Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 441. DU THUYỀN TRÊN SÔNG

Chương 441. DU THUYỀN TRÊN SÔNG


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tôi vẫn không nhịn nổi cảm giác suy yếu kia, thở dốc lùi ra sau mấy bước.

Suýt chút nữa thì ngã bệt ra đất, nhưng sau lưng lại bị người ta đỡ lấy.

Có điều tôi không có cảm giác nguy hiểm nào, ngoảnh đầu nhìn một cái, người đỡ tôi quả nhiên là mẹ tôi.

Mẹ ngẩn ngơ nhìn người đàn bà trên giường, và cả đứa bé vừa được tôi thi triển Sinh thuật kia nữa, rõ ràng tâm trạng cũng có không ít chấn động.

Mẹ dường như cũng nhớ ra gì đó, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.

“Mẹ, Từ Thi Vũ, ở dưới sông ngầm, chỗ trước đây mẹ cứu con, bây giờ con đi cứu cô ấy, mẹ ở đây canh chừng một lúc được không?”

“Đứa bé này chắc không việc gì nữa rồi, bà bầu kia cũng chỉ bị vong khách nhập, xác chết người đàn bà này bị con trấn rồi, sẽ không gây loạn đâu.”

“Đợi xe cứu thương, người nhà họ Phùng và cảnh sát tới, thì mẹ đi luôn, đừng để cho người ta nhìn thấy.”

Tôi cố nén cảm giác mệt mỏi kia, lúc này tôi cũng không dám nấn ná thêm nữa.

Đi cứu Từ Thi Vũ trước, để tránh lại phát sinh biến cố.

Kỳ thực tôi vừa nãy cũng có dâng lên ý nghĩ để mẹ tôi đi trước. Nhưng lại lo lắng kẻ kia có chiêu trò gì nữa, mẹ tôi không nhìn ra, sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn rất hiểu tôi, chắc chắn cũng rõ tôi không chỉ biết mỗi đỡ âm linh.

Chỉ đơn giản là để Từ Thi Vũ ở chỗ đó? Việc này là không thể.

Dù sao giây trước hắn còn nói, tới muộn rồi, Từ Thi Vũ khả năng sẽ mất mạng.

Suy nghĩ xong, những lời này của tôi cũng nói hết.

Mẹ tôi hơi hơi gật đầu, chỉ nói một câu: “Nó không được chết.”

Mẹ nhìn tôi, đưa tay ra định sờ lên mặt tôi, đáy mắt toàn là vẻ thương xót dành cho tôi.

Tôi cố nén cảm giác mệt mỏi và suy yếu, xốc lại tinh thần, quay người ra khỏi căn nhà mái bằng.

Ánh trăng yếu ớt, bóng tôi trên đất bị kéo ra rõ dài.

Cảm giác mệt mỏi và suy yếu đến từ sâu trong thân thể, tôi bước ra ngoài một đoạn, lúc đến gần chỗ chính Bắc, phía chính diện của núi Nội Dương, mới hơi hơi hồi phục một chút tinh lực.

Tôi lúc này mới hiểu ra, hao tổn dương thọ, không phải đúng là hao tổn thân thể thật.

Cái cảm giác mệt mỏi ấy đến từ việc thân thể không thích ứng với việc sinh khí của bản thân bị giảm bớt, cũng giống như việc Âm Dương trong bảo địa phong thủy bị mất cân bằng, dẫn đến núi lở đất sụt vậy.

Tôi bình ổn lại, thân thể cũng tiếp nhận việc hao tổn dương thọ, giống như cân bằng được phần sinh khí còn lại lúc này, nên cái cảm giác mệt mỏi ấy mới giảm bớt đi.

Tốc độ bước chân cũng trở nên nhanh hơn.

Lúc chạy đến dưới chân núi phía chính diện núi nội Dương, cũng tốn mất thời gian khoảng mười mấy phút.

Mặt đường nứt toác đến đây đã thành địa tầng đứt gãy.

Bản thân khu nhà của nhà họ Cố, đến một chút tàn dư cũng chẳng còn.

Mực nước của sông Dương dường như cũng sụt xuống không ít, phần ngoài nhất của cái hố sâu khổng lồ kia hình thành một vành đai cách ly.

Chỗ ban đầu tôi khiến trâu sắt đâm vỡ, chính là đường phân cách.

Ra ngoài là dòng nước chảy của sông Dương, vào trong là dòng sông ngầm bình lặng.

Ánh mắt của tôi nhanh chóng quét qua cái hố sâu này, nhìn một lượt nhưng không thấy Từ Thi Vũ ở đâu.

Có điều việc này không làm khó tôi được.

Mò lấy Định la bàn ra, nhìn kim chỉ bên trên dịch chuyển, tôi cũng cúi đầu phân tách chữ Từ Thi Vũ.

Chữ Từ (徐) không có dấu hiệu tướng quẻ, còn hai chữ Thi Vũ (诗雨), chữ trước có bộ là Khẩu, Khẩu đối ứng với quẻ Đoài.

Đối ứng với quẻ Đoài là chỗ núi lở đất sụp bên bờ sông.

Còn Vũ là Thủy, Thủy đối ứng với quẻ Khảm!

Lưỡng Khảm kết hợp, thì là ở cạnh nước, có chỗ núi lở đất sụp.

Ban đầu tôi không dùng Bát quái Địa lý này tìm bà nội tôi, nguyên nhân rất đơn giản.

Cho dù tôi tìm đến Trần Thương, một thành phố Trần Thương rộng lớn như thế, tôi gieo quẻ kiểu gì? Tướng quẻ tương đồng quá nhiều quá nhiều.

Thông thường có dùng Bát quái Địa lý này, cũng chỉ có thể là phạm vi nhỏ, mới có khả năng tìm thấy.

Tướng quẻ của việc tách chữ biểu thị, Từ Thi Vũ chắc là ở gần cạnh chỗ nước này, thậm chí kinh qua việc nhà họ Cố sụp đổ lần đó, mà vẫn còn có vị trí chưa hoàn toàn bị vỡ hỏng.

Rất nhanh, ánh mắt tôi liền hướng lên phía trước một cánh cửa cống còn sót lại!

Sông ngầm lần đó bị trâu sắt giật tung cửa cống, chỉ còn sót lại một số tảng đá lộn xộn ở bên rìa.

Có điều vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy, bên cạnh còn sót lại một nửa lối đi...

Trong lúc vui mừng, tôi cũng nhanh chóng đi vòng phía dưới chân núi Nội Dương, từ một hướng khác tới phía bên rìa thân núi, trèo lên phía dưới chỗ đá lộn xộn đó, rất nhanh đã đến cửa vào lối đi kia.

Bản thân phía sau khu nhà của nhà họ Cố nối với núi Nội Dương, còn có thể sót lại một nửa lối đi, sợ cũng là do nguyên nhân núi Nội Dương.

Lần đó lão Lý Đức Hiền đó chủ yếu cũng chỉ cho nổ phá sông ngầm, nổ sập nhà họ Cố mà thôi.

Nhanh chóng tiến vào trong lối đi này.

Tôi một phát liền nhìn thấy, ở một chỗ trong góc, Từ Thi Vũ bị trói bên trên một tảng đá lớn.

Cô ta rũ đầu, mặt mày hốc hác, trên mắt bị bịt một mảnh vải đen, miệng cũng bị nhét kín, trông vô cùng đáng thương.

Vị trí đỉnh đầu cô ta, còn có không ít đá lộn xộn, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tôi rùng mình, tốc độ càng nhanh hơn.

Sau khi chạy đến bên cạnh Từ Thi Vũ, liền vội vàng dùng dao găm đỡ âm linh cắt đứt dây thừng trên người cô ta.

Từ Thi Vũ rõ ràng rất hoảng loạn, không ngừng giãy giụa.

Tôi hạ thấp giọng, nói một câu là tôi, La Thập Lục.

Từ Thi Vũ nghe vậy mới thôi giãy giụa, có điều cô ta rõ ràng đã sợ chết khiếp, sau khi mở trói xong, liền dùng sức nắm chặt lấy tay tôi.

Vị trí trên đầu vọng lại tiếng cọt kẹt khó nghe.

Tôi vụt cõng Từ Thi Vũ lên, nhanh chân bám leo lên chỗ ban nãy tôi nhảy xuống.

Phản ứng của Từ Thi Vũ cũng rất nhanh, cô ta ôm chặt lấy tôi không buông lỏng.

Tôi cũng chẳng biết lấy sức ở đâu ra, trong chớp mắt như thế, mà tôi đã trèo về lại chỗ vị trí chân núi...

Ngoảnh đầu nhìn lại.

Tảng đá lớn trói Từ Thi Vũ ban nãy, đã bị đá loạn ở trên đỉnh thi nhau rớt xuống, hoàn toàn bị vùi lấp trong tiếng động ầm ầm...

Vừa há mồm thở dốc, tôi vừa lau mồ hôi, Từ Thi Vũ cũng rời khỏi lưng tôi, cô ta lập tức rút bỏ miếng vải trong miệng ra.

Tôi vội vàng giúp cô ta tháo bỏ mảnh vải đen bịt mắt.

Giây phút nhìn thấy tôi, hai mắt cô ta lập tức đỏ lên, nước mắt chảy dài trên gò má.

Tôi nhất thời cũng cứng họng, chẳng biết nên an ủi cô ta kiểu gì.

Từ Thi Vũ chằm chằm nhìn tôi, rồi đột nhiên hình như lại có vẻ ngập ngừng muốn nói.

Tôi cũng hít sâu một hơi, nói: “Tôi biết cô có rất nhiều điều muốn nói, tôi cũng có không ít chuyện muốn hỏi cô, có điều chỗ này không an toàn, kẻ đó vẫn còn đang nhắm vào tôi, sợ là cũng nhắm vào cô.”

“Đi về trước đã, về rồi nói sau.”

Từ Thi Vũ mím môi, có điều cô ta vẫn mất tự nhiên hỏi một câu: “La Thập Lục, tóc anh làm sao thế?”

Tôi ngẩn ra một cái, Từ Thi Vũ hỏi tôi cái này, là ý gì?

Có điều giây tiếp theo, tôi lại cảm nhận một luồng hơi lạnh chọc thẳng vào lưng.

Vô thức ngoảnh đầu lại, hướng tôi nhìn ra vừa vặn là một đoạn của sông Dương.

Bên đó có đỗ một chiếc thuyền không nhỏ, giống như là du thuyền.

Một chiếc đèn pha cực lớn, đang chiếu thẳng lên người tôi và Từ Thi Vũ!

Từ Thi Vũ hét lên một tiếng, vội vàng bịt mắt lại.

Toàn thân tôi cũng đột ngột căng cứng.

Chằm chằm nhìn chiếc du thuyền đó, đèn pha gần như khiến tầm nhìn của tôi bị quáng gà.

Tác giả có lời muốn nói

Chương mới hôm nay đã kết thúc!

Cảm ơn vàng trợ lực và các loại hồng bao quà tặng của bạn đọc, cũng cảm tạ sự nhộn nhịp của bạn đọc ở khu bình luận.

Bất luận là donate cổ vũ của bạn đọc, hay là bình luận yêu thích, hoặc là phê bình chỉ chỗ sai, lão La đều vui vẻ đón nhận!

Có sự quan tâm và ủng hộ của bạn đọc, khiến việc gõ phím trở thành công việc mỹ miều mà lão La thích làm.

Năm mới bắt đầu làm!

Lão La phải học nhiều thêm, gõ phím nhiều thêm, thu vàng trợ lực nhiều thêm, kiếm pháo hoa bạo chương nhiều thêm, nhận ‘Chứng nhận đại thần’ nhiều thêm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận