Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 41. MỘT CÁI LÔNG GÀ CŨNG KHÔNG CHO

Chương 41. MỘT CÁI LÔNG GÀ CŨNG KHÔNG CHO


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

PS: Tác giả viết truyện hại não, dịch giả dịch truyện đau đầu đau tay... Đọc truyện thả tim, đẩy kp và đề cử là hành vi tốt đẹp ...

Nhìn thấy xưởng trưởng Châu vẫn còn thở, cuối cùng tôi cũng có chút vui mừng, đỡ gã dậy, rồi vỗ mạnh vào lưng gã!

Cùng với cơn ho mãnh liệt, thân thể xưởng trưởng Châu cũng run rẩy.

Đột nhiên túm lấy tay tôi, liên tục thở dốc, con mắt gã trợn to vô cùng, sắp lồi cả ra ngoài...

Tôi đau hự một tiếng, Lưu Văn Tam liền vỗ mạnh vào trán xưởng trưởng Châu.

“Lên bờ rồi! Tỉnh chưa!” Lưu Văn Tam quát một tiếng, sức của xưởng trưởng Châu mới nhỏ đi, sắc mặt gã cũng không còn hung hãn thế nữa, ngơ ngác nhìn một vòng. Rồi trong mắt gã chỉ còn lại nỗi hoảng sợ.

“Lưu... Lưu tiên sinh... La âm bà...” Giọng gã vừa khàn vừa yếu ớt, thần sắc có vài phần thê thảm, lẩm bẩm: “Tôi vẫn còn sống?”

“Đương nhiên là còn sống, nếu rơi từ trên thuyền của tôi xuống mất mạng, thì cái danh hiệu người vớt xác sông Dương của tôi vứt luôn cho nhanh!”

Lông mày Lưu Văn Tam nhíu chặt lại, lão lại nhìn sang tôi: “Thập Lục, ban nãy phát sinh chuyện gì? Làm chú trở tay không kịp. Theo lý mà nói, mày cầm chuông trấn linh, lẽ ra không có thứ quỷ nào dám trồi lên mới đúng.”

Mặt tôi trắng bệch, chỉ vào chiếc giày thể thao ở phía bên kia sàn thuyền.

“Ban nãy cái thứ này trôi đến, cháu không ngăn được, xưởng trưởng Châu vớt nó lên...”

Vào thời điểm mấu chốt như thế này, không có chuyện đổ thừa trách nhiệm, tôi bắt buộc phải nói thật.

Quả nhiên, sắc mặt Lưu Văn Tam trở nên vô cùng khó coi, lão nói: “Cái giày này là của con thụ thi kia? Đồ trôi nổi trên sông, sao dám tùy tiện vớt chứ? Toàn là của bọn quỷ dưới sông muốn tìm người chết thay.”

Con mắt Lưu Văn Tam rất tinh tường, nhìn cái là thấy một bên chân Manh Manh để trần.

Xưởng trưởng Châu ngẩn ngơ nhìn xác của Manh Manh, gã bò đến bên cạnh xác chết, sụt sùi rơi nước mắt.

“Chú Văn Tam, giờ tính thế nào? Cháu dán cho nó một tờ trấn sát phù, cũng chẳng biết có tác dụng hay không, chúng ta đi về, hay tiếp tục vớt xác mẫu tử?”

Lưu Văn Tam nhíu chặt mày, lát sau lão mới nói: “Giờ về cũng khá phiền phức, ban nãy gấp quá, chú lôi luôn cái thụ thi này lên, có dán trấn sát phù hay không, thực ra đều chẳng có tác dụng gì.” Tôi ngơ ngác không hiểu, hỏi lão thế là ý gì?

Lưu Văn Tam mới bảo tôi, thụ thi chết mà không hóa, không nổi lên mặt nước, cũng chẳng chìm xuống dưới đáy, mà cứ đứng ở vị trí cách mặt nước tầm một bàn tay, theo dòng nước chảy, mà suốt ngày đi qua lại ở vị trí chết chìm gần bờ.

Giữ cho nó đứng được không phải là bản thân xác chết, mà là một loại sát! Bởi vì oan khuất bất bình, oán khí quá nặng, mà mãi không chịu chìm xuống đáy, cũng không chấp nhận cho vớt!

Trừ khi kẻ hại chúng nhận được báo ứng thích đáng hoặc chết, chúng mới đổ xuống... vì thế thụ thi còn bị gọi là “chết đổ”!

Lúc đó bố tôi cũng vì chết quá oan ức, nên thành thụ thi.

Tình huống thông thường, người vớt xác tuyệt đối không vớt thụ thi, mà nhìn thấy là quay đầu đi luôn! Bởi bọn họ chỉ giúp người vớt xác, chứ không giúp quỷ kêu oan.

Bố tôi lúc mất liền biến thành thụ thi, cũng là bởi bà nội tôi đồng ý sẽ tự mình đi kêu oan giúp bố, thêm việc muốn nhờ bà nội đi vũng Lương đỡ âm linh, nên lão mới đến giúp vớt xác bố tôi.

Lão nói xong, tôi ngẩn người mất một lúc.

Quả nhiên... Bố tôi chết oan, còn bà nội sẽ giúp bố kêu oan, lẽ nào bà có manh mối, biết hung thủ là ai? Vậy nên mới về thôn một mình?

Thụ thi đổ xuống gọi là chết đổ, là kẻ hại chúng đã chết... Thế có nghĩa là kẻ hại chết bố tôi không phải là quỷ, mà là người?

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên rùng mình. Nhưng rõ ràng, giờ không phải là lúc hỏi nhiều...

Xưởng trưởng Châu vẫn đang sụt sùi khóc, gã rõ là cũng đã nghe thấy những gì Lưu Văn Tam nói, nấc nghẹn bảo: “Manh Manh, là papa vô dụng, đứa hại chết con chỉ bị tù chung thân, papa đúng là muốn giết nó báo thù cho con.”

Lưu Văn Tam chợt nhìn xưởng trưởng Châu, nói: “Xưởng trưởng Châu, cậu chắc chắn hung thủ quẳng Manh Manh xuống nước, là cái đứa bị tuyên án chung thân đấy không?” Xưởng trưởng Châu quay đầu lại, mắt gã khóc đỏ cả lên, gật mạnh đầu: “Đúng, là thằng đấy!”

Lưu Văn Tam lại lắc đầu, nói: “Hoặc là cậu nhầm người, hoặc là thằng đó được thả ra rồi, nếu không Manh Manh đã đổ xuống đáy sông Dương từ lâu, chứ không thành thụ thi.”

“Hơn nữa, thụ thi cũng không nhất định khiến hung thủ phải chết, dương gian có dương luật, âm giới có âm luật, chỉ cần hung thủ nhận trừng phạt thích đáng, là đủ. Tôi không có thời gian đi kêu oan cho Manh Manh, nên chuyện này chỉ có cậu đi làm thôi.”

“Nếu không, cho dù cậu đưa con bé về nhà, nó cũng sẽ quay lại sông Dương.”

Lưu Văn Tam vừa nói xong, mặt xưởng trưởng Châu trở nên cực kỳ hung tợn, gã nghiến chặt răng, đến nỗi chân răng bắt đầu rỉ máu!

“Tôi hiểu rồi Lưu tiên sinh! Sau khi về, tôi sẽ dùng mọi mối quan hệ để điều tra! Xem là tôi nhầm người, hay là có kẻ xem thường pháp luật, thả hung thủ ra, chúng nó sẽ không đứa nào thoát được!”

Nói xong, gã ngẩn người nhìn xuống mặt sông, khó khăn lắm mới nói một câu: “Vợ tôi, có vớt lên được nữa không?”

Lưu Văn Tam im lặng một lát, rồi nói: “Dưới đáy sông tôi vớt cô ta một lần, được nửa đường cô ta rớt xuống, sau đó nặng như trâu sắt trấn sông vậy, ban nãy chúng ta dùng thừng kéo một lần, cậu đột nhiên buông tay nhảy sông, đồng nghĩa với việc cô ta không muốn lên bờ, oán khí nặng đến mức cô ta không muốn hóa giải.”

“Tôi vẫn còn vớt được một lần nữa, nếu lần thứ ba vẫn không vớt lên được, thì chúng ta bắt buộc phải rời đi.”

“Tại sao?” Xưởng trưởng Châu ngơ ngác không hiểu: “Chẳng lẽ không nghĩ cách được sao? Nếu đúng là không vớt lên được, buộc thừng vào, kể cả dùng xích sắt, chỉ cần lôi được cô ấy lên đỡ âm linh, thì chắc chắn sẽ hóa giải được oán hận, Manh Manh cũng đã lên rồi...”

Lưu Văn Tam tiếp tục lắc đầu: “Đây là quy tắc của cụ tổ nghề, xác chết vớt ba lần không lên được, nếu cưỡng chế vớt tiếp, thì tôi phải bỏ mạng lại đây.”

Nói xong Lưu Văn Tam lại ngậm lấy dao găm, lấy một sợi dây thừng, chuẩn bị xuống sông.

Lúc lão đi đến chỗ mạn thuyền thì chợt nói: “Thập Lục, cái... Cổ ngọc đưa chú Văn Tam mượn dùng một lát, xác vớt lần thứ ba, nguy hiểm cũng không nhỏ, chú Văn Tam có hơi run.”

Tim tôi đập đánh thịch một cái.

Lưu Văn Tam đã nói thế, sợ là nguy hiểm không nhỏ thật.

Tôi vội móc mảnh cổ ngọc ra, đưa cho Lưu Văn Tam.

Lão đeo lên cổ, vẻ bứt rứt liền trấn tĩnh lại, bèn chuẩn bị nhảy.

Xưởng trưởng Châu đột ngột gọi một câu: “Lưu tiên sinh... đừng nhảy vội!”

Lưu Văn Tam nghi hoặc nhìn gã, mặt tôi cũng ngơ ngác không hiểu.

Nụ cười của xưởng trưởng Châu còn khó coi hơn khóc: “Không thì, hôm nay chúng ta về nghỉ đã? Tạm thời đừng vớt vội... Vợ tôi lúc còn sống tính ương bướng, mười con trâu cũng không kéo được, nhỡ mà lần thứ ba này cô ấy cũng nghĩ dại, thì sau này lại rắc rối.”

“Ban nãy lúc tôi rơi xuống, cô ấy không lôi tôi theo, thực ra tôi cũng hiểu, cô ấy không muốn tôi chết ở đây, nhưng cô ấy chắc chắn cũng hận tôi.”

“Nên để tôi về cho Manh Manh yên nghỉ xong, sẽ lại đến mời anh và La âm bà được không? Tiền thù lao tôi vẫn trả đầy đủ.”

Nghe xưởng trưởng Châu nói vậy, làm tôi nhẹ cả người.

Có tiền hay không, không quá quan trọng... Chủ yếu an toàn là số một!

Xưởng trưởng Châu nghĩ được như thế, đúng là quá tốt!

Lưu Văn Tam rõ là cũng có vài phần ngạc nhiên, lão gật gật đầu: “Cậu nghĩ thông suốt được là quá tốt, tình huống thông thường xác chết mà rớt hai lần, lần thứ ba 80% là cũng không lên được, ngược lại có thể thử cho con gái cậu yên nghỉ trước, rồi đến đây vớt lần nữa!”

“Ban nãy cậu cũng gặp quỷ, dương khí không đủ, có vớt cô ta lên thật, La âm bà cũng chưa chắc đã đỡ âm linh được.”

Xưởng trưởng Châu gật đầu lia lịa, thần sắc đầy vẻ có lỗi và cảm kích: “Lưu tiên sinh, đạo lý tôi đều hiểu, phiền các anh quá!”

Lưu Văn Tam trả cổ ngọc lại cho tôi, rồi lau mồ hôi trên trán, sau đó khởi động động cơ thuyền.

Trong tiếng động cơ phành phạch, thuyền chúng tôi tiến về bến tàu phía bờ.

Có thể lên bờ, khiến thần kinh của tôi thả lỏng một chút, thuyền đi được hai ba phút, tôi vô thức quay đầu lại nhìn một cái.

Trên mặt nước u ám tĩnh lặng, không biết từ lúc nào có thêm một xác chết...

Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu đen, phần đùi, cánh tay, và làn da lộ ra ngoài vô cùng mịn màng.

Đầu đối mặt với chúng tôi, tóc xõa trên mặt nước, trông vô cùng kì dị.

Đặc biệt là bụng cô ta gồ ra, lồi lên trên mặt sông! Đây rõ ràng là vợ của xưởng trưởng Châu mà!

Tôi cúi đầu vỗ vỗ vai xưởng trưởng Châu, gọi: “Xưởng trưởng Châu, anh mau nhìn đằng kia!”

Xưởng trưởng Châu ngoái đầu nhìn, ngơ ngác hỏi: “La âm bà, cậu bảo tôi nhìn gì thế?”

Tôi ngẩn ra, lại nhìn ra mặt sông, giờ đã chẳng còn gì cả...

Lưu Văn Tam chợt bảo tôi một câu: “Thập Lục, ngồi cho tử tế, mày không phải là người vớt xác, bây giờ đây cũng là đường, đường thủy của sông Dương mày không thông, khó tránh việc nhìn thấy những thứ kì quái, bớt nhìn bớt nói.”

Tôi ngồi xuống, không nói thêm gì.

Xưởng trưởng Châu cũng không hỏi gì nữa, vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn xác của Manh Manh.

Ước chừng mười phút sau, thuyền chúng tôi dừng lại tại mép cầu tàu.

Trần mù vẫn dựa vào cái xe ba bánh hút thuốc lá cuộn, tàn lửa vẫn sáng từng đốm.

Thuyền đậu xong, tôi và xưởng trưởng Châu xuống trước.

Lưu Văn Tam thì túm lấy cổ chân Manh Manh, dốc ngược xác chết cõng sau lưng, thân thể con bé vẫn thẳng đứng! Đúng là cứ đứng thẳng không đổ! Còn cái giày rớt ra kia, xưởng trưởng Châu đã giúp đi lại vào chân con bé...

Trần mù lảo đảo đứng dậy, chúng tôi cũng đã đến gần, tôi lên tiếng chào lão.

Lưu Văn Tam gật đầu với Trần mù, rồi nói với xưởng trưởng Châu: “Đây là Trần mù mở đường, Trần gia, ông đưa Manh Manh về nhà, đường đêm, chỉ lão mới đi được.”

Xưởng trưởng Châu lập tức cười nịnh nọt, còn đưa cho Trần mù một điếu thuốc: “Trần gia, tôi châm cho ông điếu thuốc, vất vả cho ông quá.”

Trần mù chẳng thèm đếm xỉa gì đến xưởng trưởng Châu, sau khi Lưu Văn Tam đặt xác chết lên mảnh vải trắng trên xe, lão lôi dưới gầm xe ra một cái bao tải.

Rồi dốc từ xuống đất một con gà trống bị buộc chặt chân!

Lông đuôi gà trống đã bị nhổ sạch, vẫn còn vương máu!

Tôi liếc trục bánh xe một cái, hóa ra chỗ lông kia là của con gà này.

“Lưu Văn Tam, đi, giết gà tiễn thần.” Trần mù nói.

Tôi ngẩn người, có phần khó hiểu.

Lưu Văn Tam thì trợn mắt nhìn Trần mù: “Đây là ông chuẩn bị cho tôi hử? Tôi không giết gà cho cái thứ mẹ gì hết! Thằng này mấy năm nay, vớt không biết bao nhiêu xác, đều không cho cái thứ dưới sông Dương đến nửa cái lông gà.”

“Thằng này vớt xác sông Dương, đéo cho không cái gì, thần sông ở cái sông Dương này, thằng này không kính.”

“Tao không cần biết mày gặp chuyện gì trên sông Dương, hay có khúc mắc gì, vớt xác tiễn thần, đây cũng là quy tắc của hội đi đường thủy chúng mày, mày không cho, tao cũng khó đi, chuyện này, không làm xong được.” Trần mù bập mồm, thái độ kiên quyết không thương lượng.

Lưu Văn Tam nhíu mày nghĩ ngợi một lát, rồi đột nhiên đưa tay lên, chỉ thẳng mũi Trần mù.

“Trần mù lão giỏi thật! Hóa ra lão tính toán như này? Bảo thằng này giết gà tiễn thần, đi nịnh bợ cái thứ chết mẹ dưới kia? Ha ha, thằng này nói cho lão biết!”

“Con gái lão, thằng này vớt lên được! Kể cả là xác rớt ba lần! Thằng này bỏ mạng vào đấy cũng đi vớt!”

“Thằng này đã nói là nửa cái lông gà cũng không cho, thì nhất quyết không cho!”

Lưu Văn Tam nhét lại con gà vào bao tải, rồi đưa cho tôi: “Thập Lục mày cầm cho chắc, về nhà chú Văn Tam làm gà nướng cho mày ăn!”

“Nhanh lên Trần mù! Lên đường!”

“Xưởng trưởng Châu, cậu đi lái xe, chúng ta lên xe! Đi theo sau lão là được.” Lưu Văn Tam chỉ cái xe, xếp việc cho xưởng trưởng Châu.

Trần mù nhíu chặt mày, lão cũng không nói gì khác, chỉ đột nhiên nhìn sang tôi, nói: “Mày không giết gà tiễn thần, thì để Thập Lục ngồi xe tao, tao với nó đi trước. Chúng mày đi theo sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận