nhìn của bọn chúng, toàn bộ hướng lên người Mã Bảo Nghĩa!

Rồi ngay giây phút tiếp theo, đám xác chết đứng ở sau lưng bọn chúng... Liền đều bắt đầu mọc ra thứ lông nhung lẫn lộn giữa màu đen và đỏ.

Mặt tôi vụt biến sắc.

Đây là mấy chục con hắc sát và huyết sát á!

Kế Nương chơi lớn thật! Bà ta hóa ra đã chuẩn bị nhiều hắc sát và huyết sát thế này, để hộ tống bà ta vũ hóa?! Thế đây chẳng phải nhiều nhóm chín tùy tùng tôi tớ hay sao?!

Trong nháy mắt, chỗ lối đi hẹp kia lại vọng lại một tiếng quát lớn!

Kẻ lao ra tiếp theo, hóa ra là Mã Liên Ngọc!

Cô ả khom lưng lại, phủ phục lao ra khỏi con đường ván, trực tiếp lao vào trong đám xác chết hóa sát mặc đồ đại liệm kia!

Ở phía sau cô ả, phải tới gần trăm cái xác chết cũng lao ra theo!

Những cái xác chết này đều đầu đội nón, mành tre che mặt, rõ ràng cũng đều là xác chết ở trong nghĩa trang của Mã Bảo Nghĩa!

Y cũng đã sớm có sự chuẩn bị!

Mã Liên Ngọc trong nháy mắt đã xông vào trong đám xác sát kia.

Còn chín ‘người’ kia thì lao về phía Mã Bảo Nghĩa, định ngăn cản không cho Mã Bảo Nghĩa lên mộ Kế Nương!

Trong lòng tôi không rét mà run, tất cả những chuyện này đều quá hỗn loạn, cũng quá khiến người ta kinh hãi khiếp đảm.

Cũng vào lúc này, tôi mới phát hiện, trong đám đông hỗn loạn, Trương Nhĩ đã biến mất không thấy đâu nữa....

Phùng Bảo ngay lập tức vỗ vỗ vai tôi, tôi mới nhìn thấy, Trương Nhĩ đã lại gần một cánh cửa ngách ở bên cạnh.

Mộ Kế Nương là bốn sân bốn cổng, không chỉ mỗi chỗ này của chúng tôi mới có thể vào trong.

Cảm giác cái vẻ thuần thục của lão, giống như là từng đến đây rồi vậy!

Càng quang trọng hơn là... Chân của Trương Nhĩ, giống như là bị thọt vậy, khập khà khập khiễng.

Chỉ có điều còn chưa đợi tôi nhìn rõ, lão đã biến mất khỏi tầm nhìn, chui vào bên trong mộ Kế Nương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận