Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 380. BÌNH ỔN LẠI

Chương 380. BÌNH ỔN LẠI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trần mù hướng về phía tôi gật gật đầu, thái độ rõ ràng là bảo tôi nói.

Tôi cũng định thần lại.

Sau khi ổn định lại tư duy xong, tôi lắc lắc đầu nói: “Anh không cần đi nữa, lão ta chắc là đã chết rồi.”

“Chết rồi?” Liễu Dục Chú rõ ràng không tin.

“Lão ta tuy đã sức cùng lực kiệt, nhưng mày vẫn không giết nổi lão.” Một tay Liễu Dục Chú sờ vào cán của thanh kiếm gỗ đào, nhíu mày tiếp tục nói: “Câu nói này không cho mày thêm được tý sĩ diện nào cả, đừng có phí thời gian của tao.”

“Còn nữa, chắc là đã chết rồi, thế có nghĩa là mày cũng không xác định, loại người này, không được để có lão có một tý chút cơ hội nào cả.”

Lưu Văn Tam mò ra một điếu thuốc châm lên, giọng điệu của lão cũng chẳng mấy dễ nghe: “Tao nói thằng đạo sĩ nhà mày, ăn nói hòa nhã tý được không, ban nãy nếu không phải nhờ Thập Lục, mà đã bị mấy tấm da kia làm nghẹt thở chết rồi, Thập Lục không có sĩ diện gì, mày thì có chắc?”

“Mày!” Liễu Dục Chú rõ ràng bị câu nói này của Lưu Văn Tam kích cho, trong mắt toàn sự tức giận.

Con mắt xám trắng của Trần mù cũng hơi nheo lại, nói: “Thập Lục, chuyện này không phải chuyện nhỏ, mày nói rõ ra xem.”

Tôi vuốt xuôi lại tư duy, đem những việc phát sinh lúc ban nãy đuổi theo Từ Bạch Bì ra kể một lượt.

Đương nhiên, tôi bỏ qua việc nhắc đến mẹ tôi, bởi vì đối với Liễu Dục Chú mà nói, gã mà biết được sự tồn tại của mẹ tôi, cộng thêm với thân phận Âm sanh tử của tôi, gã e rằng sẽ động thủ với tôi ngay tại trận.

Vậy nên tôi chỉ nói về vấn đề phong thủy ở đây, cùng với việc nói rõ chỗ huyệt nguồn kia nhất định có xác dữ, Từ Bạch Bì tuyệt đối là lành ít dữ nhiều, chúng tôi mà lại qua đó nữa, khả năng cũng chỉ là nạp thêm vài mạng mà thôi.

Cuối cùng, tôi còn đặc biệt nhấn mạnh với Liễu Dục Chú, chỗ đặc thù của vùng đất Trượng ẩn Âm tới này.

Liễu Dục Chú không tiếp lời, chỉ là đi nhặt mấy thanh kiếm gỗ đào cùng với thanh kiếm đồng thau mà ban nãy gã làm rớt lại trên đất về.

Tất cả mọi thứ đều nhặt hết lên xong, gã cũng chẳng thèm nhìn tôi, mà bước đi thẳng về một hướng.

Vị trí đó, chẳng phải chính là đi về phía trung tâm vạt rừng này đó sao.

Mặt tôi hơi hơi biến sắc, đang định gọi gã lại.

Thì Lưu Văn Tam lại đánh mắt với tôi một cái, rồi mới nói một câu: “Thập Lục, không cần thiết, mày không ngăn nổi đâu.”

Chỉ trong chớp mắt như thế, Liễu Dục Chú đã không còn trong tầm nhìn nữa rồi.

Trần mù cũng nhíu mày nói một câu: “Tính cách nó cứng đầu cố chấp, nói nhiều vô ích, đấy cũng là bởi vì bản lĩnh của nó. Tuổi chẳng bao nhiêu, mà bản lĩnh không nhỏ, nên mới tự phụ như thế. Chúng ta rời khỏi chỗ thị phi này trước đã.”

“Thứ ban nãy nó dùng là Áp trấn thần chú, coi như là một Chú pháp Trấn vật tương đối lợi hại rồi, cho dù là cả một khu nhà lớn cũng đủ để trấn sát, Mạnh Hân Thư không làm loạn gì được nữa đâu, Thập Lục mày nghĩ sẵn xem giải quyết hậu quả thế nào đi.”

Trong lúc nói, Trần mù liền đi vác Mạnh Hân Thư lên.

Tôi kỳ thực cũng có chút hiếu kỳ, Trần mù hình như biết rất nhiều.

Trảm tang chú, Áp trấn thần chú, lẽ nào gã Liễu Dục Chú này có tiếng đến thế sao? Hay là sư môn của gã là nơi vang danh từ nam chí bắc.

Lưu Văn Tam cũng chẳng rảnh rỗi, mà cõng Cẩu Hoàng lên, đồng thời còn làu bàu nói mấy câu: “Tên Cẩu Hoàng này cũng chưa chết, dù sao cũng là người nhà họ Cẩu, vừa nãy đã tỉnh rồi, mà xong lại bị dọa cho ngất đi, lăn lộn với nhiều người vớt xác những ngày này đúng là phí công.”

Tôi chỉ biết cười khổ, nhà họ Cẩu kể cả không phổ thông, thì Cẩu Hoàng cũng chỉ ở trong phạm trù người bình thường.

Lúc trước tôi cũng chẳng chú ý đến việc hắn tỉnh từ lúc nào, rồi lúc nào lại sợ ngất đi.

Có điều cảnh tượng đánh đấu này, đối với chúng tôi mà nói cũng là kinh hồn bạt vía, thập tử nhất sinh, khiến một người bình thường sợ ngất xỉu, là quá đỗi bình thường.

Cùng với việc bước đi ra ngoài, tôi mới phát hiện trong miệng ngao sói còn đang cắp một thứ.

Chẳng phải chính là hai con hoàng tiên lông trắng kia sao!

Trong đó một con đứt tai, một con thì đứt đuôi.

Con bị đứt đuôi kia, còn là bị tôi dùng gậy khóc tang đánh chết.

Nghĩ đến đây, tôi mới phản ứng lại gậy khóc tang của tôi đâu, rồi chuẩn bị chạy về tìm.

Nhưng ngao sói thông tính người, nó há miệng, nhả hai con hoàng tiên kia xuống trước mặt tôi, thứ đồng thời được nhả ra cũng có cả gậy khóc tang.

Chỉ có điều là bị hai con hoàng tiên kẹp ở giữa, tôi không nhìn thấy mà thôi.

“Chậc, con Tiểu Hắc này đạt chuẩn, vẫn là Trần mù ông dạy tốt.” Lưu Văn Tam cũng chẳng ngừng lại, cười hề hề nói tiếp: “Biết tránh lãng phí, hai con hoàng tiên này là hai cái áo khoác hoàng bì thượng hạng đấy.”

Tôi nhặt gậy khóc tang lên, thuận tay cũng túm lấy hai con hoàng tiên.

Kỳ thực trong lòng tôi cũng có hơi thấy tiếc, chính là bởi ban nãy tôi vì cứu Liễu Dục Chú, trong lúc hoảng loạn liền rạch cái áo khoác kia của Từ Bạch Bì thủng lỗ chỗ, cộng thêm với một kiếm đó của Liễu Dục Chú, cái áo khoác được làm từ da hoàng tiên ấy trên cơ bản là hỏng hẳn rồi.

Chẳng mấy chốc, mấy người chúng tôi đã đi ra khỏi vạt rừng.

Ba người đều vác nặng, Lưu Văn Tam cõng Cẩu Hoàng, Trần mù vác Mạnh Hân Thư, tôi thì vừa ôm Hà Tiểu Vân vừa xách hoàng tiên.

Trận đánh lúc trước mọi người đều không giữ lại chút sức lực nào, việc leo dốc đồi này liền mệt hơn rất nhiều. Lúc bước đến đỉnh ngọn đổi, Lưu Văn Tam kêu lên một câu hết nổi rồi, phải nghỉ tý.

Bình thường lão đều không chịu thua kém ai, vậy mà giờ đặt phịch mông xuống đất luôn.

Trần mù cũng để Mạnh Hân Thư xuống, châm một điếu thuốc lá cuộn, đốm lửa đỏ au không ngừng nhấp nháy.

Tôi cũng ngồi xuống nghỉ một chút.

Lúc này đường chân trời đã có một vùng sáng trắng, bất giác, hóa ra đã nguyên một đêm trôi qua rồi.

Sau khi ánh sáng ban ngày lộ ra, đêm đen nhanh chóng bị xua tan. Mặt trời bình minh của vùng núi cao so với mực nước biển này, cũng tươi đẹp như màu máu.

Ánh nắng sớm mai này đẹp, mà cũng không chói mắt, tôi ngẩn ngơ nhìn, vô duyên vô cớ lại nhớ đến những lời mà Từ Bạch Bì nói với tôi, trong đầu bật ra hình bóng của Từ Thi Vũ, liền vội vàng lắc lắc đầu, xua tan nó đi.

Vì để phân tán suy nghĩ trong đầu, tôi nói dự định của mình với Trần mù và Lưu Văn Tam.

Chắc chắn không thể chôn Mạnh Hân Thư ở đây, phải đưa về thành phố Thường Bình, còn phải liên lạc với Hà Tiên Thủy.

Tìm một khu đất an táng Mạnh Hân Thư tử tế, xem có thể để cô ta yên nghỉ cùng một huyệt với Hà Dậu Dân hay không, cũng coi như để vợ chồng bọn họ được đoàn tụ, trò chuyện an ủi nhau.

Còn về Hà Tiểu Vân, thì để Hà Tiên Thủy thờ cúng một năm trước, tôi cũng đã bố trí một số công việc chuẩn bị khác.

Lưu Văn Tam hỏi tôi, có chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì không? Dù sao thì Hà Tiểu Vân cũng dữ không chịu nổi.

Tôi lắc lắc đầu, nói chắc không vấn đề gì, Hà Tiểu Vân khả năng không mở nổi mắt nữa.

Chứ nếu không, lúc trước Mạnh Hân Thư ở tình trạng nguy hiểm như vậy mà nó cũng chẳng tới giúp, có lẽ là Mạnh Hân Thư đã làm gì đó.

Trần mù mới đột ngột nói: “Nếu như mẫu sát rút hết sát khí của âm thai, thì nó sẽ không khác gì so với âm thai thông thường, ngoài ra con Mạnh Hân Thư này, nó dường như là thành xác sống rồi, không biết là bản thân nó vốn là xác sống, hay là giai đoạn này có biến cố gì nên mới gây ra sự biến hóa này...”

Những lời này của lão, lại khiến tôi kinh ngạc không thôi.

Có điều tôi lại nghiêng về phía tin lời Trần mù, nếu như thế này, thì Mạnh Hân Thư đúng là hạ quyết tâm lớn, tôi cũng nắm chắc nhất định có thể tiễn Hà Tiểu Vân đi được!

Trong thời gian nghỉ ngơi này, Cẩu Hoàng lại tỉnh lần nữa.

Thấy chúng tôi đã ra khỏi rừng, hắn mừng đến mức khoa chân múa tay, bất cẩn một chút, lại từ trên sườn đồi lăn xuống dưới.

Chúng tôi cũng đã nghỉ đủ rồi, liền đi thẳng về nhà họ Cẩu.

Cẩu Tam Đường dường như cả đêm không ngủ, đang ở trong sảnh chính nhà họ Cẩu đợi.

Vào trong sảnh chính, tôi mới nhìn thấy, Liễu Dục Chú hóa ra đã ở đây rồi...

Gã đi xem qua Từ Bạch Bì, rồi quay về trong thời gian mà chúng tôi ngồi nghỉ?

Mặt Cẩu Tam Đường cũng lộ vẻ vui mừng, ông ta sải bước đến trước mặt tôi, kéo tay tôi bắt tay liên tục, rồi lại đi bắt tay Trần mù và Lưu Văn Tam, không ngừng nói một số lời cảm ơn.

Tôi lại hơi có chút đánh trống ngực, định thần lại chút xong, tôi mới trực tiếp hỏi thẳng, những việc này đều là việc trong phận sự mà chúng tôi nên làm.

Phiền phức của nhà họ Cẩu toàn bộ đã giải quyết hết, những việc chúng tôi cần làm cũng đã làm xong rồi, những thông tin khác của vị Kham dư đại sư kia, có phải cũng nên đưa cho tôi rồi không?

.......,,,.....

Lời dịch giả: Tuần này cảm ơn bonchen199 đã đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn alexluong12 đã đề cử và đẩy kim phiếu cho truyện. CN ngày mai tiếp tục up 4 chương vào 12-15-18-21h. Chúc cả nhà cuối tuần và Tết ông táo vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận