Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 413. TÌM TÁNG ẢNH, CẦN QUAN SƠN

Chương 413. TÌM TÁNG ẢNH, CẦN QUAN SƠN


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tôi chằm chằm nhìn phần nền trống ở giữa gian nhà, bản thân chỗ đó lẽ ra là vị trí của quan tài.

Trên trán rỉ ra từng giọt mồ hôi to đùng, mồ hôi rớt xuống nền đất, phát ra tiếng tí tách tí tách.

Tôi nhìn chằm chằm gian nhà lớn này phải tới tận mấy phút, trên bờ, Dương Hạ Nguyên vốn còn kêu gọi giục giã tôi, giờ này đã đổi thành tiếng la hét quát tháo, hỏi tôi đứng ngẩn ra đó làm gì, tại sao còn chưa nhanh động thủ!

Nhưng trong quá trình này lại mãi không có tiếng nói của Âm tiên sinh.

Tôi ngửa đầu lên, lần nữa nhìn những viên ngói ở trên mái nhà, rồi lại ngoảnh đầu nhìn lên bờ một cái.

Vẻ mặt Dương Hạ Nguyên hung tợn, vừa đối phó với xác thanh thi vừa đồng thời cao giọng quát tôi: “La Thập Lục, mày còn không động thủ, thì đừng trách tới lúc đó tao không khách khí với bà nội mày!” Âm tiên sinh vẫn không nói một lời, sắc mặt ông ta trông nghiêm trọng hơn ban nãy rất nhiều, trong qua trình chiến đấu với xác thanh thi còn nhìn tôi mấy phát. Nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ phức tạp.

Âm tiên sinh cũng đã phát hiện ra quan tài không hề ở trong gian nhà lớn này?!

Trong chớp mắt tôi đã đoán ra ý nghĩ của ông ta, đồng thời cũng rõ vẻ nghiêm trọng và phức tạp của ông ta tới từ đâu.

Hít sâu một hơi, tôi không tiếp tục nhìn bọn họ nữa, mà quay đầu lại, chỉ nhìn lớp ngói trên mái nhà.

Vị phong thủy sư lợi dụng bố cục phong thủy ở cấp độ này, dùng bao nhiêu thủ đoạn để bảo vệ mình như thế, tuyệt đối không bao giờ đặt quan tài ở trong Phòng cô đơn.

Tôi kỳ thực từng gặp qua cảnh tượng này.

Lần đó ở trên núi Vô Thổ, lúc tìm kiếm mộ Kế Nương, ban đầu nhất chúng tôi không tìm được chỗ của phần mộ, mà phát hiện trong hồ băng có ảnh phản chiếu của mộ Kế Nương, trông y như thật.

Sau đó tôi mới biết đây là Táng ảnh chi pháp, mộ Kế Nương ẩn ở trên núi Kế Nương, Bát Quái ẩn nấp, Quang ảnh hiện hình.

Lúc đó tôi còn chưa biết Táng ảnh chi pháp, nên chỉ có thể dựa vào Bát quái định lý tìm xác Trương Cửu Quái để tìm mộ Kế Nương.

Cũng vừa hay đánh bừa đánh bãi mà tìm ra!

Bây giờ chúng tôi ở xa có thể nhìn thấy quan tài, nhưng đến gần thì lại không có.

Việc này nhìn vẻ như chỗ đặt quan tài là Hung trạch, không thể táng người.

Giải thích và khả năng duy nhất, chính là quan tài căn bản không ở chỗ này!

Việc này cũng là dùng mật thuật Táng ảnh Quan sơn, quan tài trên thực tế, được ẩn giấu ở một chỗ an toàn khác.

Thứ chúng tôi nhìn thấy, chỉ là “ảnh” mà thôi.

Muốn tìm ra quan tài, rất đơn giản, tìm ra manh mối hoặc là bố cục phong thủy đối ứng trong Táng ảnh chi pháp, từ đó lần theo, thì nhất định có thể phá giải.

Vẻ phức tạp của Âm tiên sinh, cũng có nguyên do từ đây.

Trong lòng tôi rất rõ tai họa ở trong đây, việc này tương đương với việc bộc lộ trước mặt Dương Hạ Nguyên rằng, tôi cũng biết Táng ảnh chi pháp.

Sau này ra ngoài rồi, phải nói là hậu họa khôn lường!

Việc che dấu trên cả chặng đường, cũng tương đương với việc phí công vô ích rồi!

Chỉ là bây giờ tôi chẳng có lựa chọn nào khác.

Bây giờ không phá bố cục, bọn họ đến xác thanh thi cũng không đối phó nổi, Xác âm luyến dương một khi leo ra ngoài, tất cả mọi người đều phải chết ở đây.

Tĩnh tâm định thần, tôi lần nữa bình ổn lại tư duy trong đầu, bắt đầu quan sát tỉ mỉ cấu tạo của toàn bộ Phòng cô đơn.

Chỗ đặc thù nhất của Táng ảnh chi pháp, chính là nằm ở hai chữ “Táng ảnh”.

Ảnh chính là hiện tượng giả, dùng để đánh lừa thị giác.

Chỉ nhìn việc quan tài xuất hiện ở trong gian nhà lớn này, hấp dẫn đến chừng nào? Phong thủy sư tốn mất công sức tâm huyết cực lớn để đến được đây, nhìn thấy quan tài này một cái, chắc chắn sẽ hưng phấn tột cùng, tìm kiếm bao nhiêu năm cuối cùng mới thấy, tuyệt đối sẽ buông lỏng đại bộ phận tư duy và sự cảnh giác.

Bởi vì quan tài đã ở trước mắt rồi, việc phải làm tiếp theo, chỉ còn tiếp cận quan tài nữa là đủ.

Nhưng trong đầm nước lại ẩn chứa nguy hiểm, muốn qua được đầm nước, bất chấp mạng sống cũng chưa chắc đã làm được.

Kể cả có làm được đi nữa, cuối cùng vào trong gian nhà lớn này, thì phát hiện quan tài vốn dĩ phải ở đây, giờ lại biến mất không thấy nữa....

Mang chuyện này đặt lên người một phong thủy sư lấy việc này làm chấp niệm, sợ rằng thần kinh sẽ bị tổn thương ngay tại trận.

Dương Hạ Nguyên là người tinh ranh giảo hoạt đến mức nào, mà y sau khi tới đây xong, tâm trạng cũng đều hết sức mất kiểm soát.

Nghĩ rõ những điều này xong, trong lòng tôi hơi có vài phần ớn lạnh.

Cạm bẫy kiểu này người đó không chỉ gài mỗi một lần này.

Chỗ cửa sinh nơi Long huyệt cắm chốt, đào ra thì là quan quách bằng đá cẩm thạch, bên trong đặt xác âm luyến dương, đã là lần thứ nhất người này gài bẫy!

Khiến việc mà người ta tưởng hoàn thành một cách đơn giản, kết quả ẩn giấu đằng sau đó là nguy cơ lớn, nguy hiểm lớn!

Mà nguy hiểm đó chỉ là sự bắt đầu!

Kể cả là người ta có thể phá được tầng bẫy thứ nhất của người đó đến được đây, sau khi giải quyết bao nhiêu phiền phức xong, lại phát hiện quan tài biến mất, tâm trạng lên xuống cao độ đó chỉ có một câu nói có thể hình dung.

“Giết người tru tâm!”

Tôi có thể tới đây trước, cũng là bởi vì chúng tôi người đông, hơn nữa cao thủ không ít, chứ nếu không, làm gì có cơ hội lên tới đây được?

Tư duy của tôi vô cùng rõ nét, nghĩ rõ những điều này xong, đồng thời cấu tạo của gian Phòng cô đơn này cũng đã bị tôi phân tích ra.

Hình dạng Bát Quái khớp với Bát Môn Độn Giáp, cánh cửa mà tôi đi vào trong này, là chỗ cửa sinh.

Táng ảnh cần Quan sơn, Quan tài là Tử địa, thì cần từ cửa tử tìm quan tài!

Sinh tử đối lập, đối diện với cửa sinh chính là cửa tử, tôi bèn đi xuyên thẳng qua trung tâm gian nhà, đi tới vị trí của cửa tử.

Dương Hạ Nguyên vốn còn đang ở trên bờ uy hiếp tôi, đột nhiên cũng im bặt không nói nữa.

Tôi trực tiếp đi xuyên qua chỗ giữa gian nhà, chứ không hề đi vòng, Dương Hạ Nguyên không ngu, người có thể đi xuyên qua quan tài được sao?

Đi đến phía trước cửa tử, cánh cửa lớn cao gần ba mét, nặng nề khác thường.

Tôi hít sâu một hơi, hai tay đặt lên trên cửa dùng sức đẩy một phát ra trước!

Trong tiếng ầm ầm, cánh cửa này bị tôi đẩy mở ra.

Cùng với việc cửa bị đẩy mở, thứ ùa vào trong là một làn gió lạnh.

Tử khí vào cửa tử, cho dù sinh khí nhiều đến đâu, cũng không thay đổi được điểm này.

Đứng ở chỗ này, bèn có thể nhìn thấy cách không xa có một phân nhánh của quả núi.

Bản thân chỗ khe núi này nằm ở phần đường rãnh giữa nhánh thứ ba và nhánh thứ tư của quả núi.

Ngọn núi mà tôi nhìn thấy, cũng chính là nhánh núi thứ tư này!

Mới nhìn một cái, trên ngọn núi thấp lùn này cây cối thưa thớt, đá vôi mọc lởm chởm, làm gì thấy quan tài nào?

Ba nhánh núi phía trước đều là rừng cây rậm rạp, còn ngọn núi cuối cùng này ngược lại là ít cây ít rừng, đối diện với tôi còn là một vách núi dựng đứng...

Nhìn mấy phút xong, sắc mặt tôi cũng càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Cho dù là nhìn lần đầu không tìm thấy, tôi cũng không bỏ cuộc.

Chỗ này chắc chắn đang dùng Táng ảnh chi pháp, Táng ảnh cần Quan sơn, quan tài tuyệt đối là ở trên ngọn núi này!

Tôi hơi hơi nhích phương vị mình đứng ra, chỗ vừa nãy tôi đứng tuy là cửa tử, nhưng lại không phải là vị trí chính giữa nhất của cửa tử.

Bây giờ sau khi điều chỉnh xong, tôi lại lần nửa ngẩng đầu lên tìm kiếm.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, trong tầm nhìn của tôi bất chợt vụt qua một vệt màu xanh đen sâu thẳm.

Thứ màu sắc đó sẫm hơn so với màu đá vôi ở bên cạnh, đã sắp thành màu đen bóng rồi, lúc này là ban đêm, nên trông càng không rõ nét.

Nếu không phải vì tôi biết chỗ sơ hở ở trong đây, nếu đổi thành người khác, căn bản không thể nào tìm ra được.

Chằm chằm nhìn cái chỗ màu xanh đen đó mãi, mới miễn cưỡng có thể nhìn rõ ra được.

Đó chính là một cỗ quan tài!

Quan tài trên vách đá dựng đứng!

Tim đập mạnh một phát, gần như sắp nhảy lên tận cổ.

Huyệt thái dương cũng không kiềm chế được mà bắt đầu co giật.

Cỗ quan tài này, chắc chắn chính là quan tài chính ở đây, thứ đặt bên trong chính là xác chết vũ hóa mà Dương Hạ Nguyên muốn lấy!

Đầu mày cũng trong chớp mắt liền nhíu chặt lại.

Tôi muốn lên trên đó, chẳng dễ dàng gì.

[Tác giả có lời muốn nói]

Lên món khai vị trước, món chính đợi lát nữa!

[Giải thích từ dịch giả]

Giết người tru tâm: Là một câu được trích từ “Hậu Hán Thư - Hoắc Tư Truyện” mang hàm ý: Giết chết thể xác một người không bằng vạch trần và chỉ trích tư tưởng, động cơ, dụng tâm của người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận